Đại Tụng Sư

Chương 204: Hạ Thành Nghi Hoặc





Q1 – CHƯƠNG 204: HẠ THÀNH NGHI HOẶC

Dịch giả: Luna Wong

Buổi sáng Hạ Thành đã bị Tiền thị lang trách cứ, lão lão thật thật mượn phòng trực của Thuận Thiên phủ, viết lại bản án, chỉnh lý hồ sơ một lần, thu thập xong đưa đi hình bộ.

Tiền thị lang nhận hồ sơ, mở từng trang từng trang, bỗng nhiên, từ trong hồ sơ rơi ra hai phong thư.

Hắn mở thư xem qua nội dung, nhất thời mặt lộ vẻ vui mừng, lại cấp tốc mở một phong thư khác, càng xem càng cao hứng, vội vã thu thập hồ sơ đi tìm quan trên.

Ngày thứ hai lâm triều, tám tấu chương vách tội Nhâm Duyên Huy dường như pháo liên châu, trình đến trong tay Triệu Dục.

“Thánh thượng, Lý Chấp là môn sinh của Nhâm các lão, nên hắn kiên trì xử nặng, cũng không phải là xuất phát từ luật pháp công chính và suy tính đại cục như hắn nói, mà là bao che khuyết điểm.”

“Hai phong thư, đều là xuất từ Nhâm các lão tự tay viết, có thể thấy được hắn thoả mãn với môn sinh Lý Chấp này. Bởi vậy có thể thấy được, Nhâm các lão trên án kiện này, tất cả bình luận đều cũng có bất công.”

“Hồ ngôn loạn ngữ.” Nhâm Duyên Huy ra khỏi hàng, lạnh lùng nói: “Lý Chấp là hậu sinh của đồng hương ta, gặp phải nan đề trong lòng buồn khổ, viết thư cho ta giải tâm tình, ta làm trưởng bối trấn an khuyên hắn, không có gì không thích hợp.”

“Đối với này án, ta không hề tư tâm, càng không tồn tại bao che khuyết điểm như đã nói.”

Hai phe một buổi sáng sớm đều đang tranh luận việc này, Triệu Dục không nói gì, mà là nhìn về phía An quốc công ngồi ở phía dưới.

An quốc công là nguyên lão tam triều, lúc còn trẻ hắn theo Nhân Tông đánh Lâu Lan, lọt vào phục kích của đối phương, hai vạn binh mã toàn quân bị diệt. Lúc đó bản thân Nhân Tông bị trọng thương, hai mươi An quốc công hai mươi tuổi một mình cõng hắn ra.

Nghe nói lúc không có nước, hắn cắt thịt lấy máu cho Nhân Tông uống.

Đợi được viện quân tìm được bọn họ, Nhân Tông còn sống nhưng An quốc công cũng đã hấp hối. Nhưng cũng may, cuối cùng Nhân Tông và hắn đều sống kinh thành, Nhân Tông cảm động và nhớ nhung công lao của hắn, lúc đó chỉ là Trung Nghĩa bá Tần phủ, thăng làm An quốc công phủ, thụ thế tập võng thế đan thư thiết khoán.(nghĩa là được cha truyền con nối qua thời đại)

An quốc công cũng trở thành phụ tá đắc lực của Nhân Tông. Sau này Nhân Tông qua đời, Mục Tông kế vị, An quốc công lại phụ tá tân chủ đi theo làm tùy tùng, càng vất vả công lao càng lớn.

Do nhớ kỹ năm đó thái hậu sinh Triệu Dục khó sinh, trùng hợp trưởng tức của An quốc công cũng sinh cùng ngày cũng là khó sinh, trong nhà báo lại vài lần, An quốc cồn như trước canh giữ ở bên ngoài cửa cung, đơn giản thái hậu an ổn đản hạ Triệu Dục.


Nhưng không may, trưởng tức của An quốc công lại một thi hai mạng.

Tuy là nhi tức, nhưng An quốc công trung quân chi tâm để Mục Tông rất cảm động, tự mình gia phong hắn là chức thái sư thái tử.

Nhưng thái độ làm người của An quốc công khiêm tốn, tính tình lại tốt, nên, hắn vẫn hành động mài tâm Lỗ Chương Chi và Nhâm Duyên Huy, chỉ cần hắn đứng ra, hai phe vô luận gây hung cỡ nào, ít nhiều cũng sẽ cho hắn mặt mũi.

