Đại Tụng Sư

Chương 179: Thiên Đạo Hữu Công





Q1 – CHƯƠNG 179: THIÊN ĐẠO HỮU CÔNG

Dịch giả: Luna Wong

“Ngay vào lúc ban đêm, Từ thị ở trong nhà, xấu hổ và giận dữ tự treo cổ.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Nghiêm Trí, “Ba nhân mạng vì người mà đi, nhưng ngươi vẫn như cũ tiêu sái mà sống, ăn đông trùng hạ thảo lộc tiên hoàn của ngươi, nạp thiếp từng phòng từng phòng.”

“Nếu hàng đêm ngươi ác mộng tụng kinh sám hối còn có thể sống lâu mấy năm, nhưng ngươi làm cái gì? Ngươi lại có mặt mũi, đứng ở n trên công đường.” Đỗ Cửu Ngôn quát lớn: “Tại trên công đường, yêu cầu Lưu huyện lệnh, để hắn xử nhẹ cho nhi tử đồng dạng sát nhân như ngươi, bởi vì để hắn dưỡng lão cho ngươi!”

“Dưỡng lão gì!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Dựa theo luật pháp, ngươi không nên sống.”

Nghiêm Trí nghe lung lay sắp đổ, ghé mắt nhìn Quý Trọng Ngạn, người sau không có bao nhiêu thần sắc. Nghiêm Trí biết Quý Trọng Ngạn không có chuẩn bị, cũng không phải tụng sư của hắn, chuyện này hắn chỉ có thể tự nói.

Hắn lớn tiếng nói: “Câu chuyện ngươi nói lão phu nghe rồi cũng tức giận, nếu như là thực sự, lão phu thật sự là chết tiệt, nhưng là. . .”

“Ngươi chính là chết tiệt!” Đỗ Cửu Ngôn lạnh lùng nói.

Nghiêm Trí nói: “Nhưng đây không phải là thật, ngươi nói nhiều như vậy, ngươi muốn lật lại bản án, như vậy chứng cớ của ngươi đâu, ngươi không có chứng cứ, ngươi chính là bịa chuyện!”

Trong ngoài nha môn, một mảnh tĩnh mịch, mọi người phẫn nộ khó nén, hận không thể lập tức nhặt cái gì lên, đi tới đánh chết Nghiêm Trí.

Súc sinh như vậy, thực sự để người ác tâm!

“Chứng cứ?” Đỗ Cửu Ngôn cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu ta không có chứng cứ, ta hà tất nói những thứ này với ngươi.”

Nàng dứt lời, quay đầu nói với Quế vương: “Thỉnh đại nhân truyền chứng nhân của ta vào đường làm chứng!”

“Truyền!” Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn, trầm giọng nói.

Nghiêm Trí ngẩn ra, hoảng sợ quay đầu nhìn về bên ngoài, liền thấy Liễu thị mang theo hai phòng thiếp thất của hắn cùng với quản sự trong nhà, từ từ đi tới công đường, quỳ lạy nói: “Phụ Liễu thị, khấu kiến đại nhân.”


“Ngươi, các ngươi tới làm cái gì?” Nghiêm Trí nhìn nhi tức, nhìn thiếp của mình, nhìn quản sự và thủ hạ đắc lực của mình, không dám tin tưởng.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cao quản sự, ngươi ở Nghiêm phủ bao nhiêu năm rồi?”

“Tiểu nhân mười bảy tuế tiến Nghiêm phủ theo lão thái gia, đến năm nay đã có ba mươi năm.” Cao quản sự nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Sáu năm trước, buổi tối ngày một tháng tám, ngươi làm cái gì?”

“Cùng ngày vào đêm, lão gia để ta giữ lại trắc môn, lại cũng không có nói cho ta biết, vì sao để cửa. Ngày giờ tuất, lão gia bỗng nhiên nói cho ta biết, nói trong nhà có trộm vào, để ta mang người đi trắc môn, mặc kệ thấy ai thấy cái gì, cứ loạn côn đánh chết!”

