Đại Tụng Sư

Chương 53: Ta Rất Ủy Khuất




Q1 – CHƯƠNG 53: TA RẤT ỦY KHUẤT
Editor: Luna Wong – nhớ hẹn với noveltown tháng 6 mọi người nhé
Trong Tây Nam tụng hành, Quách Nhuận Điền cau mày, lạnh giọng quát dẹp đường: “Ý tứ của ngươi, lệnh ái cũng không phải là thật tình muốn xuất gia, mà là đang đào hôn?”
Hắn vốn có không để ở trong lòng, nhưng ngày hôm nay tiểu tử Đỗ Cửu Ngôn kia khiêu khích hắn, hắn phải làm chút chuẩn bị.
Ngô Xuyên tiến lên, đưa một bao bạc, “Xác thực… Quả thực như vậy. Tiểu nữ chỉ là tạm thời xuất gia, chờ lui hôn sự với Chu gia, lại để cho nàng hoàn tục.”
Quách Nhuận Điền trầm mặt, “Các ngươi đây là lừa hôn!”
Ngô Xuyên cợt nhả, đặt bạc lên bàn, “Quách tiên sinh, sau khi chuyện thành công, ta còn có thâm tạ.”
Hắn bị người lừa! Đầu óc của Quách Nhuận Điền ông ông hưởng.
“Quách tiên sinh, án tử đã đến phân thượng này, nếu như người làm được một nửa thì thu tay, người khác còn tưởng rằng ngươi. Có phải hay không?” Ngô Xuyên bắt đầu nói.
Quách Nhuận Điền bỗng nhiên liền nghĩ đến câu nói kia của Đỗ Cửu Ngôn, “Nếu như ta là ngươi, vụ án này ta sẽ không nhận, quá thua thiệt!”
Làm sao bây giờ, hiện tại hắn đâm lao phải theo lao.
Hồi lâu sau, Quách Nhuận Điền nhìn chằm chằm Ngô Xuyên, lạnh lùng thốt: “Chuyện này, ta hy vọng ngươi để nó mục rữa trong bụng, bằng không, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Ngô Xuyên cười hắc hắc, “Quách tiên sinh yên tâm, căn bản sẽ không có việc này.”
Quách Nhuận Điền nhắm mắt, đè nặng tâm tình của mình, một đêm không ngủ, ngày thứ hai hắn sớm đi nha môn.
Ngoài cửa bách tính xem náo nhiệt rảnh rỗi chào hỏi hắn.

Quách Nhuận Điền tự tin cười vào nha môn.
Phó Thao lên đường, ngồi xuống, nói: “Thăng đường!” Nói xong, di một tiếng, “Nguyên cáo và Tiền tụng sư đâu?”
Lúc này, mọi người mới phát hiện Tiền Đạo An cùng với nguyên cáo Chu Nghiêu chưa đến.
“Xảy ra chuyện gì?” Phó Thao nhìn về phía Tiêu Tam.
Tiêu Tam cũng lắc đầu, “Đại nhân, thuộc hạ để người đi xem.”
“Không phải là sợ không dám tới chứ?”
“Nhất định là phải, ngày hôm qua bại quá khó coi, ngày hôm nay nào còn có mặt mũi đi qua.”
Ngô Xuyên nghe trong ánh mắt đều là đắc ý. Thấp giọng nói: “Quách tiên sinh, Tam Xích đường chưa chiến đã thua!”
Quách Nhuận Điền hướng ra phía ngoài nhìn một chút, mơ hồ có điểm bất an.
Noveltown.com
Một khắc đồng hồ trôi qua rất nhanh, Bả Tử đã trở về, Phó Thao nhìn hắn trực tiếp hỏi: “Nói như thế nào?”
“Đại nhân.” Bả Tử trả lời: “Năm vị tụng sư của Tam Xích đường đều say rượu chưa tỉnh, chỉ có Đỗ Cửu Ngôn thanh tỉnh, thuộc hạ đã mang đến.”
Say rượu, đây là cái gì với cái gì? Phó Thao đánh giá niên thiếu lên đường, mười bảy mười tám tuổi, thân hình gầy gò ánh mắt trong trẻo, có vẻ rất cơ linh. Nhưng dù là người cơ trí hơn nữa, lúc này cũng không chế trụ được lửa giận của hắn, “Ngươi là người của Tam Xích đường? Tiền Đạo An đâu, quan ti còn đánh nữa hay thôi, tin bổn quan lập tức trị tội các ngươi hay không?”
Quách Nhuận Điền thấy một mình Đỗ Cửu Ngôn, cảm giác càng thêm cường liệt.

