Đại Tụng Sư

Chương 38: Sát Thê Bán Thê




Q1 – CHƯƠNG 38: SÁT THÊ BÁN THÊ
Editor: Luna Huang – hello mọi người, ta đã trở lại, có ai nhớ ta hơm
“Nhiều tiền như vậy.” Trần Lãng lo âu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Hắn sẽ không theo Tiêu Tam vào nhà cướp của thật chứ?”
Thái độ làm người của Tiêu Tam thật đúng là đúng vậy, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tiên sinh thu tiền, chờ hắn thức dậy thì hỏi chút.”
“Về chuyện tiền, chờ một lát mọi người trở về, chúng ta cùng nhau tâm sự.” Trần Lãng thu thập xong hai mươi lượng. Nháo nhi cầm bút viết viết trên bàn. “Củ cải nhỏ, tên của ngươi viết như thế nào?”
Củ cải nhỏ cười hì hì, nằm úp sấp ở bên cạnh hắn viết chữ ba ngã tám méo, “Cát Nghệ thúc thúc dạy ta như thế.”
“Thật lợi hại a.” Vẻ mặt Nháo nhi ước ao, “Tên của ta hẳn là dễ viết đi, chỉ hai chữ, không họ.”
Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi nhìn Nháo nhi, “Ngươi và Hoa Tử cũng không biết họ gì?”
“Ân, từ lúc còn nhỏ ta đã ở gánh hát, có người nói khi còn bé rất ồn, nên đặt cái tên Nháo nhi này. Tên Hoa Tử có người nói là bởi vì hắn gọi hoa đưa đến, bầu gánh thấy hắn nhìn được nên lưu lại.” Nháo nhi ngượng ngùng gãi đầu một cái, trên mặt có chút khổ sáp, hơn nữa lệ chí trên khóe mắt của hắn, có vẻ còn mềm mại đáng yêu hơn tiểu cô nương.
“Vì sao lại trốn?” Việc này Đỗ Cửu Ngôn vẫn chưa từng hỏi.
Trần Lãng nhìn tiếu ý lộ ra ở đáy mắt nàng, Đỗ Cửu Ngôn là điển hình trong ngoài không đồng nhất, nhìn qua chuyện gì cũng quan tâm, nhưng trên thực tế nàng chỉ là quan tâm bằng miệng thôi.
Nhiệt tình ngoại mặt mà thôi.
Nên mọi người chung đụng hơn mười ngày, nàng đi sớm về trễ nhiệt nhiệt nháo nháo, nhưng cũng không trò chuyện sâu, không hỏi quá khứ không nói chuyện tương lai.

Ngày hôm nay nàng có thể nghiêm túc hỏi quá khứ của Nháo nhi, lại mua cho Nháo nhi và Hoa Tử giấy và bút mực, lo lắng thời gian tới của bọn họ.
Có thể thấy được cho tới hôm nay, Đỗ Cửu Ngôn mới thật sự là bắt đầu mở rộng cửa lòng.
“Có hai phú thương coi trọng chúng ta, bầu gánh đồng ý bán chúng ta cho hắn.” Cặp mắt của Nháo nhi đỏ lên, “Chúng ta từ Khai Phong chạy ra, vốn có muốn đi Quảng Tây. Sau đó gặp phải tiên sinh, vẫn lưu tại Bảo Khánh.”
Lúc nói chuyện Nháo nhi lau nước mắt, “Cửu tỷ, ngươi có khinh thường ta hay không?”
“Ta đố kị ngươi!” Đỗ Cửu Ngôn bắn ót của hắn.
Nháo nhi sửng sốt, không hiểu nhìn nàng.
“Đố kị ngươi đẹp như vậy.” Đỗ Cửu Ngôn đáp.
Nháo nhi sửng sốt, củ cải nhỏ đang ôm bụng cười ha hả, Nháo nhi mới phản ứng được, cũng theo hì hì cười, ôm mặt nói: “Nhân gia là nam hài tử.”
“Tốt, nam hài tử! Mau cầu tiên sinh dạy ngươi đọc sách.” Lúc nói chuyện lật sách nàng mua ra.
Một quyển《 Tam Tự Kinh 》một quyển《 Bách Gia Tính 》.
Vọng Thư Uyển.com
Trần Lãng cười nói: “Cũng không cần cầu ta, đơn giản tìm cho ta chút chuyện làm. Sau này Hoa Tử cũng không cần ra cửa, đọc sách trong nhà.”
“Thật tốt quá, tiến sĩ lão gia dạy vỡ lòng cho ta.” Nháo nhi chạy tới ôm lấy Đỗ Cửu Ngôn, “Cảm tạ cửu tỷ.”

