Đan Đại Chí Tôn

Chương 759:




Phía dưới là núi cao chập trùng, rừng rậm tươi tốt.
Mây mù lượn lờ, giống như tiên cảnh.
Những cơn gió lớn gào thét, cuốn rừng rậm lên thành từng ngọn sóng xanh.
Số lượng lớn cường giả cực lực phóng thích linh lực, khống chế tình thế rơi xuống, nếu không để rớt thẳng xuống, không chết cũng tàn phế.
Khương Phàm, Hàn Ngạo, toàn bộ triển khai hai cánh, nắm lấy sợi đằng, mang theo bọn người Dạ An Nhiên lao vùn vụt về nơi xa, tận lực trước kéo ra khoảng cách cùng mặt thánh địa khác, để tránh lúc giao thủ bị quấy rầy.
- Bọn hắn đang ở kia!
Trong đội ngũ Hồn Thiên thánh địa có đệ tử Thú linh văn đang triển khai hai cánh, kéo lấy các sư huynh đệ, đuổi theo bọn người Khương Phàm.
- Hoàn Nhan Liệt!
Đội ngũ Linh Kiếp thánh địa giáng lâm, phát hiện tình huống liền cao giọng la lên:
- Không nên trêu chọc Khương Phàm! Hắn rõ ràng đang dẫn dụ ngươi!
- Đuổi!
Hoàn Nhan Liệt thúc giục hô to.
- Liên hợp cùng Linh Kiếp thánh địa không?
Nghê Sâm hỏi.
- Linh Kiếp thánh địa cũng không phải người lương thiện, không thể để cho bọn hắn nhúng tay vào Thiết Long cổ thụ. Nhanh nhanh nhanh, đuổi kịp bọn hắn.
Hoàn Nhan Liệt rất có lòng tin đối với mình, càng có lòng tin đối với Nghê Sâm.
Chỉ cần Từ Sinh có thể giúp đỡ cuốn lấy những người khác, hắn có nắm chắc sẽ phối hợp Nghê Sâm giết chết được Khương Phàm.
- Kéo dài khoảng cách, đừng để thánh địa khác nhúng tay.
Khương Phàm Hàn Ngạo nhanh chóng huy động hai cánh, nhanh như điện xông về rừng rậm xa xa.
Đội ngũ Huyền Nguyệt hoàng triều, Đại Diễn thánh địa liên tiếp hạ xuống xong, bọn hắn đã bay vọt về dãy núi, xông ra ngoài trăm dặm.
- Chính là ở đây!
Bọn hắn rơi vào một chỗ bên hồ.
Nước hồ trong suốt tinh khiết, từng sợi linh khí bốc hơi, gần đó có mùi dược liệu lâu năm thoang thoảng, nơi xa lại có tiếng dã thú gào thét.
Vượt qua mặt hồ nhìn về phía trước, núi cao chập trùng, tỏa ra ánh sáng lung linh, mọc đầy các loại linh đằng, kỳ thụ, mỹ diệu lại tráng lệ.
- Hàn Nguyệt sư tỷ, chuẩn bị...
Khương Phàm đang muốn ngắm nhìn bốn phía, mặt hồ đột nhiên tạo nên lay động kịch liệt, đảo nhỏ giữa hồ rung động.
Rầm rầm...
Đảo nhỏ dâng lên cao hơn ba mươi mét, thủy triều như thác nước đổ xuống.
Đó lại là một con quái vật khổng lồ thân mang trọng giáp, từ mặt hồ dâng lên, mang theo thủy triều, lao tới phía bọn người Khương Phàm.
Yêu vật tương tự như Xuyên Sơn Giáp, lại có đầu của một con Giao Long, yêu khí lên theo hơi nước để bọn người Khương Phàm hồi hộp, khuấy động hồ nước, tràn ngập dãy núi.
- Đây là yêu vật gì?
- Quan tâm làm gì, chạy nhanh đi!
- Nhìn cũng không có gì nguy hại gì, nếu như muốn ăn chúng ta thì đã đã sớm nhào tới rồi.
- Vậy cũng phải chạy! Chúng ta tới nơi này là để phục kích chiến đấu, không phải đến tham quan, ngươi dám đứng trước mặt loại vật này giao thủ cùng Hồn Thiên thánh địa? Đừng lề mề, chạy!
Bọn người Khương Phàm lui lại hai bước, quay đầu muốn xông vào rừng rậm.
Rống!