“Tiểu nhân. . . Tiểu nhân cảm thấy sự tình có cổ quái, từ chối nói bụng khó chịu. Sau đó, lúc đó bất quá là Nghiêm Hồ một tiểu quản sự ngoại viện, nghe lão gia nói, mang người đi trắc môn. Ta núp trong bóng tối tận mắt thấy, bọn họ loạn côn đánh chết Mã đại gia vừa vào cửa. Lúc đó Mã đại gia té trên mặt đất, ôm đầu cầu xin tha thứ, nói hắn là Mã Dịch, nói là lão gia hẹn hắn tới.”

“Nhưng cũng không có người nghe lời của hắn, công phu đảo mắt Mã đại gia đã bị đánh chết, lúc này lão gia vội vã tới, nói đánh nhầm người, mau đi báo quan!” Cao quản sự nói.

Sắc mặt Nghiêm Trí tái nhợt, chỉ vào Cao quản sự ngón tay run rẩy nói: “Ngươi, ngươi nói bậy!”

“Lão gia. Sáu năm qua mỗi đêm ta nằm mơ, cũng sẽ mơ tới hình ảnh ban đêm ngày đó, mơ tới thảm trạng Mã đại gia chết. Hôm nay có cơ hội này, tiểu nhân cho dù chết, cũng muốn làm quỷ thẳng thắng, nói ra chuyện này!”

Lúc nói chuyện, thùng thùng đông dập đầu lạy Nghiêm Trí ba cái.

Bookwaves.com.vn
Trước mắt Nghiêm Trí biến thành màu đen, trong lỗ tai ông ông vang.

“Liễu thị. Tuy nói lời chứng của nữ tử không thể chứng cung trình đường, nhưng ba vị phụ nhân các ngươi nếu giống chứng từ, đại nhân sẽ xét chọn dùng, Nên, ngươi nói chuyện ngươi biết.”

Liễu thị hành lễ, nói: “Buổi tối mười tám tháng tám, màn đêm buông xuống ta có việc, mang theo bà tử nha đầu đi chính viện tìm phụ thân nói chuyện, lại thấy Từ thị vào chính đường, lúc đó Nghiêm Hồ thủ ở bên ngoài, nói phụ thân có việc, để ta có việc ta ngày mai trở lại.”

“Lúc đó trong lòng ta kỳ quái, bởi vì mặc dù là trưởng bối và vãn bối, nhưng lại là buổi tối, đây quá không hợp lễ. Ta vòng một vòng mang người đứng ở trong hoa viên đối diện chính viện.”

“Ta chưa từng thấu chuyện chân chính gì xảy ra trong chính đường, thế nhưng ta nghe được Từ thị kêu khóc, sau nửa canh giờ, Từ thị quần áo xốc xếch từ chính viện chạy ra, sáng ngày thứ hai, ta chợt nghe tin tức Từ thị thắt cổ ở trong nhà.”


“Các ngươi cũng nhìn thấy sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi hai người thiếp thất.

Một vị thiếp thất trong đó niên kỷ hơi lớn, nói: “Phải! Sau khi Từ thị chết, lão gia uống say mèm, trong phòng thiếp đánh ta, trách ta vì sao không phải Từ thị, nói vì sao Từ thị không theo hắn, hắn có thể cho Từ thị cẩm y hoa phục, có thể cho nàng vinh hoa phú quý Mã Dịch không thể cho.”

“Ta lúc đó khiếp sợ quên mất hỏi, từ đó về sau, ta thường thường hỏi mình, chuyện này rốt cuộc là có phải thực sự hay không. Nhưng ta không dám nói.”

Một vị thiếp khác liền nói: “Lão gia thú ta trở về, chính là từng nói đùa ta giống Từ thị. Hắn nói Từ thị là nữ nhân đẹp nhất hắn từng gặp trong đời!”

“Câm miệng!” Nghiêm Trí mắng: “Ăn nói bừa bãi, hồ ngôn loạn ngữ. Ta không có khả năng nói qua lời như vậy.”