“Có lời thì nói, động tay động chân.” Mặc dù Đỗ Cửu Ngôn nói như vậy, lại không có đẩy hắn ra.
Nháo nhi cười hì hì, củ cải nhỏ cũng tiến tới, nghễnh đầu nói: “Nương a, ngươi có đố kị khuôn mặt ta đẹp hay không?”
Trừ miệng của củ cải nhỏ giống Đỗ Cửu Ngôn, mũi mũi không có một chỗ giống nàng, Đỗ Cửu Ngôn bất mãn nói: “Đố kị! Rất đố kị.”
Phỏng chừng lão cha chết bầm của hắn có dung mạo không tệ, gen di truyện lại mạnh.
“Ta cũng đẹp!” Củ cải nhỏ mỹ tư tư cầm cái mặt đầy thịt.
Đúng lúc này, sát vách truyền đến phịch một tiếng, có nam nhân mắng: “Lộ lão tứ, lão tử báo quan, người của quan phủ lập tức đến, bằng không hiện tại ngươi bồi thường cho bồi hai mươi lượng bạc, bằng không liền giao Quế Hương ra đây.”
“Ta không có tiền.” Lộ lão tứ cầu khẩn nói: “Ngươi cho ta vài ngày, ta nhất định tìm được Quế Hương.”
Nam nhân kia xì một tiếng khinh miệt, mắng: “Đây đều mấy ngày rồi, ngươi tìm cái rắm! Trả tiền.”
“Ta thật không có tiền, ngươi chính là bắt ta vào ngục, ta cũng không có tiền cho ngươi. Cầu ngươi nhìn phân thượng hài tử còn nhỏ, chớ cáo quan được không?” Lộ lão tứ nói.
Sát vách nháo to, Đỗ Cửu Ngôn nghe được một ít da lông, “Nữ nhân sát vách mất tích rồi?”
Nàng còn nhớ rõ thời gian vừa dọn tới, từng nhìn qua sát vách, một nhà bốn người hoà thuận vui vẻ.
“Ngày hôm qua người tên Vương Lại quá một hồi, ngày hôm nay lại đến nữa.” Nháo nhi nói: “Thẩm tử sát vách tên Quế Hương, hình như mấy ngày trước đi mất rồi, Lộ thúc vẫn chưa tìm được.”
Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy kỳ quái, “Người mất tích sao không báo quan?”

