Lâm Nam đột nhiên gào thét, dây leo cuồng vũ, sinh trưởng tốt lên bầu trời.
Không trung cuồn cuộn mây đen, lôi đình thành hình, nháy mắt ầm vang rơi xuống.
Năng lượng Mộc hệ cùng lôi điện, một cái đại biểu cho sinh mệnh một cái đại biểu cho sự hủy diệt, căn bản rất khó dung hợp, nhưng ở trong tay Lâm Nam lại hoàn thành giao hòa không thể tưởng tượng nổi.
Dây leo trùng thiên, tiếp dẫn ở đầy trời lôi đình. Nhưng không phải trực tiếp oanh kích tới bọ người Từ Sinh, mà là tiếp dẫn lôi đình thuận dây leo thẳng tới dưới mặt đất.
Dây leo trên mặt đất lan tràn ra mạng lưới khổng lồ, nhanh chóng trữ lên lôi đình dữ dằn.
Tại thời điểm Từ Sinh chuẩn bị phóng tới Khương Phàm, mặt đất đột nhiên lắc lư, cường quang hừng hực nở rộ, ngay sau đó vô tận lôi đình bạo kích, vô tình đánh vỡ nát đại thụ mà hắn khống chế.
- Oa!!
Bọn người Tiêu Phượng Ngô cũng hơi biến sắc, rung động nhìn hình ảnh đại địa phía trước nhấc lên, lôi triều đánh loạn bầu trời.
- Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!
Khương Phàm quả quyết phóng thích toàn bộ mãnh thú.
Thánh Viêm nhấc lên, mãnh thú bạo tẩu, tràng diện oanh động giống như thú triều xuất kích, kéo lấy Thánh Viêm sôi trào, toàn bộ nhào về phía bọn người Từ Sinh.
Từ Sinh, Tác Lam Nhan, bọn người Thác Bạc Hoằng đang giãy dụa bên trong lôi đình, đối diện lại bị kim viêm mãnh thú khủng bố nuốt hết.
Ngay sau đó Khương Phàm xông vào chiến trường, toàn thân sôi trào lên Thánh Viêm, đối diện oanh sát Tác Lam Nhan đang gào thảm, tiếp đó là nhào về phía Từ Sinh.
- Xong... Toàn xong...
Từ Sinh tuyệt vọng nhắm mắt, không giãy dụa nữa.
Khương Phàm nâng tàn đao, sượt qua người, trực tiếp chém đầu hắn.
Về phần bọn người Thác Bạt Hoằng, mất đi dây leo bảo vệ của Từ Sinh, rất nhanh liền bị Thánh Viêm đốt thành tro bụi.
Bọn người Cơ Lăng Huyên đang chuẩn bị ra tay, kết quả... Chết hết!
- Ngươi ngược lại là nên để lại cho chúng ta mấy tên chứ!
Hàn Ngạo đang kìm nén sức lực chuẩn bị phát tiết.
- Khương Phàm, sao ngươi có thể trốn ra được vây?!
Tiêu Phượng Ngô kích động cười to.
Cơ Lăng Huyên cũng đều vây tới:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải con Khổng Tước kia đã ăn ngươi rồi sao? Đừng nói với ta là ngươi xé bụng nó rồi bò ra tới đấy nhé?
- Ta là cùng...
Khương Phàm tản Thánh Viêm ra, đang muốn giải thích, Dạ An Nhiên đột nhiên nhào tới, ôm thật chặt lấy hắn.
Khương Phàm bỗng dưng cứng đờ, vô ý thức muốn đẩy ra.
Dạ An Nhiên càng ôm càng chặt, khóc nức nở, nước mắt rơi như mưa.
Đám người hai mặt nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười mập mờ.
Khương Phàm vỗ nhẹ Dạ An Nhiên.
- Đừng khóc, ta đây không phải còn sống tốt sao.
Dạ An Nhiên gắt gao ôm lấy hắn, nước mắt không ngừng rơi. Giống như sợ đây là trước khi nàng chết đã xuất hiện ảo giác, sợ Khương Phàm đột nhiên ở trước mặt nàng lại biến mất.
Khương Phàm cảm thấy đắng chát, tay cũng không biết để ở đâu.
- Nếu không, chúng ta tránh đi một lát trước?
Hàn Ngạo ho nhẹ vài tiếng.
- Tránh cái gì mà tránh, người ta ôm quang minh chính đại, chúng ta có thể quang minh chính đại nhìn.
Tiêu Phượng Ngô chớp mắt với Hàn Ngạo, cười hắc hắc.