“Các vị, các vị.” An quốc công năm nay sáu mươi lăm, nhưng vì tập võ nên tinh thần rất tốt, nói mười phần phấn khích, hắn nâng tay ngăn cản nói: “Chỉ một án tử ngày mai không phải là tam ti hội thẩm sao, đến lúc đóm có cái gì lên công đường biện một cao thấp thế nào?”

“Bây giờ nói, cũng nói không nên lời, các ngươi nói có đúng hay không?” An quốc công cười nói.

Tiền thị lang chắp tay, Nhâm Duyên Huy nói: “Quốc công gia nói phải. Án tử vẫn là lên công đường nói cho thỏa đáng.”

Triệu Dục thở phào nhẹ nhõm, lại cười nói: “Việc này cũng không cần nhắc lại nữa.” Liền thay đổi trọng tâm câu chuyện.

Nhâm Duyên Huy từ Kim Loan điện lui ra ngoài, quan viên hình bộ hắn đặt lập tức theo hắn đi phòng trực, thấp giọng trả lời: “Các lão, việc này hạ thần điều tra, thư kẹp ở trong hồ sơ của huyện lệnh Bảo Khánh Hạ Thành đưa tới.”

“Hạ Thành? Hắn lai lịch thế nào?” Nhâm Duyên Huy hỏi.

Người đến trả lời: “Không có lai lịch gì, huyện lệnh thất phẩm thay đổi bốn nơi rồi, mặc dù hàng năm đều là ưu, nhưng như trước vô vọng lên chức.”

“Nói như vậy, hắn định dùng vụ án này để nghiên về phía Lỗ Chương Chi?” Nhâm Duyên Huy cười lạnh một tiếng, nói: “Xem ra là cảm thấy bổn quan không bằng Lỗ Chương Chi a.”

Nhâm Duyên Huy nhìn thời gian, phất tay áo nói: “Tìm người đi cảnh cáo một phen, hắn chỉ là một huyện lệnh, bổn quan muốn bóp chết hắn, dường như bóp chết một con kiến.”

Bookwaves.com.vn
Dứt lời, liền dẫn thường tùy về nhà, đến cửa nhà sai vặt trong nhà dâng một phong thư, “Lão gia, vừa rồi có người đưa một phong thư đến.”

“Ân.” Nhâm Duyên Huy vừa đi vừa xem thư, liếc mấy cái, bỗng nhiên dừng bước chân lại, mắt lộ ra hàn quang.

Thường tùy của hắn hỏi: “Đại nhân, là thư gì?”


“Xem ra, hai phong thư trong hồ sơ ngày hôm nay, chỉ là đề tỉnh, chân chính ở chỗ này! Tốt, rất tốt!”

“Như vậy xem ra, Mã Ngọc Nương có thật không lưu được!’ Đối phương nắm bắt thư hắn nhận hối lộ, Mã Ngọc Nương là nguyên phối của Lý Chấp. Mấy năm này Mã Ngọc Nương và Lý Chấp quan hệ không tốt, thế nhưng trước đây phu thê hai người cũng từng ân ái.

Sự tình Mã Ngọc Nương biết đến, không phải ít.

. . .

Buổi chiều Hạ Thành lại đi Lại bộ, Tiền thị lang lần đầu tiên thỉnh hắn ngồi xuống, thư lại dâng trà, Tiền thị lang nói: “Các lão rất hài lòng với hồ sơ ngươi viết hôm nay.”

“Đa tạ đại nhân đề bạt.” Hạ Thành không rõ ràng ý của Tiền thị lang là gì, thế nhưng lời trong lời ngoài hắn vẫn hiểu, “Hạ quan nhất định không ngừng cố gắng.”

Tiền thị lang rất hài lòng, gật đầu: “Bất quá, bản án còn chưa được. Ngươi đã muốn sớm kết án một chút, xử nhẹ cho Mã Ngọc Nương, như vậy bản án nên cường điệu ngược bạo trong hôn nhân của hai người và nhân phẩm hư hỏng thối nát của Lý Chấp, mà không phải tiếp tục phê phán Mã thị.”

Hạ Thành đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiền thị lang, đầu óc bối rối một chút, mới thật sự hiểu ý tứ của Tiền thị lang.

Các lão, là chỉ Lỗ các lão.

Lỗ các lão khen hắn, biểu thị hắn có thể tiến môn hạ của Lỗ các lão. Nhưng Nhưng chủ trương xử nhẹ cho Mã thị. . .Nên Tiền thị lang mới nhắc nhở hắn, để hắn sửa trọng điểm bản án.

