Mặc dù Ly Hỏa Thánh Chủ nghiêm khắc răn dạy, nhưng Khương Hồng Võ là điện chủ Diêm La điện, trách nhiệm chính là chỉnh đốn Ly Hỏa thánh địa, mà đều chiếu theo hình luật làm việc, không có lạm sát lạm bắt bất kỳ một người nào, cho nên Ly Hỏa Thánh Chủ không làm gì được hắn.
- Ngọa tào…. các ngươi... Các ngươi muốn làm gì? Đây là gian phòng của ta, ai cho phép các ngươi vào đây!
Địch Anh mơ mơ màng màng mở mắt ra, đột nhiên phát hiện trong phòng có nhiều người, dọa đến giật mình.
- Giữa trưa, ngủ được cảm giác gì?
Khương Hồng Võ ngồi bên giường trên chiếc ghế.
- Ta bế quan tu luyện tám ngày, mệt mỏi, chết tiệt, vừa ngủ, ai bảo các ngươi tiến đến.
Địch Anh là Tam đệ tử của Đường Thiết Bình, lúc trước bởi vì bế quan bắn vọt cao giai Linh Hồn cảnh, không có đi theo đi Tây Bộ, kết quả bởi vì như thế này, mới giữ được tính mạng.
Khương Hồng Võ ngồi xuống:
- Chớ khẩn trương, tìm ngươi hiểu rõ chút tình huống.
Toàn thân Địch Anh đều căng thẳng, tùy thời chuẩn bị kích hoạt linh văn:
- Ta và các ngươi không có cái gì để nói cả, muốn hiểu rõ tình huống Diêm La điện, tư liệu trong điển tịch đều có! Ta thuận tiện nhắc nhở các ngươi một câu, coi như ngươi là điện chủ Diêm La điện, cũng không có quyền lợi trực tiếp phán quyết trưởng lão trong Diêm La điện, ngươi cần được phó điện chủ đồng ý.
Khương Hồng Võ tự mình nói ra:
- Diêm La điện có hai sứ mệnh, chủ trì hình luật nội bộ cùng phụ trách săn giết ngoại bộ. Nếu tam điện chủ Diêm La điện, hai tay đều muốn bắt. Mấy ngày nay, làm việc cơ bản triển khai hình luật, có hiệu quả tương đối ổn, tiếp đó chính là xử lý nguy cơ ngoại bộ.
Địch Anh chau mày, trong lòng khẩn trương.
Gia hỏa này khẳng định không có ý tốt gì.
Chẳng lẽ muốn mượn nhờ hành động bên ngoài, bí mật xử tử những "Lão nhân" bọn hắn này?
Quá hèn hạ!
Khương Hồng Võ nói:
- Bây giờ uy hiếp lớn nhất của Ly Hỏa thánh địa, kỳ thật đến từ La Phù sơn mạch.
Địch Anh cười lạnh:
- Chẳng lẽ Khương điện chủ còn muốn khai chiến với La Phù? Ngươi là muốn mượn đao giết người!
- Lúc điện chủ nói chuyện, ngươi thành thành thật thật nghe cho ta.
Côn Bác khiêng cự đao, trong ánh mắt lộ ra sát ý.
Khương Hồng Võ nói:
- Chúng ta muốn ứng phó uy hiếp của La Phù, liền muốn hiểu rõ tình huống lúc đó. Ví dụ như, là ai tập kích tông môn La Phù.
- Giặc cỏ! Một đám vô pháp vô thiên, giặc cỏ làm xằng làm bậy!
Địch Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ, ám chỉ bọn người Yến Tranh phạm vào tội ác ngập trời tại Hoang Mãng nguyên.
- Dám tập kích La Phù, mạo phạm Vô Hồi thánh địa, bọn giặc cỏ này khẳng định không phải giặc cỏ bình thường, ít nhất là giặc cỏ có danh tiếng. Không biết Địch Anh trưởng lão, hiểu bao nhiêu?
- Ta đường đường là trưởng lão Diêm La điện, làm sao lại có thể biết giặc cỏ.
- Diêm La điện chấp chưởng săn giết ngoại bộ, ngươi làm trưởng lão, lại là đệ tử thân truyền của điện chủ tiền nhiệm, hẳn là đều có chỗ hiểu rõ với nhân vật đặc biệt bên ngoài. Đừng trừng mắt với ta như thế, chúng ta đều là vì cân nhắc an toàn cho Ly Hỏa thánh địa.
- Diêm La điện có một danh sách màu đỏ, bị viết trên đó thì được coi là tất cả phần tử nguy hiểm, các ngươi có thể tới đó tra.
