Đan Đại Chí Tôn

Chương 697: Cây Hỏa Vũ Thứ Hai




- Thanh đồng tiểu tháp trên cổ ngươi thật có ý tứ, bán không?
Đông Hoàng Như Yên không để ý Đông Hoàng Thánh Kiệt nhắc nhở trước đó, nhịn không được mà hỏi một câu.
Khương Phàm nhét thanh đồng tiểu tháp vào trong cổ áo.
- Ta đây có cái bệnh, đồ đến tay chỉ đưa không bán.
- Đưa ta thôi, ta cũng đưa ngươi lại bảo bối.
- Ta chỉ đưa cho bằng hữu.
- Chúng ta có thể kết giao bằng hữu.
- Được rồi, hay là xem ta tìm phần thưởng trước.
Đông Hoàng Như Yên hờn dỗi:
- Ngươi đây là có thái độ gì, linh văn cùng địa vị của bản cô nương còn chưa đủ làm bằng hữu với ngươi?
Đông Hoàng Thánh Kiệt đưa tay mời:
- Thích gì cứ lấy, điều kiện giao dịch do Đại Tự Tại điện phụ trách hoàn thành.
- Có hay không đồ loại hình Thánh Hỏa?
So với một ít vũ khí pháp bảo, Khương Phàm vẫn càng tin tưởng thân thể mình hơn, đây là thứ mà không có ai đoạt đi được.
Mà muốn tiếp tục tăng cường thực lực, biện pháp tốt nhất chính là thăng hoa linh văn, mau sớm tăng lên tới Chí Tôn thánh văn.
- Hình như không có người nào giao dịch qua Thánh Viêm tại Nguyệt Hoa Thiên Bảo.
- Tương tự thì sao?
- Tương tự... ừm... để ta ngẫm lại.
Đông Hoàng Thánh Kiệt cười thầm trong lòng, hắn đang đau đầu làm sao dựa theo Hoàng Kim Dương yêu cầu đề cử hỏa vũ cho Khương Phàm, vậy mà Khương Phàm lại chủ động hỏi tới.
- Nếu như không có coi như xong, ta di xem cái khác.
- Thật là có một thứ tương tự.
- Cái gì?
- Ước chừng vào mười năm trước, cụ thể thì quên rồi. Có người từng ở chỗ này để lại một cây hỏa vũ thần kỳ, còn treo ra điều kiện giao dịch rất đặc biệt. Chỉ là từ sau đó, người kia vẫn không có xuất hiện qua, hỏa vũ vẫn một mực ở lại Nguyệt Hoa Thiên Bảo.
Đông Hoàng Thánh Kiệt xảo diệu che giấu.
Hỏa vũ?
Trùng hợp như vậy sao?
Khương Phàm chấn động trong lòng, lại tranh thủ thời gian ổn định cảm xúc, bình tĩnh lại sau đó tự nhiên hỏi:
- Hỏa vũ có cái gì đặc biệt sao? Thật vất vả mới có thể để cho Đại Tự Tại điện thay ta giao dịch một lần, ta cũng không muốn tùy tiện làm dùng đồ không ra gì.
- Hỏa vũ xác thực rất đặc biệt. Nó tựa như là một con mãnh cầm còn sống, vô cùng nóng nảy, liệt diễm mạnh mẽ, chúng ta không thể không dùng tầng ba phong ấn trấn áp lại. Cho tới bây giờ, sợi hỏa vũ táo bạo cùng liệt diễm kia đều chưa từng đình chỉ qua. Nếu như ngươi muốn Thánh Viêm, nó hẳn là có thể đạt tới yêu cầu của ngươi.
Đông Hoàng Thánh Kiệt cẩn thận khống chế lí do thoái thác, để tránh cho Khương Phàm hoài nghi.
- Hỏa vũ có điều kiện giao dịch gì?
- Để Nguyệt Hoa Thiên Bảo chứng kiến dung hợp. Nếu như có thể dung hợp, hỏa vũ trực tiếp về người đó, nếu như Không thể nào dung hợp...
- Thế nào?
- Chết!
- Các ngươi còn nhớ rõ là ai để lại không?
Khương Phàm rất vui mừng có thể ở chỗ này gặp được hỏa vũ, nhưng hỏa vũ xuất hiện, mang ý nghĩa chủ nhân đã chết.
Ai lại sẽ mang theo hỏa vũ đến nơi đây giao dịch, mục đích giao dịch thật sự lại là gì?
