- Phải nhìn xem mai táng phía dưới là cái gì, cũng phải nhìn năng lượng còn sót lại mạnh hay yếu. Có một số hài cốt có thể khỏe mạnh, có một số có thể mở rộng kinh mạch, có một số có thể kích phát huyết mạch, thậm chí có một số còn để lại truyền thừa đặc biệt, tóm lại có liên quan với Thánh Nhân khi còn sống.
- Nhưng mặc kệ như thế nào, khí tức Thánh Nhân đối với ngươi mà nói, tuyệt đối đều là cơ duyên, có thể kích phát lực lượng huyết mạch của ngươi, dẫn dụ thức tỉnh uy lực truyền thừa. Loại vật này không thể nào vô chủ, bên trong hẳn là có vô yêu vật đáng sợ trông coi.
Khương Phàm vừa chờ mong, vừa khẩn trương.
Trong sơn động đen như mực, giống như vô cùng sâu, nhưng, lại giống như không có yêu khí đặc biệt mãnh liệt nào.
- Thánh Nhân Quả do là di thể Thánh Nhân dưới đất thai nghén, cho đến khi hoàn toàn thành hình, mới có thể nhanh chóng mọc ra mặt đất, đồng thời phóng xuất ra năng lượng kỳ diệu, hấp dẫn những Yêu thú huyết mạch cường đại kia có thể là linh văn đặc biệt của con người.
- Nếu như Thánh Nhân Quả này là mới xuất hiện, có lẽ còn không mang theo hộ giả. Nhưng nếu như đã ra thời gian rất lâu, trong sơn động nhất định là Yêu thú cấp bậc như Khổng Tước, Kỳ Lân kia.
Lần này Đan Hoàng chỉ nhắc nhở Khương Phàm, không có khuyên hắn trực tiếp rời khỏi.
Không phải tất cả nơi Thánh Nhân mai táng đều sẽ xuất hiện Thánh Nhân Quả, tỷ lệ vô cùng nhỏ, nếu gặp, liền phải tranh thủ một chút. Mà theo tính cách tiểu tử này, chỉ cần phát hiện bảo bối mình muốn, khẳng định sẽ nghĩ cách ra tay, coi như không có cơ hội, cũng sẽ tạo cơ hội.
Khương Phàm chần chờ một chút nói:
- Ngài nói, giáp Quỷ Diện Ngô Công mài thành nước trợ hứng, hiệu quả rất mạnh sao? Một giọt đã có thể để cho ta giày vò mười ngày mười đêm. Nếu ta đem toàn bộ giáp da Quỷ Diện Ngô Công nóng chảy, có thể ảnh hưởng đến Yêu thú bên trong hay không?
Đan Hoàng im lặng, thua thiệt tiểu tử này nghĩ ra?
Khương Phàm truy vấn:
- Có hiệu quả không? Tại sao tiền bối không nói chuyện?
- Ngươi muốn ta nói cái gì.
- Hiệu quả.
- Ta là đề nghị ngươi cùng nữ hài tử trợ hứng, không có để cho ngươi tai họa đến Yêu thú.
- Thử nhìn hiệu quả một chút.
- Chờ một chút!
- Thế nào?
- Ngươi không sợ dùng sức quá mạnh, nó đi ra gây tai họa cho ngươi?
- Ta tận lực trốn xa, chờ thời điểm nó xao động lao ra phát tiết, ta bắt lấy Thánh Nhân Quả liền chạy!
Khương Phàm càng nghĩ càng có thể thực hiện.
Nếu như bên trong thật sự là quái vật kinh khủng như Khổng Tước, Kỳ Lân, thủ đoạn bình thường rất khó kí.ch thích đi ra, coi như kíc.h thích đi ra được, cũng sẽ tức giận tìm kiếm "Kẻ xông vào".
Ngược lại là thuốc độc, có thể tuỳ tiện kí.ch thích đi ra, còn có thể để Yêu thú mất lý trí.
Chỉ cần hắn tìm đúng cơ hội liền có thể vụng trộm lấy đi.
- Nghĩ lại đi.
Đan Hoàng rất bất đắc dĩ, cái này không phải "Biện pháp", quả thực là "Hồ nháo".