- Thừa dịp mọi người vừa mới chạy trốn trừ trong cái chết, cảm xúc đều rất kích động, ngươi nhanh bổ nhào qua hôn hôn Lâm Nam sư tỷ. Nếu nàng không cự tuyệt, chuyện hai ngươi liền thành, nếu nàng cự tuyệt, quan tâm nàng chút, dù sao ngươi cũng hôn rồi.
- Ngươi có thể đứng đắn một chút không?
- Ngươi nha, nếu lại đứng đắn, Lâm Nam sư tỷ đều muốn chạy theo người khác.
- Cút!
- Ta xem thường ngươi, ở trước mặt người khác phách lối cùng Thiên lão đại Địa lão nhị ngươi lão tam, ở trước mặt Lâm Nam sư tỷ, ngươi có thể nhô đầu lên thì ta đã cảm thấy hoài nghi rồi. Cái này nếu có ngày nào đó thật rơi vào trong tay ngươi, há lại chỉ nhìn mà không làm gì?
- Ta đều có thể nghe được!
Lâm Nam tức giận, hai người này nói thì thầm cho tới bây giờ đều là kéo cuống họng kêu sao?
- Lâm Nam sư tỷ, hắn không được nha.
Tiêu Phượng Ngô vểnh đầu ngón tay lên chỉ về phía Hàn Ngạo.
- Ai nói ta không được!
- Ngươi đi, ngươi lên đi.
- Ngươi lại lấy ta làm trò cười, ta sẽ đánh ngươi thật đấy!
Hàn Ngạo trợn mắt nhìn.
- Nhìn bộ dáng hỉ mũi trừng mắt này của ngươi, hù dọa ai đây! Nếu là ngày nào đó ngươi ở trước mặt Lâm Nam sư tỷ cương như thế, nói không chừng hai mắt Lâm Nam sư tỷ sẽ tỏa sáng, liền cởi áo nới dây lưng... Khụ khụ...
Tiêu Phượng Ngô chú ý tới ánh mắt giết người của Lâm Nam, tranh thủ thời gian ho nhẹ hai tiếng rồi im lặng.
Cơ Lăng Huyên, Thương Hàn Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, cực phẩm, đúng là cực phẩm, Khương Phàm từ chỗ nào móc ra được cục cưng quý giá như thế chứ.
- Chúng ta vẫn nên tránh khỏi thôi.
Lâm Nam đều cùng bọn hắn rời khỏi, cho Khương Phàm chút không gian bình yên.
Vào lúc này, một tiếng gáy to mát lạnh xé rách trường không, xuyên kim liệt thạch, bén nhọn chói tai, âm thanh truyền trăm dặm sơn lâm.
Mãnh thú ẩn núp, chim muông sợ hãi, rừng rậm xao động nhanh chóng lâm vào an tĩnh.
Một con Khổng Tước từ đám mây đằng xa xuất hiện, giống như một vòng mặt trời, chiếu thấu thiên địa.
- Khổng Tước Ngũ Sắc?
Bọn người Tiêu Phượng Ngô hơi biến sắc, đuổi tới sao?
Khương Phàm tranh thủ thời gian đẩy Dạ An Nhiên ra, giải thích cùng mọi người:
- Ta là trộm đi ra, còn phải trở về.
- Trở về? Đều đã chạy lại trở về, nó sẽ không thật nuốt ngươi đấy chứ?
Bọn người Tiêu Phượng Ngô ngóng nhìn phương xa, cường quang lộng lẫy giống như Tinh Hà vẩy xuống đầy trời, hoa lệ thần bí, lại tràn ngập uy áp kinh người.
- Không cần lo lắng cho ta, ta có thể ứng phó. Các ngươi tiếp tục tìm kiếm cơ duyên, không cần xen vào ta nữa.
Khương Phàm nhìn về phía Tịch Nhan, mặc dù rất chật vật, nhưng hô hấp coi như đã đều, hẳn là không trở ngại gì, lòng lo lắng lúc này mới rơi xuống.
- Chúng ta chờ ngươi trở về.
Dạ An Nhiên giữ chặt tay Khương Phàm, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.
Trước đó thận trọng, trước đó thanh ngạo đều bị biến cố tàn khốc hòa tan.
Nàng lại khó ức chế được tình cảm nội tâm.
Khương Phàm đụng phải ánh mắt mông lung của Dạ An Nhiên, trong lòng bất chợt mềm nhũn, hơi chần chờ, đưa tay ôm nàng, nằm nhoài bên tai khẽ nói.
- Ta sẽ trở về.