“Báo quan đòi tiền a, nhà Lộ thúc chỉ có bốn bức tường, không có tiền. Ban ngày hắn ôm hài tử ra ngoài tìm, rất thương cảm.” Lúc nói chuyện Nháo nhi thở dài.
Dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, “Bả Tử, có ở nhà hay không?”
“Tìm Bả Tử ca.” Nháo nhi chạy đi mở cửa, ngoài cừa là bộ khoái trẻ tuổi tên Oa Tử, lông mày rậm mắt to rất cơ linh, “Bả Tử có ở nhà hay không, có việc.”
Nháo nhi cười nói: “Vừa quay về, đang ngủ. Người tiến đến uống chén trà, ta đi gọi hắn.”
Oa Tử vào cửa, liếc nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiểu ca, là ngươi.”
“Oa Tử gia!” Đỗ Cửu Ngôn tiến lên chắp tay, cười nói: “Nhiều ngày không gặp. Bả Tử không thêm phiền phức cho các ngươi chứ?”
Oa Tử cười ha ha một tiếng, nói: “Bả Tử lợi hại, theo tam gia đi công tác một hồi, một mình đã bắt ba mã phỉ từ Quảng Tây tới. Chúng ta bây giờ bội phục hắn ngũ thể đầu địa.”
“Lợi hại như vậy a.” Đỗ Cửu Ngôn tấm tắc thán, chợt nghe có người sau lưng nói: “Có bản lĩnh, làm cái gì cũng sẽ xuất sắc.”
Lời khó lọt tai nhất định là lời của Bả Tử, Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại quan sát hắn, sửng sốt một chút.
Bả Tử chải đầu đi tới, cả khuôn mặt đều lộ ra, mày kiếm mắt tinh mũi cao, anh khí bừng bừng, là một thiếu niên rất tuấn tú.
“Chưa thấy qua người đẹp mắt?” Bả Tử liếc nàng một cái, Đỗ Cửu Ngôn xuy cười một tiếng, “Làm sao có thể, lần trước ở nghĩa trang thấy nhiều.”
Bả Tử co rút khóe miệng, nhìn về phía Oa Tử, “Có việc?”
Vọng Thư Uyển.com
“Có người báo quan, tam gia cho ngươi ta đi làm.” Oa Tử chỉ chỉ sát vách, “Người báo quan là Vương Lại của Thượng Hà trấn Vương gia thôn, cáo Lộ lão tứ sát vách giết thê bán thê.”
Bả Tử gật đầu, “Ta rửa cái mặt, chờ ta một chút.”

“Vương Lại cáo Lộ lão tứ? Vương Lại là người nào của Lộ lão tứ? Thê cữu(anh vợ)?” Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy không giống, cho nên mới hỏi.
Oa Tử lắc đầu, “Bây giờ còn chưa rõ lắm, đi hỏi sẽ biết.” Hắn nói xong, Bả Tử đã thay xong bộ khoái phục thâm lục sắc đi ra, nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh có muốn vô giúp vui, có lẽ có ngươi có cơ hội kiếm tiền.”
“Đi!” Đỗ Cửu Ngôn không, củ cải nhỏ nhảy lên đi qua, “Kiếm tiền, đi a!”
Đỗ Cửu Ngôn vỗ hắn một cái, “Nhiều chuyện.” Lại nhìn Bả Tử, “Lộ lão tứ nghèo đến không dám báo quan, ta còn có thể kiếm tiền?”
“Tài không lọt tay, không có cũng phải cạo một tầng mỡ, ngươi làm rất lưu loát.” Lúc nói chuyện Bả Tử ra cửa, Đỗ Cửu Ngôn hừ một tiếng, dời ghế ngồi ở dưới tường vây nghe.
Oa Tử theo lệ hỏi tiếng phổ thông, Vương Lại hô: “Quan gia, Quế Hương hảo đoan đoan mất tích, nhất định là hắn bán mất, không thôi thì là giết chôn, các ngươi bắt hắn lại, thẩm tra sẽ biết.”
“Bắt hay không cần ngươi nói sao?” Oa Tử hách mắng một tiếng, “Lộ lão tứ, ngươi nói.”
Lộ lão tứ đáp: “Bảy ngày trước, Quế Hương ra khỏi thành đào rau dại, đúng giờ thìn ra cửa, nhưng mãi cho đến tối cũng chưa về, ta mang theo hài tử ở nhà chờ một đêm, cũng không thấy người. Thật không phải ta bán hoặc giết.”
“Nương a.” Củ cải nhỏ thấp giọng nói: “Rất kỳ quái a, có phải hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Là rất kỳ quái!”
Nếu như Vương Lại là người nhà của Quế Hương, người nhà mất tích, vậy hẳn là đi tìm. Nhưng hắn cũng không có, mà là trực tiếp cáo quan.
Cáo Lộ lão tứ sát nhân, xét tình tình lý nói thông.
Nhưng cáo Lộ lão tứ bán tức phụ của mình, xét về logic nói có chút không thông.
—— lời nói ngoài ——
Ân, án tử tới. . . Từ từ nói!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.