Khương Phàm lặng lẽ rút đi, chạy đến ngoài ba mươi dặm, sau khi xác định xung quanh an toàn, hăn lấy ra Quỷ Diện Ngô Công hơn bốn mươi mét còn lại, cẩn thận từng li từng tí móc huyết nhục ra ngoài, bỏ vào thanh đồng tiểu tháp, phóng thích Thánh Viêm hòa tan giáp da.
Đan Hoàng lại đang thở dài bên trong ý thức hải, cũng không ngăn cản nữa.
Khương Phàm cẩn thận đốt hơn nửa giờ, đem toàn bộ giáp da nóng chảy thành chất lỏng màu vàng óng. Chất lỏng này bốc hơi rất mạnh, Khương Phàm không thể không ngừng thở, lập tức thu vào thanh đồng tiểu tháp, dùng da thú bên trong làm cái túi.
Túi da thú to bằng cái thớt, ròng rã đựng được tám túi.
Khương Phàm âm thầm nhếch miệng, một giọt đã có thể để cho mình giày vò, tám cái túi này ném vào, chỉ sợ sẽ là Khổng Tước thật, cũng phải ‘đứng lên’ cả ngày.
- Oắt con! Điểu gia trở về về rồi!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu từ trên trời giáng xuống, căm tức nhìn Khương Phàm:
- Sao ngươi lại chạy xa như vậy? Nếu không phải gia gia ta mẫn cảm đối với hỏa diễm, thì còn không tìm thấy ngươi.
- Tìm được hết rồi?
Khương Phàm nhíu mày, khá nhanh đấy.
- Cho ngươi, tranh thủ thời gian luyện cho Điểu gia ta.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu đem số lượng lớn linh thảo linh quả ném trên mặt đất, tranh thủ thời gian bay xa xa.
Bây giờ toàn thân nó đau đớn, từ xương cốt đến da thịt đều giống như muốn thối rữa, linh hồn nóng rực khó chịu. Khó chịu nhất vẫn hiệu quả trợ hứng gì đó kia, để nó trong đau đớn hận không thể bắt đầu làm càn một lần.
Không!
Mười lần tám lần đều không đủ!
Không!
Còn quản hắn bị gì!
Còn sống là được!
- Nói cho xong, ta cho ngươi thuốc giải, chúng ta xóa bỏ?
Khương Phàm tế ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, không vội vã luyện.
- Xóa bỏ, xóa bỏ, ngươi ngược lại là nhanh lên a.
- Nói lời giữ lời?
- Điểu gia ta là chim có tôn nghiêm! Đương nhiên nói lời giữ lời! Nhanh lên, không phải vậy bây giờ Điểu gia ta liền thịt ngươi!
Khương Phàm cười khẽ hai tiếng, được Đan Hoàng chỉ dẫn, hắn bắt đầu luyện chế thuốc giải.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu ở phía xa nhảy tung tăng, lại vừa thoải mái vừa đau, tiếng hét thê lương tràn đầy tuyệt vọng cùng xấu hổ, giận dữ.
- Tốt chưa?
- Ta bảo ngươi gọi gia gia còn không được sao?
- Gia gia, nhanh cứu ta.
- Hai ta thật xóa bỏ!
- Nhanh lên, nếu không ta không gánh được.
Da thịt toàn thân Hỏa Diễm Huyễn Điểu đều bắt đầu muốn thối rữa, rốt cuộc nó cũng cũng cầu xin Khương Phàm tha thứ.
- Đợi thêm năm phút nữa.
Khương Phàm không vội vã luyện chế.
- Năm phút đồng hồ? Tốt!! Ta có thể chịu! Ta có thể chịu!
- Hô... bây giờ thế nào?
- Năm phút đồng hồ tới rồi sao? Nói chuyện đi!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu gục ở chỗ này, trong hốc mắt cũng bắt đầu rướm máu.
Sau năm phút...
- Có thể rồi, tiếp lấy.
Khương Phàm lấy ra đan dược, tiện tay ném cho Hỏa Diễm Huyễn Điểu.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu mang theo khẩu khí vọt lên đến, một ngụm nuốt vào, gục ở chỗ này tranh thủ thời gian luyện hóa.