“Chào đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, cười khanh khách nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm a, ta chỉ là một tú tài.”
Phó Thao cau mày, Quách Nhuận Điền muốn lên ngăn chặn Đỗ Cửu Ngôn, quát dẹp đường: “Đại nhân hỏi ngươi đáp đáp, lời vô ích ở đâu nhiều thế?”
“Nga!” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đến nhất định là phải đến. Chỉ bất quá, ngày hôm qua chúng ta đi am miếu, ai biết Ngô tiểu thư và Chu tướng công nhất kiến chung tình, lúc này liền quyết định bái đường thành thân, mọi người uống rượu mừng cả đêm, đều không thức dậy nổi.”
Lời nói này, mọi người sửng sốt.
“Không có khả năng!” Ngô Xuyên bật thốt lên hét lớn một tiếng, “Các ngươi… Các ngươi làm gì nữ nhi của ta?”
Thốt ra lời này, Quách Nhuận Điền lập tức muốn đi ngăn hắn, nhưng đã muộn rồi, vẻ mặt Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên nhìn Ngô Xuyên, nói: “Ngươi không phải nói chỉ cần Chu tướng công đưa nàng ra khỏi am miếu, có thể thành thân sao?”
“Hiện tại thật tốt, mọi người đều vui mừng lớn a.” Đuôi lông mày của Đỗ Cửu Ngôn hơi nhướng, Ngô Xuyên căn bản không tin, kích động chất vấn: “Nguyệt Quyên ở đâu?”
“Việc này ngươi chớ để ý, phản chính bọn họ đã thành thân.” Đỗ Cửu Ngôn khuyên nhủ: “Ngô lão gia, cô nương gả ra ngoài như bát nước hất đi a!”
Cái gì nước hất ra ngoài, Nguyệt Quyên là cây tiền của hắn, hắn không có khả năng gả! Ngô Xuyên cả giận nói: “Ngươi giao Nguyệt Quyên ra đây.”
“Có chuyện từ từ nói, đều là người một nhà a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Ai là người một nhà với ngươi! Ngô Xuyên tức giận đến đau ngực, Quách Nhuận Điền tâm đầu nhất khiêu, kéo hắn lại, lớn tiếng nói: “Dù là muốn thành thân, cũng nên tam môi lục sính, bái thiên bái địa bái biệt phụ mẫu, các ngươi như vậy, còn thể thống gì?”
“Có sính lễ, có môi chứng, mặc dù phụ mẫu không ở, nhưng Phật tổ tại thượng, trời ban lương duyên a.” Đỗ Cửu Ngôn lãnh đạm nói: “Thể thống rất chính!”
Quách Nhuận Điền cả giận nói: “Không có phụ mẫu ở, các ngươi dám nghênh thú động phòng? Ta muốn cáo các ngươi dụ dỗ!”

