Đại Tụng Sư

Chương 57: Khó Thể Tiếp Thu




Q1 – CHƯƠNG 57: KHÓ THỂ TIẾP THU
Editor: Luna Wong
“Thua?” Vương Đàm Linh quản lý tụng sư hành hội tổ chữ đinh đã có gần mười năm, theo bài vị điểm thi của hành hội tụng sư, tụng án sẽ chậm chậm thăng cấp theo tích lũy hậu kỳ. Nhưng dù là như vậy, tụng sư tổ chữ đinh, cũng không phải tụng sư của tiểu tụng hành có thể tương đề tịnh luận.
Nên, thua tụng án là tình huống hắn thậm chí toàn bộ Tây Nam rất ít gặp phải.
“Đúng!” Quách Nhuận Điền ủ rũ cúi đầu ngồi ở đối diện Vương Đàm Linh, xấu hổ nói: “Hơn nữa, còn là thua cho một tiểu tú tài.”
Vương Đàm Linh kinh ngạc không thôi, “Tiểu tú tài? Chớ không phải là Đỗ Cửu Ngôn vô lại kia?”
“Tiên sinh cũng biết hắn?” Quách Nhuận Điền nhắc tới Đỗ Cửu Ngôn, vừa tức vừa chột dạ.
Điều này làm cho hắn rất táo bạo, rồi lại không nhẫn nại được.
“Nghe nói qua, lần trước không phải đến quan học nháo sự ở chỗ Tiết tiên sinh sao. Quả thật là vô lại.” Vương Đàm Linh ngưng mi nhìn hắn, hỏi: “Ngươi nói với ta một chút, trước sau của tụng án.”
Quách Nhuận Điền do dự một chút, giấu mất nội dụng hắn và Ngô Xuyên gặp mặt nói chuyện, nói hết chuyện khác ra, “… Cũng là ta khinh thường, không ngờ tới đối phương có thể là lừa hôn, chỉ đơn thuần cảm thấy vụ án này có chút đặc biệt, nên mới nhận.”
Vương Đàm Linh có chút kỳ quái nhìn Quách Nhuận Điền, “Ngươi nhận tiền tụng án. Không có điều tra?”
Quách Nhuận Điền quả thực không có cẩn thận điều tra, thật sự là bởi vì không người nào dám đối nghịch với Tây Nam, mà hắn cũng chưa từng thua.
Hắn tin tưởng năng lực của mình, dù là đối phương thỉnh tụng sư có chút năng lực, cũng sẽ không phải đối thủ của hắn.

Ai biết, lúc này đây gặp phải Đỗ Cửu Ngôn.
Sơ sót rồi!
“Đây là ngươi không đúng rồi.” Vương Đàm Linh lắc đầu, “Lúc ngươi đọc sách, tiên sinh quan học cũng luôn mãi căn dặn các ngươi, nhận tiền tụng án nhất định phải tra hỏi rõ, người thỉnh tụng của mình, hàng xóm chung quanh hắn, nhất định phải đích thân, thực địa kiểm chứng, mới có thể nhận tụng án.”
“Ngã một lần, sau này sẽ không hành sự lỗ mãng phạm lại nữa. Án tử như thế vốn cũng không nên nhận, ngươi thắng là bổn phận, chẳng có gì lạ. Nhưng nếu ngươi thua…” Vương Đàm Linh thở dài, “Quên đi. Ngươi cũng không cần để ở trong lòng, bản thân tổng kết kinh nghiệm, có sai thì sửa, sau này không nên tái phạm lệch lạc đồng dạng.”
Quách Nhuận Điền chắp tay xác nhận.
Vương Đàm Linh dừng một chút lại nói: “Trong khoảng thời gian này sẽ không cho ngươi tụng án, ngươi vừa lúc nghỉ ngơi điều chỉnh một chút.”
Noveltown.com
“Vâng!” Quách Nhuận Điền khoanh tay ra ngoài, lửa trong lòng hầu như đốt tới đỉnh đầu. Hắn từ nhỏ đọc sách thi thố, sau cử nhân đến Tây Nam quan học, ba năm sau lại làm tụng sư, cho tới bây giờ đều là đối tượng trưởng bối và sư trưởng khen.
Mặc dù bây giờ hắn ở tổ chữ đinh, nhưng cuối năm khảo hạch hắn có thể lên tới tổ chữ bính.
Hiện tại thua quan ti, hắn còn phải ở tổ chữ đinh một năm.
Đều là Đỗ Cửu Ngôn ban tặng.
“Đỗ Cửu Ngôn!” Quách Nhuận Điền lạnh lùng thốt: “Thù của chúng ta, không đội trời chung.”

