Đan Đại Chí Tôn

Chương 792:




Khương Phàm không chần chờ chút nào, kéo lấy ba vị Di Lạc tộc nhân rời khỏi.
- Ai? Xảy ra chuyện gì? Lúc này đã đi rồi? Không còn kiên trì sao? Nói không chừng còn có thể cứu mà!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu ngao ngao kêu gào:
- Khương Phàm, tên hổn đản ngươi, ai nói muốn dẫn ta cùng ra ngoài! Đại gia ngươi! Ta muốn tuyệt giao với ngươi!
- Chớ ồn ào!
Lan Nặc khống chế "Cái bóng" bên trong Hư Thiên Kính, chậm rãi xé rách.
- Hắn rốt cuộc là ai!
Thân thể Hỏa Diễm Huyễn Điểu thật giống bên trong Hư Không Kính, bắt đầu xé rách, máu tươi chảy ngang:
- Ta nói! Ta nói!
- Ta muốn nghe lời thật! Ta mặc dù muốn mang ngươi rời khỏi, nhưng không phải không thể mang ngươi rời khỏi! Ta có thể cho ngươi làm chiến sủng, cũng có thể luyện ngươi!
Váy dài Lan Nặc phiêu dật, xinh đẹp như tiên tử, nhưng lời nói ra lại lạnh đến nỗi để cho người ta sợ hãi.
- Ta nói! Hắn là đệ tử thân truyền của Thánh Chủ Đại Diễn thánh địa, hắn tên Khương Phàm, ngươi không nghe lầm, chính là Đại Diễn thánh địa! Tôn chủ thánh địa Tây Bộ! Hắn biết bí mật Di Lạc, không phải là bởi vì ta nói, là nam tử kia nói.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu đều đang - bịa chuyện.
- Nam tử nào?
- Chính là nam tử trông coi Thánh Nhân Quả trong sơn động kia! Ngươi không có chú ý tới huyết mạch của ta đã biến đổi sao, cũng là bởi vì dính chút ánh sáng, ăn Thánh Nhân Quả.
- Tô Thiên Tịch?
Bọn người Lan Nặc, Lan Dận khẽ nhíu mày.
- Ta không biết hắn tên là gì, nhưng hắn nói mình là người Đại Diễn thánh địa để lại, đem Thánh Nhân Quả cho Khương Phàm. Bởi vì ta cùng Khương Phàm xưng huynh gọi đệ, liền may mắn đạt được một chút. Chuyện Di Lạc cổ địa, thật không phải ta nói.
Tròng mắt Hỏa Diễm Huyễn Điểu loạn chuyển, rất tinh minh đem chuyện nhét vào trên thân nam tử đáng sợ kia.
Tuy nhiên để nó kỳ quái là, bọn người Lan Nặc hình như cũng biết nam tử kia.
Sắc mặt Lan Dận chợt trầm xuống:
- Tô Thiên Tịch đã cùng chúng ta ước định qua, không tiết lộ bí mật Di Lạc cổ địa.
Lan Nguyệt nhảy đến phía trước, chỉ vào Hỏa Diễm Huyễn Điểu quát:
- Tặc điểu! Tô Thiên Tịch còn nói qua cái gì?
- Khương Phàm lúc ấy mời hắn mang theo tìm kiếm Linh Bảo khắp nơi, hắn lại nói mình không thể đi loạn, đem Thánh Nhân Quả cùng bảo bối giao cho Khương Phàm coi như hoàn thành sứ mệnh.
- Khương Phàm hỏi vì sao không thể đi, hắn do dự một chút liền nói nơi này có một đám người đặc thù sinh sống. Ta lúc ấy lắm miệng, nói câu Di Lạc cổ địa. Nhưng ta cam đoan, không nhiều lời.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu suy nghĩ vô cùng sinh động, giả ra bộ dáng kêu phụ thân gọi phụ mẫu, xảo diệu ứng phó.
Lan Dận lại hỏi:
- Làm sao Khương Phàm biết chúng ta muốn rời khỏi?
- Cái này...
- Nói!
- Gia hỏa Khương Phàm này quá thông minh, là chính hắn đã hỏi một câu, người nơi này có thể phái người ra ngoài hay không? Sau đó... Ta đương nhiên không thể nói lung tung, nam tử kia trầm mặc, kết quả Khương Phàm liền có thể cảm giác là có.