“Phụ mẫu muốn xem động phòng nga? Khẩu vị rất nặng a.” Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ.
Ngoài nha môn cười vang, người hiểu chuyện ồn ào, “Đỗ tiên sinh, phụ mẫu không nhìn nổi, chúng ta có thể.”
Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi, chỉ vào người nói chuyện, nói: “Chuyện có thể làm, lời không thể nói nga!”
Mọi người cười một trận.
“Thô tục!” Ngôn từ của Quách Nhuận Điền rất kích động, ôm quyền nói với Phó Thao: “Đại nhân, hôn nhân chú trọng phụ mẫu chi mệnh, chúng ta yêu cầu gặp Ngô tiểu thư, xác nhận Đỗ Cửu Ngôn nói có phải thật vậy hay không. Ta bây giờ hoài nghi, bọn họ bắt cóc, dụ dỗ Ngô tiểu thư.”
Phó Thao khẽ gật đầu, nói: “Có chút đạo lý.”
“Đại nhân, thanh niên nhân củi khô lửa bốc, lại có hôn ước làm việc sớm chút, sớm ôm tôn tử a!” Đỗ Cửu Ngôn tự tiếu phi tiếu nói.
Hắn muốn ôm tôn tử? Ngô Xuyên tức giận đứng không vững. “Nhóc con, đừng vội nói bậy!”
“Ngô lão gia, ngươi kích động như vậy, là có nguyên nhân khác đi?”
Phó Thao hỏi: “Nguyên nhân gì?”
Noveltown.com
Tất cả mọi người tụ tinh hội thần nghe, không ai chú ý tới, trên công đường, Đỗ Cửu Ngôn không có tư cách biện tụng,
“Lừa hôn a! Tháng năm năm ngoái Ngô tiểu thư xuất gia ở Bình Dương, năm nay xuất gia ở Thiệu Dương, mỗi lần trước khi xuất gia đều phải đính hôn, xuất gia xong từ hôn.” Đỗ Cửu Ngôn bước đến trước mặt Ngô Xuyên, nói: “Ta nghĩ không ra, ngoại trừ lừa hôn, các ngươi còn có lý do gì.”
“Ngươi ăn nói bừa bãi, không có chứng cứ, ngươi đó là vu cáo.” Quách Nhuận Điền tâm đầu nhất khiêu, bắt đầu hốt hoảng.
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay với Phó Thao, nói: “Đại nhân, có chứng cớ hay không, đi Bình Dương tra một cái liền rõ ràng.”
Phó Thao ngưng mi nhìn thoáng qua Ngô Xuyên, gật đầu, “Bổn quan sẽ kiểm chứng.”

Ánh mắt của Ngô Xuyên lóe ra, trong lòng Quách Nhuận Điền cũng không có đáy, “Tra thì tra, nhưng nếu không có chuyện này, ngươi lại thế nào?”
“Đâu có chuyện gì liên quan tới ta, ta phụ trách cung cấp đầu mối, đại nhân sẽ kiểm chứng a, đây là quyền lợi của tụng sư!” Đỗ Cửu Ngôn trừng Quách Nhuận Điền một mắt, nhìn chằm chằm Ngô Xuyên, nói: “Nếu như ta là ngươi, hiện tại rút đơn kiện, bằng không, ngươi thật sẽ người (tiền) tài đều mất.”
“Ngươi là đang đe dọa người thỉnh tụng của ta.” Quách Nhuận Điền nói.
“Quách Nhuận Điền, ta cũng khuyên ngươi một câu. Nếu như ta là ngươi vụ án này ta cũng không đánh.” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ mặt, “Có thứ mất rồi, cũng không nhặt lại được đâu.”
Ngô Xuyên sợ, nhìn chằm chằm Quách Nhuận Điền, đè nặng thanh âm nói: “Quách tiên sinh, ngươi nói chuyện a.”
Tiểu tử này, nói thêm gì đi nữa, hắn vô lực cãi lại, trong lòng Quách Nhuận Điền chuyển thật nhanh, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, nghĩ đến một việc, “Đại nhân, Đỗ Cửu Ngôn cũng không phải là tụng sư, hắn cũng không thể lên công đường đánh tụng, lời hắn nói không tính.”
“Thỉnh đại nhân truyền lệnh, để Tiền Đạo An và Ngô tiểu thư trình diện, bằng không, bọn họ chính là vi phạm luật, thỉnh đại nhân trị tội!”
Vẫn là Tiền Đạo An dễ đánh, quyết không thể nói với Đỗ Cửu Ngôn nữa.
Về phần báo thù, sau này hãy nói.
Vẻ mặt Đỗ Cửu Ngôn kỳ quái, “Ta chỉ là tới truyền lời, là các ngươi để ta nói chuyện, thực sự là kỳ quái.”
Lúc nói chuyện, gương mặt nàng ủy khuất.
“Đúng vậy, Đỗ tiên sinh đều nói nàng không biết!” Ngoài cửa có người nói.
Phó Thao suy nghĩ một chút, thật đúng là hắn để Đỗ Cửu Ngôn nói, về phần biện tụng, cũng là Quách Nhuận Điền mở miệng trước, hắn phất tay, nói: “Được rồi được rồi, mau gọi tụng sư của các ngươi mang theo chứng nhân đi qua.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Đại nhân, lúc này bọn họ hẳn là đang trên đường tới.”
—— lời nói ngoài ——
Mọi người đoan ngọ an khang!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.