Đại Tụng Sư

Chương 188: Thành Nhân Chi Mỹ





Q1 – CHƯƠNG 188: THÀNH NHÂN CHI MỸ

Dịch giả: Luna Wong

“Thật, thật không có.” Hồ Thủ Tài nói.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đệm chăn, y phục, nha hoàn hầu hạ tối qua.” Nàng lại nhìn lướt qua Tô Tri Âm, “Lại mời một y bà nghiệm thử.”

Hồ Thủ Tài nhất thời đổi sắc mặt, Tô Tri Âm nhảy dựng lên, nói: “Ngươi, ngươi không thể như vậy, ngươi tra hắn chính là, chính là hoài nghi ta.”

“Ngươi có thể cáo hắn gian chiêm, theo luật hắn sẽ bị phán giảo giám hầu.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu như ngươi tự nguyện, như vậy luận tội đoạt thân, Hồ Thủ Tài sẽ tội thêm một bậc so với Vu Trạm, theo luật trượng một trăm, đồ (dạng như lưu đầy) ba năm!”

Tô Tri Âm ngẩn ra nhìn về phía Hồ Thủ Tài.

Hồ Thủ Tài nhất thời quá sợ hãi, chỉ vào Tô Tri Âm nói: “Ngươi, ngươi nói chuyện chú ý một chút cho ta.”

“Đỗ… Đỗ tiên sinh, nghiêm trọng như vậy?” Tô Tri Âm trốn ở mẫu thân phía sau, sắc mặt trắng bệch.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Người sau, ngươi cũng có tội, trượng chín mươi.”

“Ngẫm lại đi, các ngươi muốn thế nào?” Lúc nói chuyện Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Vu Trạm, “Ngươi có thể nhận tội đỏa thân, nhận ba mươi gậy nhịn một chút liền đi qua.”

Vu Trạm chắp tay, nói: “Mặc cho tiên sinh làm chủ.”

Đỗ Cửu Ngôn ừ một tiếng, nhìn Hồ Thủ Tài, “Nghĩ ra chưa?”

“Ta, ta không cáo Vu Trạm.” Hồ Thủ Tài chỉ vào Vu Trạm, “Ngươi, ngươi cũng không được phép nhận tội.”

Vu Trạm nói: “Ta nghe Đỗ tiên sinh.”

“… Vậy làm sao bây giờ.” Hồ Thủ Tài nói: “Ta ra sính lễ một trăm lượng, Dương Thu Nương cũng là ta chọn trúng, ta muốn nàn làm tức phụ ta, không thôi liền đem sính lễ trả lại cho ta, còn phải bồi thường cho ta một trăm lượng.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Nguyễn thị, “Ngươi trả lại sính lễ cho Hồ gia, hôn sự trở thành phế thãi, sau này nam hôn nữ giá không làm chung.”

“Đã hết rồi, tiền ta đều tiêu hết.” Nguyễn thị nhìn chằm chằm Dương Thu Nương một mắt, nói: “Để Dương Thu Nương gả qua đó không phải được rồi sao?”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Dương Thu Nương.

Dương Thu Nương lắc đầu, “Ta không gả, ai chết ai sống đều không liên quan đến ta, nếu nha môn xử ta hối hôn, vậy làm theo luật, là đánh là chém đầu ta cũng nhận.”

“Ngươi tiện nhân này, ngươi bạch nhãn lang.” Nguyễn thị nhảy lên mắng, “Ngươi sẽ bị sét đánh chết.”

Dương Thu Nương nhìn chằm chằm Nguyễn thị nhìn chằm chằm Dương thị, “Một trăm lượng sính lễ, ngươi thường cho ta năm lượng đồ cưới, còn dư lại chín mươi lăm lượng ngươi tiêu ở đâu? Vì sao không thể trả lại cho Hồ gia?”

“Ngươi nói ra để Đỗ tiên sinh bình phân xử.” Dương Thu Nương nói.

Ánh mắt Nguyễn thị lóe ram nói: “Người, người một nhà chi tiêu, xài tiền như nước.”

