Đại Tụng Sư

Chương 206: Người Thiếu Ăn Đập





Q1 – CHƯƠNG 206: NGƯỜI THIẾU ĂN ĐẬP

Dịch giả: Luna Wong

“Tại sao ngươi lại dính vào?” Triệu Dục thấy Quế vương dẫn theo đoàn người tiến đến, nhất thời cảm thấy đau đầu, “Ngươi đi chơi cho vui đi!”

Quế vương xua tay, “Vụ án này ta nhất định phải quản. Bọn họ có người bắt tụng sư của Mã thị Đỗ Cửu Ngôn.”

“Ngươi nói ác liệt hay không?” Quế vương nói.

Nhất thời sắc mặt Triệu Dục trầm xuống, hé mắt nhìn về phía tam ti chủ thẩm sau lưng Quế vương, “Quế vương nói là thật chứ, các ngươi thậm chí ngay cả thủ đoạn bắt tụng sư cũng mang ra dùng?”

“Thánh thượng, ta không có a.” Ba người trăm miệng một lời, thật sự là cảm thấy oan uổng.

cái gì tụng sư, bọn họ đến bây giờ đều chưa từng thấy cùng chú ý đến, lại làm sao có thể đi bắt người chứ.

“Không có?” Triệu Dục nhìn về phía Mã Ngọc Nương, “Tụng sư của ngươi đâu? Có thể lâm trận bỏ chạy hay không?”

Mã Ngọc Nương đã sớm sợ vựng vựng hồ hồ, cắn đầu lưỡi để cho mình thanh tỉnh trấn định, nàng nói: “Đỗ tiên sinh sẽ không như thế, hắn luôn luôn nói được thì làm được. Huống chi, người nhà và nhi tử của hắn cũng còn ở khách sạn.”

Triệu Dục nhìn ba người dưới, cũng không nói, gõ bàn một cái nói, “Mặc kệ ai làm, trẫm mệnh các ngươi lập tức đi tìm, trong vòng hôm nay nếu như tìm không được, bút trướng này trẫm liền tính trên đầu các ngươi.”

“Quá ác liệt, cư nhiên bắt tụng sư.” Triệu Dục chẳng phân biện ai làm, phản chính ba người chịu hết, một người cũng trốn không thoát.

Ba người chỉ phải xác nhận, chợt phát hiện, sự tình… Thế nào thoát khỏi tay bọn hắn?
Không phải là như vậy a.

Chỗ nào có vấn đề?

“Ca!” Quế vương chỉ vào Mã Ngọc Nương, “Nàng làm sao bây giờ?”

Triệu Dục nhìn Mã Ngọc Nương, ngưng mi nói: “Trước hết để cho nàng trở về, đợi khi tìm được tụng sư của nàng mới nói.”

“Nga, ta đây để cho nàng bồi mẫu hậu trò chuyện.” Quế vương nói xong mang theo Mã Ngọc Nương muốn đi, vẻ mặt Triệu Dục khiếp sợ nhìn hắn, “Ngươi nói cái gì? Quả thực hồ đồ, mẫu hậu là ai đều có thể gặp sao?”

Quế vương quay đầu lại nhìn Triệu Dục, “Đều là phụ nhân, có cái gì không thể gặp?”

Lời này của hắn, bắn lén án tử của Mã Ngọc Nương, vẫn bắt chặt luận điểm không tha. Phụ nhân trường kỳ thụ ngược, phản kháng mệnh quan triều đình ra vẻ đạo mạo, mệnh của người nào quan trọng hơn!

“Trẫm không cùng ngươi dây dưa, đưa ngươi về. Việc này trong lòng trẫm đều biết.” Triệu Dục nói.

Quế vương ồ một tiếng, hướng về phía Mã Ngọc Nương vẫy tay, “Đi, tiễn ngươi quay về ngục chờ.”

Mã Ngọc Nương hồn hồn ngạc ngạc đi theo phía sau Quế vương, trở về trong tù đợi.


Thẳng đến ngồi xuống, nàng mới tỉnh lại. Hôm qua Đỗ Cửu Ngôn tới gặp qua nàng, cùng nàng nói có thể ngày hôm nay phát sinh phát sinh, để nàng không nên hoảng, qua ngày hôm nay, án tử của nàng định rồi.

