Đan Đại Chí Tôn

Chương 743:




Tiêu Phượng Ngô cười hắc hắc nói:
- Hai ta giày vò như thế, nàng sẽ biết tâm ý của ngươi, sau đó không tự giác liền từ trong đáy lòng bắt đầu tiếp nhận ngươi. Ngươi lại thừa cơ quấn chặt lấy, sang năm, nói không chừng ngươi coi như ba ba.
- Cút ngay! Ta còn chưa chuẩn bị cẩn thận, Lâm Nam sư tỷ đối với ta còn không có cảm giác. Ngươi nháo trò như thế, ta còn đối mặt với nàng thế nào.
- Trước tiên cứ mặc y phục đối mặt, chờ nàng tiếp nhận suy nghĩ thì thêm thẳng thắn đối mặt.
- Ngươi chính là lưu manh. Từ hôm nay trở đi, giữ một khoảng cách với ta.
- Chờ một chút, đi đâu thế?
- Còn có thể làm gì, giải thích với Lâm Nam sư tỷ.
- Nhìn chút tiền đồ này của ngươi, ta cảm thấy chính là đem nàng lột sạch ném trước mặt ngươi, ngươi đều có thể thật không dựng lên...
Tiêu Phượng Ngô lắc đầu im lặng, đang muốn đuổi theo, bỗng nhiên chú ý tới trên sườn núi trước mặt có một cô nương xinh đẹp tóc dài tới eo đứng đấy.
Tô Lăng?
Trong lòng Tiêu Phượng Ngô khẽ động, một phát bắt được bả vai Hàn Ngạo, liền kéo lấy chạy tới trước.
- Ngươi thả ta ra!
Hàn Ngạo tức giận lại không còn gì để nói, gia hỏa này đơn giản không có coi hắn là sư huynh gì cả, nói bắt liền bắt, nói náo liền náo.
Quá không nghiêm túc! Quá không để ý hình tượng!
- Làm nam tử, ngươi hãy cường thế theo đuổi nữ hài tử, ngươi không nên biết xấu hổ. Dù sao cuối cùng chính là làm chuyện không biết xấu hổ là ngủ cùng nàng mà, quá trình còn muốn mặt cái gì. Đi đi đi, hôm nay sư đệ ta liều chết thể hiện một chút cho ngươi xem không muốn mặt là như thế nào.
Tiêu Phượng Ngô cứng rắn dắt lấy Hàn Ngạo chạy đến trong núi rừng trước mặt, tìm được Tô Lăng.
Tô Lăng an tĩnh đứng trong rừng cây, giống như cự mãng quay quanh, lặng yên không một tiếng động, chỉ có mắt dọc trong hốc mắt khi thì khuếch tán, khi thì ngưng tụ, lộ ra khí tức nguy hiểm.
Tiêu Phượng Ngô cùng Hàn Ngạo mới vừa đi tới nơi này liền có loại bất an mãnh liệt, giống như bị một yêu vật đáng sợ nào đó tập trung vào.
- Cô là linh văn gì?
Hai người trăm miệng một lời mà hỏi, rất cảnh giác càng có cảm giác hoang đường hơn.
Một Bỉ Mông thú văn, một Dực Long thú văn, đều là Vương giả trong Yêu thú, vậy mà bị con rắn uy hiếp được?
- Tìm ta có việc?
Tô Lăng đẹp đẽ, dáng người yếu đuối, thanh âm cũng rất lạnh, lạnh đến nỗi để cho người ta không tự chủ được mà nổi lên da gà.
Tiêu Phượng Ngô dùng sức ho khan vài tiếng, điều chỉnh tốt cảm xúc, cười nói:
- Rõ ràng là cô đang nhìn ta nha.
- Ta đang nhìn Khương Phàm.
- Nơi này có thể nhìn thấy Khương Phàm? Hắc hắc, đừng thẹn thùng, ta biết cô đang nhìn ta.
Tô Lăng lắc đầu, quay người muốn đi vào rừng rậm.
- Chờ một chút!
Tiêu Phượng Ngô tranh thủ thời gian gọi lại.
- Chuyện gì?
Tô Lăng đưa lưng về phía bọn hắn, ngữ khí lãnh đạm.
Tiêu Phượng Ngô liếc mắt Hàn Ngạo, ra hiệu hắn học tập một chút, sau đó kéo cuống họng hô to:
- Làm nữ tử của ta đi.
Tê!
Hàn Ngạo hít một ngụm khí lạnh, suýt chút nữa bụm mặt chạy trốn.
Quá mạnh! Không học được!
Tô Lăng quay đầu nhìn Tiêu Phượng Ngô:
- Ngươi đang đùa giỡn ta sao?
