Tiêu Phượng Ngô vung hai tay lên, đập mặt đất, phát ra tiếng gào thét hùng hậu, thanh chấn đỉnh núi, vỡ nát cả tầng mây đầy trời.
Cường quang hừng hực rọi khắp nơi trên đỉnh núi, chiếu sáng cả mãnh thú khoa trương này.
- Còn có muốn trợ hứng không? Lão tử phụng bồi tới cùng!
Đầu Tiêu Phượng Ngô đều biến thành đầu thú Bỉ Mông dữ tợn, răng nanh bén nhọn nhìn thấy mà giật mình, nó như có thể cắn nát cả núi đá, nuốt sống cả Ác Long.
- Bỉ Mông cự thú! Bỉ Mông cự thú!
- Vô Hồi thánh địa vậy mà lại có thể kích phát ra một Lục Chiến Chi Vương như thế này!
- Mặt ngoài thân thể của hắn hiện ra màu Kim Cương, có thể là Kim Cương Bỉ Mông.
- Kim Cương Bỉ Mông, Vương giả trong Bỉ Mông Thú tộc.
Đám người thánh địa âm thầm hít một hơi, nhất là đệ tử Đại Diễn thánh địa, bọn hắn vô cùng hiểu rõ Yêu thú, biết rõ Bỉ Mông cự thú khủ.ng bố như thế nào.
Ước chừng hơn một ngàn bảy trăm năm trước, Đại Diễn thánh địa đã từng may mắn có được một Bỉ Mông cự thú bảo vệ.
- Ta lên!
Thái Long đi đến phế tích bừa bộn, ánh mắt cuồng nhiệt, chiến ý dâng cao.
Bỉ Mông cự thú!
Quá làm cho hắn hưng phấn!
Rống!
Tiêu Phượng Ngô gầm thét, móng vuốt tráng kiện đập nát mặt đất, cuồng dã phóng tới Thái Long.
Toàn thân Thái Long bao trùm áo giáp màu vàng óng, giao hòa chặt chẽ với cơ bắp hài cốt.
Cơ thể hắn tăng vọt đến năm mét, mặc dù ở trước mặt Tiêu Phượng Ngô mười hai mét vẫn còn hơi nhỏ chút, nhưng khí thế lại không hề yếu kém.
- Aaa…!
Thái Long vung trọng quyền lên, hung hăng nện ở mặt đất, một mảnh pháp trận kim quang nổ tung trong nháy mắt, trải rộng ra hơn một trăm mét.
Kim quang lộng lẫy chói mắt, pháp trận phức tạp huyền diệu.
Nương theo âm thanh sột soạt chói tai, năm mươi lăm sợi xiềng xích xông phá pháp trận, mũi nhọn sắc bén như mâu(*), thế như kinh lôi.
(*) Một loại vũ khí lạnh, phát triển từ thương. Có cán dài, mũi nhọn bằng kim loại, có hình thù kỳ dị. Phía sau có thể có một số nút gút hoặc uốn lượn để tăng hiệu quả sát thương.
Tiêu Phượng Ngô cuồng dã rơi xuống đất, khí lãng bạo động, mặt đất vỡ nát, số lượng lớn đá vụn bay loạn ra, nghênh kích xiềng xích.
Nhưng, xiềng xích đột nhiên nhanh chóng rơi xuống, tránh khỏi đá vụn trùng kích mặt đất, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Sau một khắc, dưới chân Tiêu Phượng Ngô phát ra ánh sáng, năm mươi lăm sợi xiềng xích nương theo quang triều màu vàng toàn bộ bạo khởi, oanh da thịt cứng cỏi của kích Tiêu Phượng Ngô, quấn chặt tứ chi thô cuồng.
Trong tiếng kinh hô tại toàn trường bên, Tiêu Phượng Ngô bị kéo chặt lấy.
Rống!
Tiêu Phượng Ngô hét lớn, lực lượng kinh khủng phun trào khắp toàn thân, làm thế nào cũng đều không thoát khỏi xiềng xích được.
Thái Long tăng vọt chiến ý, khí lãng cuồn cuộn, hai tay của hắn nắm lại, hai mắt hoàn toàn tràn ngập kim quang, tựa như tia chớp.
Đường vân màu vàng bò đầy gương mặt, hội tụ về kim giác trên trán.
Kim giác nở rộ ánh sáng, càng ngày càng thịnh, năng lượng càng ngày càng kinh khủng.
- Tiêu Phượng Ngô, nhanh tránh ra!
Hàn Ngạo sốt ruột hô to.