Nàng còn hỏi Đỗ Cửu Ngôn, không tam ti hội thẩm sao?”

Đỗ Cửu Ngôn nói, vụ án này nếu nói tam ti hội thẩm, bất quá là đi ngang qua sân khấu, biện căn bản không phải vụ án này!

Mã Ngọc Nương đứng ngồi khó yên, lo lắng nói: “Nhưng là, sau khi Quế vương xuất hiện, tình huống có chút bất đồng với Đỗ tiên sinh dự đoán, làm sao bây giờ?”

. . .

Tới gần cuối năm, kinh thành cũng an tĩnh rất nhiều so với bình thường, nên tiếng bước chân của binh mã ti năm thành tìm người và tiếng đập cửa, như tiếng sấm, tụng sư của án Mã Ngọc Nương thất tung, truyền khắp thiên gia vạn hộ.

Tất cả mọi người biết, tụng sư của án tử Mã Ngọc Nương mất tích, mọi người cũng vô tâm ăn tết, đều tụ quán trà đầu đường nhìn binh mã nhìn binh mã ti tìm người, suy đoán các loại các dạng có khả năng.

Nhưng có một điểm, vụ án này bách tính dị thường quan tâm. Thứ nhất là bởi vì Mã Ngọc Nương là nữ, bị ép giết phu quân không bằng súc sinh, xử nặng là lẽ thường, xử nhẹ thì từ xưa đến nay chưa hề có. Điều này làm cho các phụ nhân rất kích động, các nàng thậm chí cũng không biết vì sao kích động, nhưng vô pháp khắc chế cách nghĩ trong nội tâm, hy vọng Mã Ngọc Nương có thể sống được.

Bookwaves.com.vn
Mã Ngọc Nương là các nàng, bọn họ chính là Mã Ngọc Nương.

Thứ hai, Mã Ngọc Nương cũng là người nghèo thế yếu, là bách tính thông thường. Người thường giết mệnh quan triều đình, đặt ở bất kỳ triều đại nào, đều là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng bây giờ, Mã Ngọc Nương dưới sự trợ giúp của tụng sư, tranh thủ được cơ hội tam ti hội thẩm.

Một vị phụ nhân, một bách tính phổ thông, có thể đi tới một bước, đánh vỡ quy củ lỗi thời, trùng vân phá vụ!

Tựa hồ thành cảm giác bất minh nói không rõ trong lòng mọi người, như. . .giống tuyết trên bầu trời âm u không ngừng rơi, bỗng nhiên một luồng ánh dương quang phá vân, rơi lên đỉnh đầu, mặc dù còn chưa đủ ấm áp còn chưa đủ sáng sủa, nhưng là hy vọng.

Rất có thể ở một ngày nào đó, ánh dương quang biến thành thái dương, xé mở tầng mây dày, để cho bọn họ sống ở trong cảnh xuân rực rỡ.

“Năng lực của tụng sư kia, thật là lợi hại hiếm thấy, án tử ván đã đóng thuyền, cứng rắn để cho hắn biện thành tam ti hội thẩm. Có phải có người thấy hắn lợi hài, nên ngầm hạ độc thủ với hắn hay không?”

“Hoàn toàn có khả năng này.”

“Các ngươi nhìn Yến kinh tụng hành đi, bây giờ đi lại cùng quan viên, nghiễm nhiên thành nha môn thứ hai, nào giống tụng sư từ ngoài đến, đánh quan ti cho người ta đánh nghiêm túc, tranh thủ cược mạng.”

“Cũng không biết thế nào, ngày hôm qua mất tích, hôm nay lạnh, dù là bị người đánh ngất xỉu ném ra núi, cũng không sống nổi.”

“Đáng tiếc, tụng sư có năng lực như thế.”

Vừa trò chuyện, Ngô đại nhân và Tiền thị lang mang người đi khách sạn, vừa vào viện tử, liền thấy hai hài tử ngồi ở ngưỡng cửa khóc.

Lớn tám chín tuổi, lớn lên mi thanh mục tú, khóc hô, “Cửu ca Cửu ca nghìn vạn lần không nên xảy ra chuyện a.”