“Ngươi đưa mười lượng cho huynh trưởng nhà mẹ đẻ, năm mươi lượng làm đồ cưới cho nữ nhi ngươi, còn dư lại còn đang trên người ngươi đi.” Thu thu nói: “Ngươi bán ta đổi tiền ta không nói, chỉ nghĩ muốn rời khỏi căn nhà này, đi nơi nào đều là tốt. Nhưng ngươi làm thật là quá đáng, hôn sự nhầm người ngươi chỉ vào mũi ta liền mắng ta tiện, ta so với ngươi, ai tiện hơn?”

“Ngày hôm nay ta để ngươi ngậm quả đắng của bản thân, dù cho liều luôn mạng của ta.” Dương Thu Nương lạnh lùng thốt.

Nguyễn thị bị nói á khẩu không trả lời được, chỉa về phía nàng nửa ngày nói không ra lời.

Bookwaves.com.vn
“Đỗ tiên sinh.” Nguyễn thị nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Luật pháp cũng không nói kế mẫu không phải mẫu thân chứ, ta nuôi nàng mấy chục năm, nhưng hiện tại nàng hồi báo ta như thế. Đây là bất hiếu, bất hiếu nên là tội danh gì?”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Nguyễn thị, “Trượng một trăm!” Dừng một chút lại nói: “Thân thể này của Dương tiểu thư, một trăm trượng phỏng chừng không sống được, ngươi nhất định muốn cáo?”

Dương Thu Nương chết, nàng vẫn là hai bàn tay trắng, khoan, Dương Thu Nương vốn là dự định chết.

“Ta” Nguyễn thị không có thanh âm.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hao tổn tâm trí a.” Nàng thở dài, “Ta thấy, hôn sự đều hủy bỏ đi, vốn là thế nào, sau này cứ thế đó là được.”

“Như vậy sao được.” Tô Tri Âm nói: “Ta, hôn sự của ta và Vu ca ca là thật.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn nàng, cũng không nói, cứ như vậy trực lăng lăng nhìn kỹ nàng.

Tô Tri Âm bị nhìn rất chột dạ, lui về sau một bước, nói: “Đỗ, Đỗ tiên sinh người nhìn ta làm gì?”


“Vu Trạm, ngươi đồng ý không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Vu Trạm.

Vu Trạm còn chưa lên tiếng, hắn vẫn chưa từng mở miệng đệ đệ Vu Nhiên bất cứ giá nào nói: “Ca ta không muốn. Là, là Tô tiên sinh nói hắn có ân với ca ta, phương thức báo đáp tốt nhất, chính là để ca ta thú nữ nhi của hắn làm vợ.”

“Ngay từ đầu ca ta không đồng ý, nhưng là Tô tiên sinh ám chỉ hắn, nếu như không được. . . Sẽ không viết thư đề cử hắn, sau này bọn họ sẽ không có tình sư đồ, ca ta không có biện pháp, mới đồng ý.”

“Vu Nhiên.” Vu Trạm quát lạnh một tiếng, “Đừng vội hồ ngôn loạn ngữ.”

Tô Tri Âm chỉ vào Vu Nhiên, nói: “Ngươi thối lắm, cha ta mới không có nói lời như vậy. Tự ca ngươi nguyện ý.”

“Ngươi đâu đáng giá ca ta thích?” Vu Nhiên hừ một tiếng, “Là ngươi có thể làm việc hay ngươi đa tài mạo mỹ?”

Tô Tri Âm chỉ vào Vu Nhiên, đi tới tát một cái, “Ngươi câm miệng cho ta. Ta là tẩu tử ngươi, ngươi cái thứ không gia giáo.”

“Người xấu quái dị, bát phụ!” Vu Nhiên bất bình nói ra một cổ não trong lòng mình.

Ca hắn cảm động và nhớ nhung người một nhà Tô tiên sinh là tốt, nhưng hắn thì không.

Hơn nữa, Tô gia tốt cái gì, năm năm trước nhà hắn trả không nỗi tiền, Tô tiên sinh cho ca hắn thư thả hai tháng, tiền đã sớm kiếm được.

Mấy năm này, ca hắn giúp đỡ dạy học sinh học vỡ lòng một đồng học phí cũng không lấy, hiện tại ở học đường tiếp tục dạy học, tiên sinh khác là hai lượng hai bạc, chỉ có ca hắn là một lượng hai, trả lại một tháng đè một tháng.