Tại sao có thể như vậy?

Hạ Thành từ hình bộ lui ra ngoài, một đường đều đang nghĩ cái này.

Chỗ nào có vấn đề, để Lỗ các lão đột nhiên nhìn trúng tri huyện vi bất túc đạo như hắn?

Bản án hắn sửa hay không, nếu sửa, vậy hắn chẳng phải là tự đánh mặt sao, nếu như không sửa, vậy hắn có phải đắc tội Lỗ các lão hay không?

“Việc này. . . Thế nào kỳ hoặc như thế?” Hạ Thành không nghĩ ra.

Hạ Thành hốt hoảng tìm quán trà ngồi xuống, chờ bạn học của hắn đến đây.

Chợt nghe trong quán trà, rất nhiều người đang cúi đầu nghị luận án tử của Mã Ngọc Nương.

Vụ án này không đùa, người cũng giết rồi a. Từ xưa đến nay, còn chưa từng có người nào giết người, bởi vì thương cảm mà được xử nhẹ.”

“Há chỉ là xử nhẹ, quả thực chính là miễn hình phạt a. Đỗ tụng sư tới từ Bảo Khánh kia viết trên đơn kiện, thỉnh cầu định tội ba mươi roi bồi mười lượng bạc.”

“Điều đó không có khả năng, có tội là có tội, mười lượng bạc, đánh chết một con bò cũng không chỉ xử như thế.”

“Vậy cũng không nhất định, trong kinh, chuyện gì cũng có thể.”

Mọi người nghị luận khí thế ngất trời, Hạ Thành cúi đầu uống trà, thật không ngờ bách tính kinh thành cũng quan tâm án này như thế.

Đánh ba mươi rồi, bồi ngân mười lượng. Đây quả thực là sai lầm đến cực điểm, cũng liền cái loại người cuồng vọng như Đỗ Cửu Ngôn mới có thể đưa ra loại tố cầu này.

“Làm sao bây giờ?” Trong lòng Hạ Thành đã do dự lại táo bạo, nếu như trước đây, Lỗ các lão nguyện ý thu hắn, hắn cầu còn không được, chờ ôm một cây đại thụ, để hắn theo dẫn ngựa hắn đều nguyện ý. Nhưng bây giờ loại tình huống này, hắn thực sự không muốn đứng ở bên Lỗ các lão.

Vì mình có thể thắng, thậm chí ngay cả luật pháp cũng không để ý.

Bookwaves.com.vn
“Đều là Đỗ Cửu Ngôn.” Hạ Thành tức giận không ngớt, nếu không phải nàng muốn lật lại bản án, nếu không phải nàng đưa ra loại xử phạt không thể tưởng tượng nổi này, bọn họ cũng không cần đến kinh thành.

Lẽ nào. . . Lỗ các lão là cố ý?

Biểu hiện ra tốt với hắn, hiển lộ ý tứ ra muốn thu hắn làm môn nhân, nhưng trên thực tế, là muốn cho hắn sửa bản án? Nếu như hắn sửa lại bản án, Lỗ các lão muốn thắng Nhâm các lão khẳng định dễ như trở bàn tay.

Nghĩ tới đây, Hạ Thành cũng không ngồi yên nữa. . . Làm một quan viên, hắn phải thủ vững nguyên tắc của mình, quyết không thể ủy khuất cầu toàn, nữu khúc và cải biến quan niệm của mình.

Luật pháp chính là luật pháp, không được phép có chút tâm tư riêng.

Nhất giới phụ nhân giết mệnh quan triều đình, vô luận như thế nào cũng không nên được khinh tha. Chuyện này nhiều người quan tâm như vậy, nếu quả như thật xử nhẹ, sau này tất cả nữ nhân trên đời này sẽ cho rằng, các nàng có thể không lấy phu là trời, có thể tùy ý đánh chửi thậm chí hành hạ phu quân đến chết.

“Không thể.” Hạ Thành kiên định ý nghĩ của chính mình, bước nhanh ra quán trà, đi Đại Lý tự bái kiến Ngô đại nhân.