Nhỏ tiếng khóc to hơn rất nhiều, khóc trung khí mười phần, “Cha a. Nếu ngươi không còn, ta đáng thương biết bao a. Hài tử vừa không có nương vừa không có cha rất đáng thương.”

“Cha a, ngươi có đói bụng không a, có lạnh hay không a, ta rất nhớ ngươi a.”

Tiền thị lang bị tiếng khóc làm cho ê ẩm trong lòng, quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngô đại nhân, “Ngươi vì tư dục của bản thân, làm hại hài tử nhỏ như vậy thành cô nhi, ngươi thấy rồi không có nửa điểm xấu hổ?”

“Ngươi đừng vội vừa ăn cướp vừa la làng, người không phải ta bắt.” Lúc nói chuyện Ngô đại nhân phất tay áo tiến lên, ngồi xổm xuống hỏi: “Tiểu công tử, ngươi không biết cha ngươi đi nơi nào sao?”

Tiền thị lang không có bắt người, hắn cũng không có bắt người, Ngô đại nhân hoài nghi có phải quỷ kế của vị tụng sư này hay không, nên hắn chuẩn bị dụ tiểu hài tử.
Hài tử lớn như vậy, lời đáng tin.

(Luna: Sai lầm to lớn rồi đại nhân à)

“Gia gia a.” Củ cải nhỏ thoáng cái nhào qua, ôm chân Ngô đại nhân, khóc thê thê thảm thảm, “Van cầu người giúp ta tìm ta cha ba, ta thật là nhớ cha ta a.”

Ngô đại nhân tằng hắng một cái, sờ sờ đầu của củ cải nhỏ, ôn nhu nói: “Cha ngươi có thể cùng bằng hữu ra ngoài ăn cơm uống rượu hay không?”

“Cha ta hắn ở kinh thành không có bằng hữu.” Củ cải nhỏ nói: “Chúng ta một người cũng không quen a.”

Cha nói, nàng đến Cầu đại nhân cũng không có đi gặp, nên lúc có người hỏi, cứ nói ai cũng không quen.

“Đã biết.” Ngô đại nhân bỏ đi cách nghĩ tự Đỗ Cửu Ngôn đào tẩu hoặc trốn đi, gật đầu: “Chúng ta giúp ngươi tìm cha ngươi.”

Củ cải nhỏ gật đầu, “Cha ta đi rất lâu rồi, vừa không có cơm ăn, lại lạnh như vậy, khẳng định rất đáng thương.”

“Đã biết.” Ngô đại nhân thở dài, vừa quay đầu lại Tiền thị lang chính giọng mỉa mai nhìn hắn.

Lúc này, trong một gian tiểu viện tử sau miếu Tống Tử nương nương ở trong thành, Đỗ Cửu Ngôn đang nằm đầu giường đặt gần lò sưởi xem sách, ăn đồ ăn vặt ngày hôm qua Quế vương mua mời khách.

Bỗng nhiên, trong viện truyền đến một trận tiếng bước chân rất nhỏ, nàng đặt sách xuống đẩy cửa sổ phía sau ra, đang chuẩn bị nhảy cửa sổ đào tẩu, cửa cũng đã bị người đẩy ra, “Thoát được hòa thượng trốn không thoát miếu!”

Quế vương nghênh ngang tiến đến, ngồi xuống đầu giường đặt gần lò sưởi, cởi hài nằm xuống, “Mệt chết ta.”

“Ngươi mọc mũi chó sao?” Đỗ Cửu Ngôn đóng cửa sổ, đánh giá Quế vương. Quế vương liếc nàng một cái, “Kinh thành lại lớn như vậy, muốn tìm cũng không đơn giản.”

Đỗ Cửu Ngôn căn bản không tin tưởng, “Ngươi phái người theo dõi ta?”

“Phải có tín nhiệm với ta.” Quế vương ngồi dậy nhìn nàng, “Ngươi có lương tâm hay không, ngươi trốn đi cũng không nói với ta một tiếng, ta phải thu thập một đống cục diện rối rắm cho ngươi.”

Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Ngươi, làm cái gì?”