Tiêu Phượng Ngô kéo căng thân thể, chuẩn bị sẵn sàng ngăn cản tia sáng hủy diệt.
Oanh!
Kim giác trên trán bộc phát ánh sáng, không có đánh tới Tiêu Phượng Ngô, mà là nhằm vào phía trên Tiêu Phượng Ngô trăm mét.
Hư không gợn sóng, kịch liệt vặn vẹo, một trận pháp màu vàng được trải rộng ra, cường quang nở rộ, rọi khắp quảng trường.
Rầm rầm!
Lại là năm mươi lăm sợi xiềng xích đang xông ra, nhanh như kinh lôi, cuốn lấy thân thể mười hai mét tráng kiện của Tiêu Phượng Ngô. Trên dưới hai mảnh pháp trận như hư không cùng đại địa đang giao hòa, biểu tượng uy lực càn khôn, thế lực thiên địa, không gì phá nổi.
Tiêu Phượng Ngô gầm thét, lực lượng phun trào, điên cuồng xé nát lấy xiềng xích, rung chuyển trời đất.
Thú uy cuồn cuộn!
Núi cao lay động!
Tràng diện rung động để tất cả thiên tài thánh địa cũng vì đó ngây ra.
Xiềng xích càng quấn càng chặt, khắc vào trong da thịt, muốn giam cầm xương cốt ở bên trong.
Tiêu Phượng Ngô giãy dụa càng ngày càng yếu, biên độ động tác càng ngày càng ít.
Quảng trường hỗn loạn cũng dần dần an tĩnh lại.
- Tiêu Phượng Ngô, ngươi thua rồi! Chỉ cần một kích bây giờ của ta đã có thể lấy tính mệnh của ngươi!
Thái Long hô to, ý thức giao hòa cùng xiềng xích, một mực khống chế Tiêu Phượng Ngô lại.
Tình huống bây giờ, nếu như hắn phóng xuất ra ánh sáng hủy diệt, muốn đánh chỗ nào liền đánh chỗ đó. Muốn phế bỏ Tiêu Phượng Ngô liền phế bỏ, muốn giết Tiêu Phượng Ngô liền giết chết.
- Thái Long, chớ khách khí với hắn, trực tiếp đánh!
Các vị đệ Linh Kiếp thánh địa tử kích động hô to.
Nhưng...
Rất nhiều người đều cảm nhận được một tia bất an.
Tiêu Phượng Ngô bất động, nhưng không có bối rối, không có táo bạo, đôi mắt sung huyết kia đang gắt gao nhìn chằm chằm Thái Long ngoài trăm thước.
Thái Long nhíu mày, cũng cảm giác không đúng sức lực.
- Bỉ Mông cự thú có thể xé rách Cự Long, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể vây khốn ta?
Tiêu Phượng Ngô đột nhiên phát ra tiếng gào thét cuồng liệt hơn, trong cái mồm to lớn toàn là răng nanh, da thịt toàn thân lại kịch liệt nhúc nhích, hài cốt răng rắc giòn vang, khí tức Kim Cương kinh người bộc phát, rung chuyển trời cao, đánh rách tả tơi đại địa.
Trong ánh mắt khiếp sợ của vô số người, Tiêu Phượng Ngô đã có thể đánh vỡ nát xiềng xích.
Ầm ầm!
Tiêu Phượng Ngô bay thẳng lên trời, bốn cái móng vuốt chợt vỗ mặt đất, đánh tới phía Thái Long.
- Tốt!
Thái Long chấn kinh lại càng cuồng nhiệt hơn, hắn cũng dậm chân phóng tới, ngang nhiên nghênh đón Tiêu Phượng Ngô khổng lồ hung hãn.
Tiêu Phượng Ngô bạo kích trọng quyền, đánh rách tả tơi không gian, cách mấy trăm mét đều như có thể rõ ràng cảm nhận được lực lượng bộc phát khủng bố đang phun trào trong cánh tay của hắn, huống chi là Thái Long đang ở ngay trước mặt.
Đổi lại là những người khác, giờ phút này chỉ sợ đã nhũn cả người, hoảng sợ nhận thua rồi.
Thái Long thì khác, chiến ý của hắn vẫn như thủy triều, toàn thân sôi trào nhiệt huyết, một tiếng quát chói tai, đạp đất phóng lên, nắm đấm phun trào lên cường quang, như lôi đình bạo động, như con sông mênh mông, uy thế kinh người.
Bành!
Kim quang nổ tung, máu tươi vẩy ra.