Đan Đại Chí Tôn

Chương 801:




- Nhưng thứ hắn hao hết tinh lực suốt đời tạo nên, không phải giết dễ như vậy. Cho nên, hắn thừa dịp hỏa chủng thần bí vẫn chưa hoàn toàn thành hình, liền luyện binh lô trấn áp, dùng ngũ đại Thần Binh trấn thủ, dùng pháp trận tuyệt thế phong ấn.
- Liền ngay cả bảo điện chứa đựng hài cốt vạn thú phía trên tầng kia, cũng không chỉ là làm che giấu dùng, mà là cung cấp năng lượng phong ấn cho tầng dưới. Hắn muốn phong ấn nơi này, dùng thời gian vô tận, mài chết nó!
Đan Hoàng nói xong, ngay cả Khương Phàm cũng đều cảm thấy lạnh cả người, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn yêu nữ lẳng lặng trôi nổi bên trong trứng ngọc.
Nàng là bị vứt bỏ?
Hay là bị phong ấn?
Nàng là Hỗn Độn Nguyên Hỏa tái tạo, hay là quái vật yêu hỏa?
Khương Phàm nhìn quanh dưới đáy đỉnh lô mờ tối giá lạnh, muốn tìm vết tích nào đó còn sót lại.
Nhưng thật đáng tiếc, không có cái gì cả.
- Mang nàng rời khỏi đi. Vật như vậy, vẫn không nên để lại đến trong tay người khác.
Đan Hoàng than nhẹ, rút ra khỏi linh hồn Khương Phàm, trở lại ý thức hải.
Khương Phàm yên lặng nhìn trứng ngọc một chút, sau đó thu vào thanh đồng tiểu tháp, rời khỏi luyện binh lô.
- Tuyệt đối không nên nói chuyện này với người ngoài.
Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm, trong giọng nói có chút khẩn trương.
Tặc điểu chỉ dẫn bọn hắn tới nơi này, rốt cuộc là cơ duyên, hay là đã chạm đến một tai nạn nào đó?
Trứng ngọc này, đối với Khương Phàm, đối với thời đại này, rốt cuộc là phúc hay là họa?
Ai... Vận mệnh đáng chết!
Thế sự vô thường, từ nơi sâu xa lại có định số!
Hắn bỗng nhiên có một ý nghĩ kỳ diệu.
Khương Phàm, không nên sống lại!
Thiên Hậu lấy khí vận thần triều vì Khương Phàm nghịch thiên cải mệnh, lấy trung nghĩa vô tận rối loạn m Dương, thậm chí lấy Linh Khí Đại Địa vì Khương Phàm tái tạo cơ thể, rất có thể đã chạm đến một loại cấm chế thiên địa nào đó.
Khương Phàm cưỡng ép luân hồi, trong lúc vô hình sẽ mang đến cho thế giới này rất nhiều biến cố, cũng tự nhiên mà bừng tỉnh rất nhiều biến cố cổ lão mai táng trong thời gian vô tận.
Khương Phàm thân ở Nam Bộ, lại bị mang theo bản thân đi đến Tây Bộ tìm kiếm Linh Bảo, lại gặp được tặc điểu, xông vào nơi này lại phát hiện trứng ngọc, đây tựa hồ là một loại liên luỵ của vận mệnh.
Ai... Thôi... Thôi...
Đan Hoàng không nghĩ nhiều nữa, yên lặng chìm vào ý thức hải.
- Khương Phàm! Khương Phàm! Mau tới đây.
Xa xa, trong bóng tối truyền đến tiếng của Hỏa Diễm Huyễn Điểu.
Khương Phàm tiến lên, lại nhìn thấy một tòa bia đá cổ lão, lẻ loi trơ trọi đứng ở đó, dâng thư vài cái chữ to —— mai táng, Ích Hỏa Tôn Giả.
- Ích Hỏa Tôn Giả? Chủ nhân nơi này sao?
Khương Phàm vòng quanh bia đá, không có phát hiện có phần mộ.
- Tới đây!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu mang theo hắn xông về phía trước, lại nhìn thấy một cái bia đá khác, bên trên viết —— mai táng, Tứ Tượng Tôn Giả.
- Còn có còn có...
Hỏa Diễm Huyễn Điểu lại mang theo Khương Phàm đi khắp nơi, bên trong bóng tối vô tận liên tiếp phát hiện được bia đá.