- Có một số việc, có một ít người, chưa chắc sẽ ghi chép đến trong danh sách, mà là ở lại trong đầu. Tới đi, đừng lãng phí thời gian, ta chỗ này có mấy cái tên, xin mời Địch Anh trưởng lão tham mưu một chút.
Địch Anh khẽ nhíu mày, cảnh giác Khương Hồng Võ:
- Ai?
Khương Hồng Võ nhìn Nạp Lan Minh Kính:
- Niệm cho hắn nghe.
Nạp Lan Minh Kính trong sáng tuấn tú, ôn tồn lễ độ, gật đầu với Địch Anh:
- Tên đầu tiên, Phạm Thiên Quân.
- Làm càn!
Địch Anh bỗng nhiên đứng dậy, chỉ vào Nạp Lan Minh Kính giận dữ mắng mỏ:
- Ngươi là một phế nhân, dám có gan vu oan phó điện chủ Diêm La điện, chỉ bằng điểm này, ta đã có thể xử tử ngươi.
Khương Hồng Võ nói:
- Đừng kích động, chỉ là tùy tiện nói một chút. Minh Kính, tiếp tục.
Đôi mắt của Nạp Lan Minh Kính trong suốt lại sáng tỏ, nhìn vô cùng xinh đẹp, để cả người hắn đều có loại thần vận đặc biệt:
- Tên thứ hai, Địch Anh.
Địch Anh tức giận lại khẩn trương:
- Còn dám vu oan ta? Khương Hồng Võ, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?
Sâu trong đôi mắt Nạp Lan Minh Kính hiện ra gợn sóng nhỏ bé không thể nhận ra, cẩn thận quan sát phản ứng của Địch Anh, theo dõi tâm linh hắn bởi vì tâm tình chập chờn mà "Rộng mở":
- Tên thứ ba, Già Thiên Vân Tước!
- Tên phế vật ngươi, ngươi có biết Già Thiên Vân Tước là ai không. Đó là túc lão Hồn Thiên thánh địa, ngươi lại còn dám vu oan Hồn Thiên thánh địa?
- Cái thứ tư tên, Trưởng Tôn Cẩm Y.
- Hắn cũng là túc lão Hồn Thiên thánh địa, ngươi muốn làm gì? Chán sống sao! Chỉ bằng mấy cái tên bây giờ của ngươi, ta đã có thể lập tức báo cho phó điện chủ, thỉnh cầu Thánh Chủ, xử tử ngươi!
- Cái thứ năm tên, Lã Đại Hùng. Cái thứ sáu tên, Hoàn Nhan Kỳ Chính...
Nạp Lan Minh Kính tự mình nói tên, con mắt từ đầu đến cuối không có rời khỏi Địch Anh.
Địch Anh càng kích động, cảm xúc càng mãnh liệt, tâm linh càng "Rộng mở", hắn nhìn cũng càng rõ ràng sáng tỏ.
Địch Anh không thể nhịn được nữa, chỉ vào Nạp Lan Minh Kính quát mắng:
- Hắn đang vu oan Hồn Thiên thánh địa, Khương Hồng Võ điện chủ, ngươi còn không bắt lấy? Nếu như ngươi cũng là có thái độ này, ta hoàn toàn có thể trực tiếp tấu bẩm Thánh Chủ, lấy lý do phá hư thánh địa, bắt ngươi lại lần nữa!
- Hô to gọi nhỏ, còn có bộ dáng trưởng lão hay không. Chỉ là hỏi thăm tình huống, to gan phỏng đoán, cũng không có trực tiếp vu oan ai. Tốt, hỏi xong rồi.
Khương Hồng Võ cùng Nạp Lan Minh Kính đụng đụng ánh mắt, đứng dậy rời khỏi.
Yến Tranh nhắc nhở Địch Anh:
- La Phù sơn mạch đang tăng vọt cảm xúc báo thù, lúc nào cũng có thể uy hiếp Hoang Mãng nguyên, ngươi làm trưởng lão Diêm La điện, hẳn là nên đi ra bên ngoài cân đối các thành, làm tốt phòng ngự, mà không phải ngủ ở chỗ này.
- Ta là đang bế quan tu luyện!
Địch Anh hừ lạnh, ra ngoài đi dạo?
Khốn kiếp, nếu ta ra ngoài sẽ liền chết!
Tuy nhiên, rốt cuộc Khương Hồng Võ có ý gì, chỉ là đến hỏi một chút liền đi?