Tây Nam đã lâu chưa từng bại. Nên, tất cả mọi người trong toàn bộ ba quán của Tây Nam biết chuyện này, ngay cả đại tiên sinh Trình Công Phục của tụng hành quán đều biết.
Trình Công Phục năm nay sáu mươi có hơn, ở Tây Nam hơn bốn mươi năm, từ một tụng sư nho nhỏ, vẫn làm đến đại tiên sinh, trở thành một trong nhưng mẫu của tụng sư toàn bộ Đại Chu, là tiền bối tất cả tụng sư chiêm ngưỡng tôn kính trong lòng.
Lúc này, hắn ngừng kéo tu chỉnh cành trong tay, nhìn tiểu thư đồng thiêu mi nói: “Thua quan ti? Ly kỳ như thế?”
Không ít năm, hắn đã ít nghe được chuyện Tây Nam thua quan ti.
“Tụng sư nơi nào lợi hại như vậy, Là bổn gia?” Trình Công Phục cười tiếp tục tu chỉnh nhánh mẫu đơn dưới tay.
Tây Nam là cho phép đồng môn đối tụng. Chỉ cần là không vi phạm điều lệ hành vi thường ngày của tụng sư, mặc dù là đồng môn sư huynh đệ, cũng bình thường có nhận cùng một án, biện hộ cho nguyên bị cáo, tranh mặt đỏ tới mang tai.
Nhưng Tây Nam quy định, tranh luận chỉ có thể ở công đường, hạ công đường, vẫn là đồng môn sư huynh đệ.
“Là một tiểu tú tài bên ngoài. Báo năm nay khảo hạch.” Tiểu thư động nhặt cành khô trên đất, vẻ mặt Trình Công Phục kinh ngạc lần thứ hai dừng lại, “Ngươi nói với ta về chuyện đó một chút.”
Tiểu thư đồng nói qua án tử một lần, Trình Công Phục ngưng mi, như có điều suy nghĩ nói: “Ý nghĩ của tiểu tú tài này, quả thực linh hoạt. Cũng không biết nhân phẩm thế nào?”
“Không tốt.” Thư đồng nói: “Trước đó không lâu hắn còn từng đến quan học, không chỉ cãi nhau với Tiết tiên sinh, còn động thủ đánh một sư đệ.”
Sắc mặt của Trình Công Phục trầm xuống, nói: “Người như vậy không được. Phẩm tính của tụng sư quan trọng hơn năng lực.”

“Vâng!” Thư đồng cười hì hì nói: “Mười mấy sư đệ bên quan học, đang tính toán, chờ ngày khảo hạch chỉnh hắn.”
Cái này Trình Công Phục không xen vào, ưu tai du tai chỉnh lý cành cây.
Đỗ Cửu Ngôn không biết chuyện của Tây Nam, nàng ngồi ở trong viện tử, cân nhắc cầu trong tay, nhẹ nhàng ném cho củ cải nhỏ, “Ba túc cầu, xem ai ném được nhiều nhất.”
Củ cải nhỏ và Hoa Tử còn có Nháo nhi đều không hoạt động, cho nên nàng liền làm một trái cầu, để cho bọn họ đá chơi.
Noveltown.com
“Đây là cầu môn.” Ngân Thủ bên trúc thành một cái khung để xuống, “Đã vào đây a.”
Ba hài tử, vây bắt một trái cầu vừa đá vừa cười trong sân, chỉ chốc lát sau ra một thân mồ hôi, gương mặt hồng phác phác thở phì phò.
“Cha a, ta, ta chạy hết nổi rồi.” Củ cải nhỏ nói: “Bất quá cái này chơi rất vui.”
Trần Lãng bưng nước ấm ra đưa cho bọn hắn rửa mặt, cười nói: “Vậy bắt đầu từ ngày mai, một ngày năm mươi đại tự, hai bài thơ, trả xong có thể chơi.”
“Tiên sinh một lời đã định.” Hoa Tử vỗ tay, nói: “Ta sau này nhất định trả thơ viết chữ thật tốt.”
Mọi người cười nói, buổi tối ăn cơm xong Đỗ Cửu Ngôn sớm nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau, vẫn là trên đùi cột bao cát, chạy sau nửa canh giờ trở về leo tường, lên nóc nhà.
So với mấy ngày trước, hiện tại rõ ràng ổn rất nhiều.
“Cửu ca.” Ngân Thủ đợi nửa ngày, phát hiện không có mái ngói rơi xuống, nhưng hắn không dám ngủ, trong lòng không thực tế, “Ngươi có lên nóc nhà không a.”
Đỗ Cửu Ngôn đá một khối ngói.

Ngân Thủ ồ một tiếng, dùng gối đầu che đầu, trở mình ngủ.
“Cửu Ngôn, có tụng án mới!” Ngoài tường viện, mặt hưng phấn của Tiền Đạo An và Đậu Vinh Hưng dần dần cứng ngắc, mục trừng khẩu ngốc.
Một thân trung y hồ lam, cột một búi tóc, gió thổi vóc người thon dài xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa, nhìn như vậy bọn họ nghĩ tới cư nhiên không phải tuấn lãng, mà là xinh đẹp tuyệt trần. . .
Đây, qua kỳ quá.
Nàng đưa lưng về phía cửa, nhìn không thấy ngay mặt, thế nhưng nhìn lộ ra một đoạn cổ, tựa hồ. . .không có đen a.
“Đây là Cửu Ngôn sao?” Đậu Vinh Hưng hỏi.
Tiền Đạo An nhìn, gật đầu, “Là hắn.”
“Thế nào tới sớm như vậy, tối hôm qua không cơm ăn a?” Đỗ Cửu Ngôn xoay người lại một cái lộn mèo, từ nóc nhà thật cao, trực tiếp rơi trên mặt đất, “Ta đi tắm, các ngươi vào nhà uống trà trước.”
Đậu Vinh Hưng và Tiền Đạo An liếc nhau, hai người đều ở trong mắt đối phương thấy được khiếp sợ.
“Thân thủ của Cửu Ngôn tốt như vậy a.” Đậu Vinh Hưng sờ sờ cái cổ, một trận phát lạnh.
Tiền Đạo An nhẹ nhàng cười, “Trái lại hiếm thấy.”
Xem ra, trước đây hắn chỉ nói chuyện với hắn, đã là hậu đãi hắn rồi.
—— lời nói ngoài ——
Khảo hạch, chờ một chút! Còn có một vụ án nhỏ. . .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.