Dựa vào cái gì.

“Ta đánh chết ngươi, đánh chết cái miệng thối của ngươi. Chỉ ngươi suốt ngày trước mặt Vu ca ca nói xấu ta, ngươi phế vật ăn cơm trắng.” Tô Tri Âm nói: “Chờ ta gả qua đó liền phân nhà, không có ta và ca ngươi nuôi ngươi, ngươi và cha nương ngươi cứ chờ chết đói đi.”

Vu Nhiên nghe giận, quay người đẩy Tô Tri Âm té trên mặt đất, chỉa về phía nàng khóc nói: “Ta, nếu như ca ta thú ngươi, ta và cha nương ta lập tức dọn ra ngoài, tuyệt sẽ không ăn một hạt gạo của các ngươi.”

“Là ngươi nói.” Lúc nói chuyện Tô Tri Âm nhìn Vu Trạm nói: “Vu ca ca, ngươi có nghe hay không, đây là chính mồm hắn nói.”

Vu Trạm quét mắt nhìn hắn một cái, qua đỡ Vu Nhiên, lấy khăn lau máu mũi cho đệ đệ.

“Được rồi.” Lưu thị bắt đầu nổi giận gầm lên một tiếng, “Ngươi nói mê sảng nói cái gì, hắn là đệ đệ của Vu Trạm lại chính là đệ đệ ngươi. Còn không mau bồi lễ cho Vu Nhiên.”

Tô Tri Âm nói: “Hắn mắng ta xấu!” Nàng hận nhất người khác nói nàng xấu.

Tống Cát Nghệ che miệng, vẻ mặt đồng tình nhìn Vu Trạm, “Trời, trời của, của ta, mẫu, mẫu, lão lão, hổ hổ, hổ a.”

“Là dạ xọa.” Đậu Vinh Hưng nói: “Vị Vu công tử này đáng tiếc rồi, tuy nói thú thê coi trọng phẩm đức hơn, nhưng phẩm đức của Tô tiểu thư, thật là đủ chà đạp người ta.”

Đỗ Cửu Ngôn u oán nhìn thoáng qua Đổng Đức Khánh.

“Thêm một bữa cơm.” Đổng Đức Khánh hào khí nói.

Đỗ Cửu Ngôn miễn cưỡng đồng ý, nhìn Vu Trạm, “Còn muốn thú không?”

Vu Trạm hướng về phía Lưu thị chắp tay hành lễ, “Thỉnh sư mẫu thứ lỗi. Ta vốn cảm thấy ngày sau sống chung, tự sẽ hòa hợp. Nhưng Tô tiểu thư đối đãi với Vu Nhiên như vậy, ta không dám tưởng tượng tương lai nàng đương gia làm chủ, phụ mẫu và đệ đệ ta sẽ bị ngược đãi thế nào.”

“Ân của phụ mẫu, tình huynh đệ, Trạm không thể không lo. Tiên sinh và sư nương chính là ân tình, Trạm sẽ báo đáp bằng cách khác!” Vu Trạm nói.

Bookwaves.com.vn
Tô Tri Âm muốn nói chuyện, Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, “Hôn nhân là ngươi tình ta nguyện, sau hôn phu thê hai người cầm sắt hòa minh, nâng đỡ lẫn nhau sống suốt đời, ngươi cưỡi cầu hắn như thế, có ý gì?”

“Ta thích hắn, ta cứ muốn gả, hắn không thể thú người khác.” Tô Tri Âm nói.

Đỗ Cửu Ngôn cười lạnh một tiếng, “Tô tiểu thư, chuyện tối ngày hôm qua ngươi cần ta nghiêm túc tra thử không?”

“Không, không nên.” Hồ Thủ Tài phất tay, “Đừng!”

Đỗ Cửu Ngôn tự tiếu phi tiếu nhìn Tô Tri Âm, “Tân hôn vào sai phòng, người khác thủ, các ngươi xuân tiêu một đêm, hiện tại trở lại tìm người đổ vỏ, lương tâm cùng mặt của ngươi bị chó ăn rồi sao?”

