Đại Tụng Sư

Chương 195: Lang Tâm Cẩu Phế





Q1 – CHƯƠNG 195: LANG TÂM CẨU PHẾ

Dịch giả: Luna Wong

Đỗ Cửu Ngôn đánh giá Mã Ngọc Nương bị mang lên đường,

So sánh với lần trước xa xa nhìn thấy, Mã Ngọc Nương đã ốm như da bọc xương, hốc mắt ao hãm hai gò má cao hầu như chỉ có một lớp da bao hàm răng, Đỗ Cửu Ngôn rất lo lắng nàng có thể bước thêm bước nữa hay không.

Nhưng cũng may, nàng tập tễnh đi tới coi như ổn định, xích sắt cạc cạc động, nàng thẩn thờ quỳ xuống, nói: “Tội phụ Mã Ngọc Nương, khấu kiến đại nhân.”

Thanh âm của nàng khàn, quỳ xong thân thể hơi run.

Ngoài cửa, bảy nữ nhân Lý phủ phát sinh thanh nức nở cúi đầu.

“Mã Ngọc Nương, người này biện tụng ngươi.” Hạ Thành nói: “Hắn hỏi cái gì, ngươi tỉ mỉ nghĩ xong trả lời, đừng vội bừa bãi!”

Phạm nhân phản cung là chuyện kiêng kỵ nhất của các nha môn.

Hạ Thành cũng không ngoại lệ. Đỗ Cửu Ngôn làm biện tụng có tội, đối với hành vi phạm tội nàng cũng không nghi vấn, chỉ cần Mã Ngọc Nương phản cung, tính chất hoàn toàn bất đồng.

Mã Ngọc Nương giật mình, ghé mắt nhìn Đỗ Cửu Ngôn, quan sát hai mắt, nói: “Tiên sinh không cần phí thời gian, tội ta đã nhận. Bất quá cũng chết, so với kéo dài hơi tàn sống không bằng chết tốt hơn chút.”

Ánh mắt nàng u ám không hề gợn sóng, chứa đầy tuyệt vọng với nhân thế.

“Thử một lần đi.” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Phu nhân nghe là được.”

Mã Ngọc Nương xác nhận, hành lễ với Đỗ Cửu Ngôn, “Làm phiền tiên sinh.”

“Nói chính xách, hôm nay ta muốn làm không phải biện tụng, mà là kể một câu chuyện cho mọi người, về bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Viên ngoại Hà Nam Nam Dương Mã lão gia chỉ có một nữ, muốn nữ tế nhập chuế, kế thừa gia nghiệp.”

“Lúc này, Lý Chấp năm đó chỉ có mười bảy, lẻ loi hiu quạnh ba bữa không đủ xuất hiện ở Mã phủ, dung mạo hắn thanh tú, xảo thiệt như hoàng, làm cho Mã lão gia và Mã Ngọc Nương ấn tượng câu giai với hắn. Nửa năm sau Lý Chấp nhập chuế Mã phủ!”

Bên ngoài truyền đến thanh thổn thức, có người thấp giọng nói: “Lý đại nhân là ở rể hả? Thế nào chưa nghe nói qua.”


“Có thể sau khi làm quan, sửa hộ tịch.”

Rất ít có người biết Lý Chấp ở rể.

“Sau khi vào Mã phủ, Lý Chấp áo cơm không lo, vào có hiền thê mỹ tỳ hầu hạ, ra có sai vặt thường tùy bồi, sinh hoạt có thể nói là từ địa nhập thiên. Bởi vì gia cảnh của Mã phủ hậu đãi, không có phiền não của cuộc sống, Lý Chấp bắt đầu một lòng đọc sách. Lúc này có người từng khuyên Mã Ngọc Nương, nữ tế ở rể một ngày vào triều đình làm quan, thế tất sẽ cảm thấy thân phận ở rể là vết nhơ, đến lúc đó khẳng định phiền phức không ngừng, phu thê cũng sinh hiềm khích.”

“Nhưng Mã Ngọc Nương hiền lành lại kiên quyết ủng hộ Lý Chấp, nàng cho rằng lấy phu là trời là bổn phận của nữ tử, trượng phu có chí khí là chuyện tốt, nàng nhất định phải ủng hộ.”

Bên ngoài có người nói: “Vậy cũng được, có công danh rồi tử nữ cũng được lợi, gả người đều có thể gả tốt.”