“Dựa theo mưu kế của ngươi a, thế nhưng trăm ngàn chỗ hở.” Quế vương bẻ ngón tay, “Ban ngày ngươi đánh Hạ Thành, nếu như bị người nhìn thấy?”

“Tự ngươi trốn đi, nếu là bọn hắn tụng sư đến hay không cũng không sao thì sao?”

“Nếu là bọn họ không quan tâm, trực tiếp tam ti hội thẩm, cuối cùng duy trì xử như cũ, ngươi nói ngươi tìm ai cáo trạng?” Quế vương ghét bỏ nói: “Còn có, chính ngươi trốn đi, ngươi dự định trốn mấy ngày a, sau này ra ngoài ngươi giải thích chuyện này thế nào?”

“May là có ta. Nếu không phải ta để cho bọn họ thẩm tiếp, mang theo Mã thị vào cung gặp ca ta, lại nhuộm đẫm một phen tầm quan trọng của ngươi. Bằng không ngươi chính là trốn tới sang năm, cũng vô ích.”

Đỗ Cửu Ngôn nhặt gối đầu lên đập hắn, ba ba ba đánh một trận, “Ai bảo ngươi nhiều chuyện.”

“Cục diện rối rắm gì? Ngươi không xuất ra, Quách đại nhân tự nhiên sẽ thu thập, hiện tại ngươi xuất hiện, làm rối loạn kế hoạch của Quách đại nhân.”

Quế vương ôm đầu, bị đánh hơn mười cái, đau hắn quay người ngăn chặn nàng, cả giận nói: “Ngươi có kế hoạch gì, loạn thất bát tao!”

Bookwaves.com.vn
“Thứ nhất, Mã Ngọc Nương thỉnh tụng sư chính là vì biện tụng, cho dù là tam ti hội thẩm, ta cũng phải ở. Ta không đi, bọn họ thẩm cái gì, chẳng lẽ tự biện?”

“Nên ngày hôm nay thế tất thẩm không được.”

“Thứ hai, sau khi ta mất tích hai đảng nhất định đoán lẫn nhau, có Hạ đại nhân bị đánh trước đó, lần này Tiền thị lang nhất định cắn chặt Ngô đại nhân.”

“Thứ ba, Quách đại nhân sẽ tiến cung buộc tam ti làm việc bất lợi, ba vị tỳ nữ hai vị thiếp thất trong phủ của Mã thị sẽ đi cửa Đại Lý nháo, tình thế diễn biến đến bước này, vô luận đảng nào đều sẽ cảm thấy thoát khỏi lòng bàn tay, sinh lòng phiền táo, bao quát huynh trưởng của ngươi.”

“Thứ tư, lập tức sắp đến năm mới, ta chỉ muốn phải ở chỗ này tránh hai ngày, trước hai mươi tám triều đình hưu mộc, vụ án này nhất định sẽ có kết quả, đồng thời, nhất định như ta mong muốn.”

“Ngươi nói, ngươi thu thập cục diện rối rắm gì cho ta?” Đỗ Cửu Ngôn nộ nhìn hắn chằm chằm.

Quế vương xê dịch, như trước ở trên người nàng, sắc mặt biến cực nhanh, một lúc lâu, nói: “Ngươi làm phiền toái như vậy làm gì, ngươi tới cầu ta ta một trản trà nhỏ có thể làm xong việc này cho ngươi.”

“Phí nhiều chuyện như vậy, bọc một vòng, ngươi có mệt hay không!”

Người này thực sự là đáng chết, Đỗ Cửu Ngôn không nhúc nhích được, tức giận nhéo cánh tay của hắn vặn một cái, Quế vương ngao kêu lên, cả giận nói: “Ngươi cư nhiên nhéo người, ẻo lả chết tiệt.”

“Ngươi đầu heo này.”

“Ẻo lả.”

“Đầu heo, ngươi lăn xuống cút cho ta!”

“Không lăn! Một chút chuyện hỏng, làm phiền phức như vậy, ngươi còn không biết xấu hổ nói ta đầu heo.”

“Làm cho ngươi, đó chính là uy áp quyền thế, kết quả cùng ý nghĩa bất đồng. Ngươi có não để làm gì, tăng chiều cao?”