Đông Hoàng Thánh Kiệt lắc đầu nói:
- Nguyệt Hoa Thiên Bảo từ trước tới giờ không công khai thân phận người giao dịch, đây là quy củ.
- Có thể mang cho ta nhìn không?
- Ngươi khẳng định muốn cái này?
- Ta muốn nhìn thấy.
- Đi theo ta.
Đông Hoàng Thánh Kiệt biểu hiện rất bình thường, không có để cho Khương Phàm hoài nghi.
Đông Hoàng Như Yên lại cẩn thận quan sát đến biểu hiện của Khương Phàm, lưu ý xem có vấn đề gì không.
Bọn hắn đi đến bảo điện tầng thứ sáu.
Rộng rãi rộng rãi trong đại điện, gian hàng lẻ tẻ trưng bày hơn hai mươi chỗ giao dịch.
Nơi này đều là giao dịch cao cấp, mỗi gian hàng đều bố trí cấm chế, cũng có cường giả tự mình trấn thủ.
Đông Hoàng Thánh Kiệt phất tay ra hiệu:
- Đều lui ra đi.
Những người trấn thủ trước các gian hàng đều rời khỏi, ngay cả thị vệ sau lưng Đông Hoàng Thánh Kiệt cũng đều lui ra, chỉ để lại Đông Hoàng Như Yên bồi tiếp.
Hàn Ngạo kỳ quái nhìn Đông Hoàng Như Yên:
- Vì sao ngươi cứ luôn nhìn chằm chằm Khương Phàm?
Đông Hoàng Như Yên cười khẽ:
- Ta thích nam tử anh tuấn.
- Hắn anh tuấn? Hắn là nam tử? Hắn nhiều lắm là một nam hài!
- Trong lòng ta, hắn chính là nam tử, so với ngươi cao lớn hơn, so với ngươi uy vũ hơn, không phục sao? Ngươi làm Võ Hầu đi, ta cũng sẽ nhìn ngươi như vậy.
Hoa si, Hàn Ngạo im lặng lắc đầu.
- Chính là nơi này.
Đông Hoàng Thánh Kiệt mang theo Khương Phàm đi đến gian hàng trong góc.
Gian hàng bị bố trí tầng ba cấm chế, ngăn cách liệt diễm táo bạo cuồn cuộn bên trong.
Liệt diễm hiện ra màu xanh thẳm, hung mãnh cuồn cuộn, giống như là cuồng phong dâng trào dưới sóng biển.
Cây hỏa vũ bên trong kia giống như có linh hồn hỏa điểu, gần như đang điên cuồng đụng chạm, muốn từ bên trong lao ra.
Khương Phàm nhìn ánh sáng màu xanh lam vờn quanh quang vũ màu vàng, có thể xác định chính là chủng loại hắn muốn kia.
Kỳ lạ là hắn lại không cảm giác được bất kỳ liên hệ nào, chẳng lẽ là do cấm chế?
Nhưng, nghi vấn lại đang nổi lên trong đầu.
Ai sẽ đem hỏa vũ giao cho nơi này?
Là chủ nhân sát hại hỏa vũ, hay là bằng hữu của hỏa vũ?
Giao cho nơi này là đang chờ đợi người nào, hay là có mục đích khác?
Khương Phàm chợt nhớ tới Hướng Vãn Tình đã từng cảnh cáo, cẩn thận Nguyệt Hoa Thiên Bảo.
Nghĩ tới đây, hắn lại nhìn về phía Đông Hoàng Thánh Kiệt ở bên cạnh.
Đông Hoàng Thánh Kiệt đang cẩn thận quan sát vẻ mặt Khương Phàm, lúc đụng vào ánh mắt của hắn theo bản năng có chút trốn tránh, vội vàng hỏi:
- Liệt diễm mười năm bất diệt không giảm, có phải rất thần kỳ hay không. Nghị công tử muốn thử xem không?
- Nếu ta dung hợp không được, chẳng phải là phải chết rồi?
Khương Phàm rất muốn dung hợp hỏa vũ tìm kiếm đến tột cùng, nhưng luôn cảm thấy có gì đó rất cổ quái.
- Nghị công tử không cần lo lắng, lúc trước người giao dịch chỉ sợ gặp phải ngoài ý muốn. Dựa theo quy củ Nguyệt Hoa Thiên Bảo, bất kỳ vật phẩm gì giao dịch vượt qua ba năm sẽ không có giao dịch nữa, liền sẽ cân nhắc triệt hạ, trừ phi chủ nhân lại xuất hiện kéo lên giao dịch, nếu không thì cần tự mình mang đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.