Ngô đại nhân là cùng khoa với Nhâm Duyên Huy, hai người đồng tiến đồng xuất quan hệ rất tốt. Ngày mai tam ti hội thẩm, Ngô đại nhân cũng sẽ đích thân lên đường, hắn nhất định phải nhắc nhở Ngô đại nhân, “Đại nhân, mới vừa rồi hạ quan đi hình bộ, Tiền thị lang để hạ quan sửa lại bản án, hạ quan càng nghĩ càng không đúng, nên lập tức chạy tới nơi này, hồi bẩm việc này với đại nhân người.”

Ngô đại nhân nhìn hắn, đuôi lông mày hơi gạt gạt, “Hạ đại nhân vì sao không tuân theo ý tứ của Tiền thị lang.” Hạ Thành này, chính là một huyện lệnh, lại dám chạy hai đầu, bên này mang theo thư của Nhâm các lão nghiên về phía Tiền thị lang, quay đầu lại bán Tiền thị lang.

“Hạ quan cho rằng, luật pháp là thiết diện vô tư, cũng không phải ai đáng thương cũng sẽ đồng tình người đó. Nên, hạ quan mới cự tuyệt Tiền thị lang, không muốn nước chảy bèo trôi, mất tín niệm và điểm mấu chốt làm quan.” Hạ Thành nói.

Ngô đại nhân hơi gật đầu, nói: “Việc này, bổn quan đã biết. Ngươi về trước đi nên làm như thế nào, cứ làm thế đó.”

Hạ Thành nhìn thoáng qua Ngô đại nhân, trong lòng không rõ nhảy một chút. . . Thái độ của Ngô đại nhân không đúng a, cũng không giống như cao hứng.

Ngô đại nhân nhìn Hạ Thành rời đi khí nộ không ngớt, ném bút trong tay, nói: “Một huyện lệnh nho nhỏ, còn muốn đạp hai vị các lão xuất đầu?”

Lúc này, Lỗ Chương Chi trực ban hôm nay đang cúi đầu xem tấu chương hồ sơ, Nhâm Duyên Huy chắp tay tiến đến, ngồi xuống vị trí của mình, quét mắt Lỗ Chương Chi, “Lỗ các lão, cực khổ.”

“Ăn lộc vua trung việc vua, làm thần tử tại sao lại nói khổ cực.” Lỗ Chương Chi thả bút uống trà, “Nhâm các lão không vận tác tốt môn sinh của mình. Mặc dù người chết như đèn tắt, nhưng chuyện đã làm cũng không thể biến mất, môn sinh tốt của ngươi để lại cho ngươi không ít thứ tốt.”

Ném thư Lý Chấp viết cho hắn trong viện, quả nhiên là Lỗ Chương Chi để người làm. Phụ lời trong thư viết hiếu kính tiền tài, tuy chỉ có một phong, nhưng nếu lấy ra, đủ để cho hắn rửa không sạch.

Sự tình là chuyện nhỏ, nhưng chọc chuyện thực sự ra chuyện.

“Lỗ các lão hảo thủ đoạn, từ một án tử vi bất túc đạo, đều có thể kéo ra nhiều chuyện như vậy, vừa mật báo vừa vạch tội hôm nay còn uy hiếp.” Lúc nói chuyện, tự tiếu phi tiếu nói: “Ở đây không người ngoài, ngươi muốn thế nào, cứ việc nói thẳng đi.”

Lỗ các lão thiêu mi thiêu mi, lộ ra đề phòng với thái độ thối nhượng của Nhâm Duyên Huy, án tử chưa lên đường, tại sao hắn nói lời như vậy.

Mật báo, vạch tội, uy hiếp là có ý gì?

(Luna: Đọc xong thấy cũng tội HT thiệt, ông bị tư tưởng nho giáo làm bóp méo suy nghĩ, cứng quá cố bẻ là gãy luôn, đây là lý do vì sao ổng cố chấp với suy nghĩ của bản thân lại thành ra đắc tội hai bên

Đột nhiên nhớ tới Trần Lãng, có khi nào ông đó ra đi bởi vì hai ông này tranh chấp ổng bị thành quân cờ không? Mà thấy ổng ngưỡng mộ Lỗ các lão lắm)

—— lời nói ngoài ——

Lúc rãnh rỗi, khứ cất dấu gió mát trục nguyệt sách mới: 《 hòn ngọc quý trên tay: Tước gia, tiết tháo ni! 》 tuy rằng còn rất sấu, thế nhưng sẽ rất khoái mập mập đát!
Ân, nhớ kỹ đầu phiếu, đoạt vé mời, nhắn lại! Tiểu yêu tinh lập tức đi ra, cạc cạc!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.