“Tăng chiều cao cũng dễ nhìn hơn ngươi.” Quế vương hừ một tiếng, cúi đầu nhìn nàng, nàng không mang da người, lúc này hai gò má thấu trong đen, cư nhiên có vẻ có vài phần xinh đẹp, trong lòng Quế vương rùng mình, mắng: “Ẻo lả!”

Dứt lời, xoay người ngồi xuống, giận.

Đỗ Cửu Ngôn mặc kệ hắn, chuyện bây giờ bị làm hỏng, nàng phải nghĩ biện pháp khác.

“Ta mang ngươi tiến cung.” Quế vương quay đầu nhìn nàng, “Ngươi trực tiếp nói với ca ta, thuyết phục hắn, còn quản cái gì tam ti hội thẩm.”

Đỗ Cửu Ngôn lườm hắn một cái, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Ngươi làm gì?” Quế vương nhìn nàng.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ra ngoài a, ta phải đi gặp Quách đại nhân, nói kế hoạch của chúng ta bị một con lừa cắn hỏng rồi.”

Quế vương bĩu môi.

“Sự tình là ngươi làm hỏng, ngươi phải đứng ra giải quyết.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, vừa quay đầu lại liền thấy Quế vương đã nằm xuống, cười khanh khách nhìn nàng, “Ta đã nói, việc này ngươi cuối cùng vẫn là không ly khai ta được.”

Đỗ Cửu Ngôn tức giận choáng váng đầu, vài bước qua đây, Quế vương sợ chân trần nhảy chạy đến cạnh cửa đứng, chỉ nàng nói: “Ngươi còn táy máy tay chân, ta sẽ không giúp ngươi.”

“Sự tình xong xuôi, ta sẽ tính sổ với ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn lạnh buốt theo dõi hắn, “Ta cho ngươi ở kinh thành cũng không có ngày lành.”

Quế vương hừ một tiếng, đến bên giường mang hài, lầu bầu nói: “Xem ngươi lợi hại, ngươi thế nào không kéo trời ra, chớ để tuyết rơi.”

“Dong dài.” Đỗ Cửu Ngôn ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Từ giờ trở đi, ngươi là sai vặt là của ta, ta nói cái gì, ngươi làm cái đó.”

Quế vương cả giận nói: “Ta làm sai vặt của ngươi, ngươi không cần nổi.”

“Ngươi thử xem.”

Hai người vừa cãi vừa đi về phía trước, Quế vương nói: “Ai bảo ngươi không nói với ta, nói rõ không được sao.”

“Mặc kệ ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn phát hiện Quế vương dừng lại, nàng nói: “Đi a, làm gì?”

Quế vương nhìn chằm chằm Tống Tử nương nương, như có điều suy nghĩ.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi thường tới nơi này cầu tử?”

“Tới nơi này cầu Tống Tử nương nương, là đã mang thai rồi, hay vẫn chưa mang.” Quế vương tò mò đứng ở dưới tượng Tống Tử nương nương, ngẩng đầu nhìn.

Đỗ Cửu Ngôn không nhịn được, “Đều có. Thế nào vương phi của ngươi tới nơi này cầu tử, mà ngươi không biết nàng mang có phải hài tử của ngươi hay không?”

“Vương gia, ngươi bị đội nón xanh rồi.”

Bỗng nhiên bên tai một trận gió lạnh kéo tới, đầu của Đỗ Cửu Ngôn lệch một cái, một quả cầu tuyết bay qua lỗ tai.

“Ngươi mới bị đội nón xanh!” Quế vương cả giận nói.

Đỗ Cửu Ngôn dừng lại nhìn hắn, trên dưới lai quan sát, “Không nên a, ngươi lại còn có vương phi?”

“Ta cũng hiểu được không nên, ” Quế vương vẻ mặt ghét bỏ, “Quỷ biết nữ nhân kia sống hay chết.”

Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên nhìn hắn, “Phu thê chia ra, thất tung, bỏ trốn? Vương gia, người có thể thỉnh ta giúp ngươi tìm, giá cao chút, ta sẽ suy tính.”

—— lời nói ngoài ——

Trường bình thấy lạp, điểm tán điểm tán!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.