Vẻ mặt Tô Tri Âm đỏ bừng hô: “Ngươi, ngươi dựa vào cái gì quản chuyện của chúng ta?”

“Được!: Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nói với Vu Trạm: “Ta làm tụng sư của ngươi, hiện tại viết trạng chỉ, cáo bọn họ thông dâm.”

Vu Trạm chắp tay xác nhận.

“Ngươi, ngươi làm sao có thể như vậy.” Tô Tri Âm nhảy dựng lên, “Ta, ta không phải cố ý.”

Hồ Thủ Tài cũng nói: “Ngươi, ngươi dựa vào cái gì để hắn cáo ta, ta không phục.”

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đi hai bước, nhìn mọi người, “Kết quả của việc này chính là, việc hôn nhân của hai nhà, đều tự thối sính lễ, hôn sự trở thành phế thãi. Sau này ai gả ai thú không làm chung.”

“Nguyễn thị.” Đỗ Cửu Ngôn nói: Trả lại sinh lễ đi.”

Mặc dù Nguyễn thị không phục, nhưng vẫn là thấp giọng ứng.


“Có phục không?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn bốn nhà, Hồ Thủ Tài lắc đầu, “Không, không có không phục.”

Hắn tiếc không thể thú Dương Thu Nương.

“Ta, ” Tô Tri Âm nói xong, bị mẫu thân mình bụm miệng, cúi đầu mắng: “Ngươi còn nói cái gì, ngươi mất mặt không!”

“Cho các ngươi nửa canh giờ, cho người về nhà mang hôn thư đến.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Bốn nhà đều tự nghĩ biện pháp lấy lại hôn thư, Đỗ Cửu Ngôn đi tìm Tiêu Tam nói chuyện phiếm, lúc trở lại, hôn thư của bốn nhà đều mang tới rồi, nha môn lập hồ sơ.

Hoàng thư lại ngay trước mặt mọi người, gạch bỏ hôn thư trở thành phế thãi trên hồ sơ.

“Đều đi đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đều ở Thiệu Dương, nếu có người không phục còn nháo, vậy gặp ở công đường.”

Bốn nhà liên tục nói không dám, mang người đi.

Nguyễn thị chỉ vào Dương Thu Nương nói: “Tiện nhân, ngươi chết ở bên ngoài, vĩnh viễn cũng không cho phép trở về.”

Lúc nói chuyện, cũng đi.

Dương Thu Nương thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu một cái hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Cảm tạ Đỗ tiên sinh.” Lại cùng Vu Trạm phúc phúc, “Vu công tử ta cũng cáo từ.”

“Ngươi. . . Ngươi đi đâu?” Vu Trạm hỏi.

Dương Thu Nương lại cười nói: “Mười hai năm trước sau khi mẫu thân ta qua đời ta đã không có nhà. Bây giờ lật mặt với bên kia, với ta mà nói là chuyện tốt, ta đây đi am miếu cắt tóc, tương lai chắc chắn tụng kinh cầu phúc cho Vu công tử, chúc người sớm ngày kim bảng đề danh.”

“Nhưng là, ” Vu Trạm muốn khuyên nàng, nhưng là nói cái gì đều cảm thấy không đúng, Dương Thu Nương không chỗ ở, Vu Trạm cũng không có khả năng mời nàng đến nhà mình, không khỏi quay đầu lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn, kêu cứu: “Đỗ, Đỗ tiên sinh, làm sao bây giờ?”

Đỗ Cửu Ngôn lại nhìn Đổng Đức Khánh.

“Lại thêm hai bữa cơm!” Đổng Đức Khánh nói.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cầu hôn a, Đổng chưởng quỹ làm băng nhân. Giá y có sẵn, trực tiếp làm.”

“Ta, đây. . .được không?” Mặt của Vu Trạm đỏ lên, Dương Thu Nương cũng cúi thấp đầu vẻ mặt đỏ bừng.

Đỗ Cửu Ngôn chợt phát hiện bản thân có tiềm chất làm hồng nương, tương lai nếu nàng không phải tụng sư, ngành này cũng có thể xem xét một chút.

“Được a.” Đổng Đức Khánh nói: “Ta làm băng nhân. Dương cô nương không chỗ đi, ở Đức Khánh lâu trước.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.