- Ngươi nói đều là thật?
Lan Nguyệt hồ nghi nhìn Hỏa Diễm Huyễn Điểu.
- Lan Nguyệt muội muội, ta là chim gì, ngươi còn không rõ ràng sao?
- Tặc điểu! Phôi điểu! Sắc điểu!
- Ngươi nói ta tặc, nói ta hỏng, ta có thể chịu. Nói ta sắc, xem như công kích thân chim.
- Ngươi không sắc? Ngươi có nhìn lén ta tắm rửa?
- A? Đó là ngươi sao, ta còn cho là bảo bối Lan Nặc, hại ta nhớ mãi không quên. Tuy nhiên, dáng người ngươi rất tốt, phát dục không tệ.
- Ta giết ngươi!
- Đủ rồi!
Lan Dận quát tháo, hung tợn tiếp cận Hỏa Diễm Huyễn Điểu.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu nhắc nhở bọn hắn:
- Ta khuyên các ngươi vẫn nên chủ động hoà giải cùng Khương Phàm, nếu không tên điên kia chuyện gì cũng đều làm được.
Ánh mắt Lan Dận chợt lạnh lên:
- Nếu như hắn dám ở bên ngoài nói lung tung, Đại Diễn thánh địa biến mất sẽ không xa.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu nói:
- Đừng nói mạnh miệng. Thiên hạ này không có người nào có thể tùy tiện hủy đi thánh địa, nếu không truy cứu tới, không chỉ là liên minh Thánh Địa sẽ thảo phạt, còn có thể liên lụy đến vấn đề cao hơn.
Lan Dận á khẩu không trả lời được, thánh địa phụ trách bảo vệ dân chúng, khống chế khí vận thiên hạ, không chỉ được người đời tôn trọng, càng được đám thế lực tầng cao nhất kia bảo hộ.
Nếu quả thật muốn cùng thánh địa đối nghịch, sẽ chọc cho đến vô số phiền phức, càng có thể có thể đem chuyện làm lớn ra, hoàn toàn bại lộ bí mật của bọn hắn.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu tiếp tục nói:
- Ta vẫn khuyên các ngươi nên cùng Khương Phàm hoà giải. Người của thánh địa làm việc vẫn có chừng mực, chỉ cần hắn cam đoan không nói liền thật sẽ không nói. Lại nói, các ngươi ở bên ngoài hẳn là đã phát triển nhiều năm như vậy, không thuộc về hoàng đạo thì cũng là hoàng tộc. Còn sợ bị người ta biết bí mật?
Lan Nặc thu hồi Hư Thiên Kính:
- Gọi hắn qua.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu khôi phục tự do, nhanh chóng khép lại thương thế.
- Gọi tới giết, hay là...
- Ta muốn nói chuyện với hắn một chút.
Lan Nặc lạnh nhạt, đáy mắt tản ra sát ý.
- Chỉ là nói chuyện?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu cảnh giác xung quanh.
- Xem thái độ của hắn.
- Tốt! Ta nhất định tìm hắn tới! Tuy nhiên các ngươi phải cam đoan, đừng giết hắn. Đại Diễn thánh địa rất coi trọng người này, nếu không khẳng định sẽ trả thù.
- Ngươi một mực mời hắn đến, nếu như cuối cùng hai bên đều hài lòng, ta không chỉ sẽ tha hắn, còn có thể mang ngươi rời khỏi.
- Rời khỏi?
- Nếu ngươi đã dùng Thánh Nhân Quả, hẳn là huyết mạch đã biến đổi đến thuần huyết. Ngươi ở lại nơi này quá đáng tiếc, ta mang ngươi rời khỏi, cho ngươi tự do.
- Ta đều Linh Hồn cảnh tam trọng thiên!
- Ta cũng là Linh Hồn cảnh, nhưng ta có thể phong ấn cảnh giới.
- Chờ tin tức tốt của ta.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu thống khoái đồng ý, hóa thành Hỏa Ưng phóng tới không trung.
Lan Nặc nhìn Hỏa Diễm Huyễn Điểu rời khỏi, má ngọc xinh đẹp lại bình tĩnh như thường, nhưng đôi mắt trong trẻo lại hiện lên từng tia sắt lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.