“Vì vậy, Lý Chấp mặc kệ công việc vặt, đem một đôi nữ nhi cùng với tất cả mọi chuyện trong nhà giao cho Mã Ngọc Nương, thậm chí nhạc phụ qua đời cũng không đứng ra liệu lý hậu sự. Mã Ngọc Nương dùng hai tay và năng lực của mình, chế tạo một cảng tránh gió thanh tịnh cho hắn.”

“Đỗ Cửu Ngôn.” Hạ Thành nói: “Trượng phu đọc sách thi công danh sẵn sàng góp sức triều đình, thê tử nên ủng hộ, đây là bổn phận nữ nhân phải làm, chẳng lẽ ngươi còn muốn lấy ra, khen ngợi Mã thị phải không?”

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Đại nhân, phu thê là nhân duyên đã định trước, là bạn cùng đường kết bạn đồng hành giúp đỡ nhau. Thê chiếu cố phu quân thiên kinh địa nghĩa, như vậy, làm phu quân nghĩa vụ của hắn nếu nói đến thiên kinh địa nghĩa, vậy thì là cái gì?”

“Tự nhiên là bảo hộ thê nhi, cho bọn hắn sinh hoạt an ổn. Nam chủ ngoại nữ chủ nội, lẽ nào ngươi có dị nghị?” Hạ Thành nói.

Đỗ Cửu Ngôn phản vấn, “Nam chủ ngoại? Nhưng Lý đại nhân cũng không có, hắn an tâm ở trong cảng tránh gió, yên tâm thoải mái hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương cẩm y hoa phục, đối với Mã thị, hắn không hề hy sinh và cống hiến!”

Bookwaves.com.vn
“Hắn đang đi học.” Hạ Thành nói: “Ngươi cũng là hàn song khổ độc, chẳng lẽ không biết đọc sách cần tâm vô bàng vụ?”

Đỗ Cửu Ngôn không có phản bác Hạ Thành, mà là nói tiếp: “Ở dưới hoàn cảnh như vậy, Lý Chấp thi đậu tiến sĩ, cầm san giả của Mã Ngọc Nương, thản nhiên nhập sĩ. Từ đó về sau, hắn giống như là gà rừng từ vùng núi hẻo lánh bay ra ngoài, đậu trên đầu cảnh nhìn nhiều mỹ hảo của thế gian, hắn lấy thân phận nữ tế nhập chuế, chưa từng thông qua đồng ý của Mã thị, nạp phòng thiếp thứ nhất.”

“Một mình hắn đi nhậm chức, bên người không người chiếu cố, gặp dịp thì chơi không gì đáng trách.” Hạ Thành nói.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Hạ Thành, nói: “Đại nhân nạp thiếp, chẳng lẽ không trưng cầu ý kiến của phu nhân?”

Hạ Thành ngẩn ra, nói: “Lý Chấp lúc đó rời nhà xa xôi, tự nhiên là chuyện gấp phải tòng quyền.”

“Nạp thiếp, có bao nhiêu gấp?” Đỗ Cửu Ngôn cười khúc khích, Hạ Thành biến sắc, không đợi nói, nói: “Nếu Hạ đại nhân như vậy, nạp thiếp đều phải được phu nhân đồng ý, như vậy Lý Chấp làm một nữ tế nhập chuế, lại tự chủ trương? Đây là ích kỷ và vô sỉ bực nào!”


“Sau khi nhập sĩ, hắn quên mất, hắn là nữ tế Mã phủ, trước họ Lý của, còn có một chữ Mã thật to!” Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên nâng thanh âm lên, “Mã Lý thị, đúng không, đại nhân!”

Hạ Thành hừ lạnh một tiếng.

“Nhập chuế, là sự lựa chọn vội vả dưới sự bất đắc dĩ của là nam nhân, Lý Chấp cũng không ngoại lệ. Hắn đắc thế xong, bức bách Mã thị sửa lại hộ tịch, hắn từ nhập chuế biến hóa nhanh chóng thành Lý thị Lý Chấp Nam Dương, hắn thậm chí còn sửa gia phổ.”

“Đây hết thảy, Mã Ngọc Nương hiền lành không có câu oán hận, nàng một lòng chờ đợi Lý Chấp có thể một bước lên mây, mở ra hoài bão. Vì thế nàng không tiếc phản bội nguyện vọng của cố phụ thân, bán của cải lấy tiền mặt theo hắn đến Bảo Khánh, làm Lý phu nhân không bước chân ra khỏi nhà.”