Mai táng, Băng Tâm Tôn Giả.
Mai táng, Ô Hỏa Tôn Giả.
Mai táng, Tâm Viêm Tôn Giả....
Khương Phàm bay lên không, ngưng tụ hỏa dực hoa lệ, chấn kích toàn lực bay vụt, phân ra hơn ngàn mét.
Ánh lửa rơi xuống đất, thiêu đốt nham thạch, thắp sáng màn đêm.
Khương Phàm liên tiếp di chuyển, vẩy xuống hỏa vũ đầy trời, chiếu ra phạm vi mấy vạn mét.
Lọt vào trong tầm mắt đều là khung cảnh thê lương.
Đầy đất đều là bia đá.
Nhưng, chỉ có bia, không có mộ phần.
- Nơi này rốt cuộc là nơi như thế nào?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu kích động đối với mấy cái bia đá này, muốn hủy đi để nhìn xem, nhưng lại có chút kiêng kị.
- Đây cũng là những chủ nhân hỏa diễm tại tế điện kia.
Khương Phàm đoán được một khả năng nào đó, cổ nhân sưu tập người hoặc có thể là yêu có được Thánh Hỏa Liệt Diễm, bắt tới đây cưỡng ép rút hỏa diễm ra, sau đó mai táng chủ nhân.
Nơi này quả nhiên là luyện hỏa trận, mà không phải luyện binh tràng.
- Hỏa diễm gì?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu cảm thấy kỳ quái.
Khương Phàm nhìn ra hắc ám xa xa:
- Nơi này không có điểm khác đúng không?
- Ta vòng vo vài vòng khắp nơi, không hề phát hiện thứ gì.
- Ngươi tiếp tục xông tới biên giới, nơi đó hẳn là có cái gì đó.
- Thứ gì?
- Thượng tầng bảo điện đều có bình chướng bảo vệ, tầng này chẳng lẽ không có?
- Bình chướng đều phá rồi mà.
- Có bảo vệ bình chướng liền có pháp trận bảo vệ. Có pháp trận, liền có bảo bối chèo chống pháp trận, mặc dù không nhất định sẽ mạnh bao nhiêu, nhưng...
Khương Phàm còn chưa nói xong, Hỏa Diễm Huyễn Điểu đã vọt ra ngoài.
Khương Phàm lắc đầu, lại trở lại phía trước luyện binh lô, ngước đầu nhìn lên:
- Thứ này có thể mang đi không?
Đan Hoàng hỏi lại:
- Ngươi muốn học Luyện Binh Thuật?
- Không có nhiều tinh lực như vậy. Ta chỉ là cảm giác thứ này hẳn là sẽ có chút liên quan cùng trứng ngọc.
- Quy mô quá lớn, thanh đồng tiểu tháp của ngươi hẳn là không chứa được nó. Trừ phi cưỡng ép nhận chủ, nhưng... Đoán chừng rất là không thể nào...
- Ta nghiên cứu thêm một chút...
Khương Phàm đang muốn bay lên không, bỗng nhiên lưu ý đến ở giữa ánh lửa xa xa có một cái bóng lướt qua.
- A, đó là cái gì?
Khương Phàm lập tức cảnh giác.
Gần đó tất cả đều là tảng đá bị kim viêm thiêu đốt, hòa tan thành dung nham, nhấc lên yếu ớt ánh lửa.
Một bóng người đang chạy tới chạy lui ở giữa ánh lửa.
- Một gốc cây nhỏ?
Khương Phàm kinh ngạc, trên đỉnh đầu mầm cây nhỏ có một quả hồng, chợt nhìn còn tưởng rằng là con người.
- Nó sinh sống ở nơi này, hay là mới vừa từ bên ngoài chạy vào?
Khương Phàm nhấc chân muốn đi qua, cây nhỏ lại đột nhiên cảnh giác, vèo biến mất trong bóng đêm.
- Tốc độ thật nhanh.
Khương Phàm không có gấp đuổi theo, mà là từ trong thanh đồng tiểu tháp triệu ra Hoá Sinh Bát, giơ lên giữa không trung dẫn dụ cây nhỏ.
Thiết Long cổ thụ lúc bắt đầu còn không có phản ứng gì, nhưng khi giấu ở trong bóng đen cây nhỏ kia đã bị nó hấp dẫn, nó lung lay lá cây trên thân, cũng chú ý tới nơi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.