- Ta hi vọng cô thận trọng suy tính một chút, nếu như đồng ý, chúng ta cùng nhau hưởng thụ.
- Nếu như không đồng ý?
- Xin cô giúp ta làm chuyện đủ khả năng.
- Chuyện gì?
- Sinh hài tử cho ta đi, để lại cho ta chút tưởng niệm.
Tiêu Phượng Ngô chân thành nhìn Tô Lăng.
- Đừng chọc người ta nữa! Ta van xin ngươi!
Hàn Ngạo chống đỡ không được, cứng rắn dắt lấy Tiêu Phượng Ngô muốn rời khỏi.
- Học tập một chút!
Tiêu Phượng Ngô hất Hàn Ngạo ra, cố gắng làm ra nụ cười người vật vô hại, trong mắt hiện ra ánh sáng, đang mong đợi Tô Lăng đáp lại.
Tô Lăng mặt không thay đổi nhìn Tiêu Phượng Ngô một hồi, môi đỏ có chút mở ra, phun ra lưỡi rắn tinh hồng.
Tiêu Phượng Ngô bỗng dưng cứng đờ, Hàn Ngạo bỗng nhiên khẩn trương.
- Là lạ!
- Chạy!
Toàn thân hai người ớn lạnh, quay người liền muốn chạy trốn.
Tô Lăng đột nhiên vặn vẹo thân thể, ánh sáng màu đỏ nổi lên ngập trời, yêu khí tràn ngập, từ đầu đến chân nhanh chóng yêu hóa, hóa thành Xích Lân Đại Mãng trăm mét, cuốn tới phía Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo.
Hai người kinh hồn kêu to:
- Ngọa tào! Nàng không phải người!
Tiêu Phượng Ngô Hàn Ngạo mất tích.
Mới đầu Vô Hồi thánh địa còn không có chú ý, cho đến khi Vũ Văn Hùng kiểm tra tình huống bọn người Khương Phàm bế quan, mới phát hiện thiếu đi hai người.
Vũ Văn Hùng mới đầu lo lắng Tiêu Phượng Ngô kéo lấy Hàn Ngạo ra ngoài gây sự, liền đi tìm kiếm. Kết quả Hồn Thiên thánh địa nói chưa thấy qua, Linh Kiếp thánh địa cũng nói chưa thấy qua, bên trong Đại Diễn thánh địa cũng rất an tĩnh.
Vũ Văn Hùng hoài nghi hai người bị ám hại, nghiêm túc yêu cầu Đại Diễn thánh địa phát động đệ tử tìm kiếm.
- Tô Lăng?
Tô Triệt đi đến trong u cốc Tô Lăng ẩn cư, lắc đầu cười khổ, quả nhiên là ở chỗ này.
U cốc này cách Đại Diễn thánh địa thật xa, ẩn nấp lại yên lặng, cỏ cây tươi tốt, lờ mờ ẩm ướt, một con Xích Lân Đại Mãng dài đến trăm mét đang quay quanh ở bên trong, nhắm mắt lại ngủ say.
Chỗ bụng thì phồng lên cao cao, giống như có thứ gì đó đang giãy dụa ở bên trong, ngẫu nhiên truyền ra tiếng gào thét trầm thấp.
Xích Lân Đại Mãng mở con mắt như đèn lồng ra, trong đồng tử thẳng đứng quơ lấy um tùm ý lạnh.
Tô Triệt thở dài:
- Chúng ta đã nói qua, ở thánh địa không được hiện ra yêu thân.
Xích Lân Đại Mãng chính là Tô Lăng!
Nàng không phải con người, mà là trứng Tô Triệt phát hiện tại Thiên Khải bí cảnh, sau khi mang về Đại Diễn thánh địa ấp ra Xích Lân Thôn Thiên Mãng.
Huyết mạch của nàng cường hãn đến nỗi chỉ trong hai năm ngắn ngủi liền có thể hóa thân hình người, còn học được ngôn ngữ loài người.
Xem như Kim Sí Đại Bằng là thiên địch của xà mãng, nhưng bọn chúng đều cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt từ trên người nàng.
Vì để giấu thân phận của nàng nên đã do Đại Diễn Thánh Chủ nhận thành con mình.
Tô Lăng chậm rãi nhấc cái đầu to như căn phòng lên, khoang bụng nhúc nhích, từ bên trong phun ra Tiêu Phượng Ngô cùng Hàn Ngạo khô gầy như củi.
Nàng không có trực tiếp nuốt bọn hắn, mà đang hấp thu khí tức huyết nhục của bọn hắn, tinh luyện lực lượng huyết mạch.
- Nàng là yêu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.