Một con hùng sư màu đen cao mấy trăm thước xuất hiện trên núi đá, nó ngẩn đầu lên trời thét dài, sóng âm như cuồng triều, khuấy động dãy núi, khiến cho lòng người kinh hãi, run sợ.
Đội ngũ Hồn Thiên thánh địa đang hạ xuống kinh hãi, muốn tránh né nhưng đã tới không kịp, bị sóng âm khủng bố bao phủ, bọn hắn kêu thảm rơi xuống.
Ầm ầm!
Hùng sư đạp tan đỉnh núi, phóng lên hơn trăm mét, rơi xuống một ngọn núi khác, bổ nhào qua phía đám người Hoàn Nhan Liệt.
- Ngọa tào...
Sắc mặt Nghê Sâm đại biến, lập tức điều động mênh mông năng lượng, trùng kích mấy chục cây đại thụ xung quanh.
- Ngươi điên rồi sao!
Hoàn Nhan Liệt đưa tay bóp lấy cổ Nghê Sâm.
Lúc này không chạy, lại còn muốn kí.ch thích Hắc Sư, chán sống rồi sao?
- Chạy đi!
Tác Lam Nhan kêu lên đầy sợ hãi, hùng sư rõ ràng là đang nhào tới phía bọn hắn, sát khí kinh khủng cách rừng cây dày đặc đều có thể rõ ràng cảm nhận được.
- Phía trước hình như có yêu khí, dẫn nó tới phía trước.
Đệ tử có thú văn hô to, kêu gọi đám người tiến lên.
Rống!
Hùng sư màu đen gào thét, sóng âm như lôi đình, dễ như trở bàn tay kéo về phía trước, mấy chục mét cây rừng trong nháy mắt đều hóa thành bụi.
Nó lộ ra răng nanh màu đen, móng vuốt chợt vỗ mạnh mặt đất, lao tới bọn người Hoàn Nhan Liệt.
Một gốc đại thụ tráng kiện gần ngàn mét đột nhiên lắc lư, chạc cây run rẩy, lá cây vẩy xuống, đỉnh chóp tươi tốt trong tán cây đột nhiên nhô ra một con cự mãng đáng sợ, thân dài vượt qua trăm mét, tráng kiện giống như một tòa phòng ốc.
Tê!
Toàn thân cự mãng hiện ra màu sắc rực rỡ, không có chút mỹ cảm nào, ngược lại tà ác khủng bố, nó mở ra răng nanh kinh khủng, tập trung vào hùng sư màu đen đang phóng tới phía dưới.
Hùng sư dừng lại, lông toàn thân đều dựng đứng, cảnh giác cự mãng.
Đám người Hoàn Nhan Liệt tê cả da đầu, cẩn thận từng li từng tí trốn ở dưới đám cây, không dám lên tiếng.
Rống!
Cơ thể ùng sư đột nhiên tăng vọt, cao tới hai mươi mét, đạp tan mặt đất, phóng lên tận trời, dữ dội nhào về phía cự mãng, sát khí vờn quanh toàn thân, trong hai mắt phun trào ra tia sáng kinh khủng.
Cự mãng phun ra khí độc thảm liệt, rời khỏi đại thụ ngàn mét, bổ nhào qua phía hùng sư.
- Trốn!!
Bọn người Hoàn Nhan Liệt nhanh chân phóng tới phía trước.
- Chờ một chút! Không phải hướng này, yêu khí ta vừa mới phát giác không phải...
Thú linh văn kêu lên đầy sợ hãi, muốn đổi phương hướng đã không kịp.
Thanh âm huyên náo xuất hiện ở phía trước, mặt đất lắc lư, yêu ảnh lắc lư.
Một con tiếp lấy một con cự lang màu bạc đang phóng tới giữa rừng rậm, hình thể to như dã tượng, toàn thân lấp lóe ngân quang, lại bao quanh đường vân màu vàng, bọn chúng hung hãn lại có khí tức uy nghiêm.
- Kim Ti Ngân Lang? Còn thành đàn!
- Nơi này là nơi quái quỷ gì vậy, trốn đi!
Đệ tử Thú linh văn triển khai hai cánh, nắm lấy sợi đằng lao nhanh lên trời.
Đàn sói bạo động, lướt qua dãy núi, tiến lên phía đại mãng và Hắc Sư đang chém giết.
Bọn người Hoàn Nhan Liệt từ trên cao quan sát đàn thú xao động phía dưới, sắc mặt trắng bệch, tinh thần sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.