“Cố sự thẳng đến nơi đây, sở tác sở vi của Lý đại nhân có thể hiểu được. Từ góc độ của nam nhân, hắn ngoại trừ có chút vong ân phụ nghĩa vì tư lợi ra, cũng không phải là tội ác tày trời. Như vậy là cái gì để Mã Ngọc Nương, dưới phu thê gần ba mươi năm, đối với phu quân bảo vệ có thừa muốn gì được đó, thống hạ sát thủ?”

Ngoài nha môn, lặng ngắt như tờ, mọi người phảng phất vào mê. Mọi người biết Lý Chấp, biết từ đầu đến cuối vụ án, nhưng vẫn là lần đầu tiên nghe được quá khứ của Lý Chấp và Mã thị.

“Lý Chấp này, thực sự là không biết xấu hổ. Sợ người chê cười, vậy ngươi trước đây không nên tới cửa làm nữ tế của người ta a! Bây giờ được người ta cho đọc sách, ngươi ra ngoài nói mất thể diện, đây là qua sông đoạn cầu, chính là Trần Thế Mỹ!”

“Đúng, người như thế chức vị cũng là tham quan.”

Hạ Thành nghe sắc mặt phát chìm, rất không cao hứng!

Đỗ Cửu Ngôn đi tới trước mặt Mã Ngọc Nương.

“Nếu như chỉ như vậy, ngươi sẽ giết hắn sao? Trước khi ngươi theo hắn đến Bảo Khánh, ngươi từng nghĩ sẽ giết hắn chưa?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Mã Ngọc Nương cười thảm, lắc đầu nói: “Nếu ta muốn giết hắn, sao sẽ bán của cải điền sản trong nhà lấy tiền mặt, theo hắn đến Bảo Khánh.”

“Đúng vậy!” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Sau khi đến Bảo Khánh, Lý đại nhân thăng làm ngũ phẩm tri châu, làm thế nào để thê tử hiền lành thiện lương thậm chí có chút ngu xuẩn giết hắn?”

“Là nạp thiếp sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Không phải, mặc dù ngay từ đầu ta mất hứng, nhưng sau này hắn lại đòi thiếp thất, ta đã tâm như tro nguội, không hỏi tới nữa.” Mã Ngọc Nương nói.

“Là lưu luyến bụi hoa phiêu túc say rượu sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Không phải, hắn phiêu túc là chuyện thường xảy ra, say rượu cũng có nhiều năm, ta sớm quen thuộc.” Mã Ngọc Nương nói.

“Phải không nuôi thê nữ lại buộc ngươi lấy đồ cưới nuôi hắn nuôi thiếp cung hắn sống phóng túng lo lắng trên dưới phủ sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Không phải, ta từ nhỏ cẩm y ngọc thực, đối với tiền tài cũng không keo kiệt, hắn đòi tiền ta chưa từng bạc đãi hắn.” Mã Ngọc Nương nói.

“Như vậy, ” Đỗ Cửu Ngôn lớn tiếng nói: “Là sủng thiếp diệt thê, cho ngươi ở tại sài phòng mà hắn lại mang theo thiếp mua được ở tại chính viện, mà bắt ngươi quỳ trên mặt đất hầu hạ, bưng trà dâng nước, rửa bô sao?”

Bên ngoài một mảnh ồ lên, tất cả mọi người sợ ngây người.

Sủng thiếp diệt thê?

Để thê tử ở tại sài phòng, mà hắn lại mang theo thiếp ở tại chính viện, còn thê tử quỳ trên mặt đất hầu hạ bọn họ.

“Lang tâm cẩu phế!” Có người mắng: “Đáng chết!”

Dứt lời, nhưng thấy Mã thị lắc đầu, “Không phải! Ta chịu khổ nhiều năm tâm như tro nguội, ta có thể chịu, cho đến ngày chết, ta cũng chưa từng nghĩ muốn giết hắn.”

“Cũng không phải? Vậy đó là gì, Lý Chấp còn làm chuyện quá đáng hơn?”

“Lại còn có chuyện quá đáng hơn chuyện này?”

“Đây quả thực là không bằng heo chó!”

Bách tính sôi trào, từng người một tức giận không thôi, diện mục chân thật về Lý Chấp này, là mọi người thật không ngờ.

Đúng vậy, không có người nghĩ đến, dưới lớp da ngăn nắp của Lý Chấp, là một trái tim một cơ thể hư thối, tanh tưởi, để kẻ khác buồn nôn.

“Đỗ Cửu Ngôn.” Hạ Thành phách trác nói: “Không thể kích động quần chúng!”

Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm xuống nhìn Mã thị, “Như vậy, rốt cuộc là cái gì để ngươi giết hắn?”

“Là…” Mã Ngọc Nương nói: “Là ta nãi nương chết. Hắn giết nãi nương của ta, đêm hôm đó nếu ta không giết hắn, thì có lỗi với nãi nương ta!”

Mã Ngọc Nương che mặt khóc.

“Giết…giết người?” Có người hô: “Hạ đại nhân, lúc đó đường thẩm, phân minh không có nói ra chuyện này.”

Bookwaves.com.vn
Hạ Thành vỗ bàn nói: “Nãi nương bán cho Mã phủ, là văn tự bán đứt cả đời! Huống chi, lúc này mặc dù có nguyên nhân có nguyên nhân quan hệ với bản án, nhưng không thể cải biến chuyện Mã Ngọc Nương giết người.”

“Nãi nương, chết như thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn lúc này đây không hỏi Mã Ngọc Nương, mà là nhìn về phía bách tính, vừa nhìn về phía mấy vị đại nhân ở đây, “Các vị đại nhân, có thể tưởng tượng thử xem, nãi nương của Mã Ngọc Nương, một nữ nhân số khổ nuôi nấng nàng bốn mươi, chết thế nào?”

“Đỗ Cửu Ngôn, người đừng làm bậy!” Hạ Thành nói.

Hôm nay nàng tới, chính là muốn tạo thế, làm sao sẽ nghe Hạ Thành.

Đỗ Cửu Ngôn vung tay lên, nói: “Khai quan!”

Đậu Vinh Hưng đầu lĩnh, mang theo hai nữ tế của Mã Ngọc Nương, dưới ánh mắt mọi người, mở quan tài ra, nâng thi thể Kiều thị đã táng nhiều ngày dậy.

Hoa phục xinh đẹp tuyệt trần mặc trên người, đồ trang sức bằng vài lấp lánh chôn cùng, vẫn như cũ che giấu không được, khuôn mặt và xương của Kiều thị.

Đỉnh đầu không có tóc, một đỉnh đầu đỏ đậm đã sinh giòi bọ, một gương mặt không có dá, cấp tốc hư thối sâu nhìn tới xương.

Thi thể đã thối, dáng dấp đáng sợ.

Mã Ngọc Nương gào khóc!

Mọi người hít một hơi lãnh khí.

(Luna: Ta khóc rồi, số phận con gái thời đó thật khổ, chả trách bây giờ nam bị quả báo nhiều, lối sống phông kiến của nho giáo đầy đọa người quá, xã hội cũ vạn ác. Nói MNN nhu nhược cũng không đúng, vì từ nhỏ bị dạy như thế, lại yêu ck nên không dám làm gì hết. Chớ nói cổ đại, hiện đại của chúng ta vẫn có mấy trường hợp thế này, bị ck đánh lại không dám báo công an, thảm quá)

—— lời nói ngoài ——

Do ta viết thời gian đã nghĩ, Mã Ngọc Nương đáng trách sao? Đáng trách, bởi vì nàng nhu nhược vô năng, do đó hại chết nãi nương của mình. Thế nhưng loại này hận cũng không phải là thực sự rất, mà càng giống như là nộ kỳ không tranh. Ngươi rõ ràng có năng lực, vì sao không phản kháng? Thậm chí còn, ngươi rõ ràng có năng lực vì sao không sớm giết hắn, mà sau khi nãi nương chết mới động thủ.

Kỳ thực, của nàng thật đáng buồn đáng trách không phải một lệ, ở xã hội hiện đại như trước có thật nhiều như vậy nữ tính, huống cổ đại. Dù là nàng ngay từ đầu khả dĩ tuyển trạch, nhưng là tư tưởng của nàng và nhãn giới, khuông định rồi nàng không được.

Dĩ phu vi quang vinh, dĩ tử vi quang vinh, phu quân làm quan là bao nhiêu vinh quang. Cổ đại bao nhiêu nữ nhân bản thân nâng lên một gia, luy tử luy hoạt tựu vi trượng phu đọc sách thi công danh, giá ở trong mắt tất cả mọi người thậm chí nữ tử bản thân, đều cho rằng thiên kinh địa nghĩa.

Hết khổ, hắn là quan nàng là phu nhân, ảnh hưởng này không chỉ là bọn họ, còn có tử nữ, thú thê, giá nữ, chờ một chút.

Sở dĩ, chân chính “Mã Ngọc Nương” cũng là có mình khảo lượng ba.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.