Mọi người cúi thấp đầu không dám nhìn hắn, Đỗ Cửu Ngôn nhìn Nghiêm Trí, nói: “Nhiều người đều ở đây ăn nói bừa bãi như vậy? Nhiều người đều ở đây vu hãm ngươi như vậy?” Lúc nói chuyện hơi ngừng, nói: “Mang Nghiêm Hồ!”

Nghiêm Trí đông một tiếng ngồi trên mặt đất.

Nghiêm Hồ bị dẫn lên. Ngay thời gian thỉnh Liễu thị tới, Nghiêm Hồ bị mang đi hậu đường, Tiêu Tam tự động tay, Nghiêm Hồ cung khai xong mới để hắn lên đường.

“Lão gia!” Nghiêm Hồ quỳ xuống, dập đầu nói: “Lão gia, tiểu nhân đều khai rồi, lão gia. . . Tiểu nhân xin lỗi người.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nghiêm Hồ, nói đi.”

“Năm đó, là lão gia động thủ để ta đánh Mã Dịch, ta biết đó là Mã Dịch, nhưng là lão gia đã phân phó, để ta đánh chết hắn, ta một lòng muốn làm quản sự, cho nên phải làm.” Nghiêm Hồ nói: “Hơn nửa tháng sau, Từ thị đến nhà cũng là ta đi mời. Lúc Từ thị bị lão gia gian chiêm, ta ở bên ngoài, tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy.”

“Nghiêm Hồ, ” Nghiêm Trí chỉ vào Nghiêm Hồ nói: “Ta đối đãi ngươi không tệ, ngươi cư nhiên bán đứng ta!”

Nghiêm Hồ dập đầu, “Trừ cái này ta, nữ nhân tới tới đi đi Nghiêm phủ vô số kể, có khi là bán, nhưng đa số đều là bị lão gia và đại gia giết chết.”

“Việc này, không chỉ tiểu nhân biết, trong phủ rất nhiều người đều biết.” Nghiêm Hồ nói.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Nghiêm Trí đầu đầy mồ hôi lạnh, “Hay cho một Nghiêm lão gia mặt mũi hiền lành.”

“Táng tận thiên lương, làm nhiều việc ác. Giết phu đoạt thê để Mã gia cửa nát nhà tan, ngươi lại một tia hối cải cũng không có. Ngày hôm nay của sáu năm sau, nhi tử của ngươi đồng dạng giết người, mà ngươi cũng định dùng phương pháp như vậy, chui khẽ hở luật pháp, muốn để hắn tiếp tục du đãng ở nhân gian?”

“Lúc này đây, ngươi không có vận tốt như vậy. Nhi tử của ngươi sẽ không vì sự tồn tại của ngươi mà bị xử nhẹ, bởi vì phụ thân của hắn, một phụ thân làm nhiều việc ác, sẽ cùng hắn lên đoạn đầu đài!”

Đỗ Cửu Ngôn đi tới trước bàn Quế vương, chắp tay nói: “Đại nhân, án này người có thể xem là một án, nhưng có thể tách ra mà xử, nhưng tuyệt không thể xử nhẹ.” Quế vương gật đầu.

“Ta không muốn chết, ta không muốn chết.” Nghiêm Trường Điền lắc đầu, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ Cửu Ngôn ngươi không thể như vậy, cha ta không có giết người, ta cũng không có giết người, người không thể như vậy.”

Đỗ Cửu Ngôn theo dõi hắn cười lạnh nói: “Ngươi có giết người hay không, có nên chết hay không, không phải Đỗ Cửu Ngôn ta định đoạt.”

“Mà là công đạo của ngày này, đất này, luật pháp này, nhân gian này.”

“Ngươi làm cái gì, không làm cái gì, sẽ không chỉ có trời biết ngươi biết. Một ngày nào đó, nó sẽ như bị mục rữa, từ thân thể của ngươi chui ra, thối rữa, tanh tưởi cho ngươi vô pháp giấu kín nó nữa, lại khoác một tấm da người, đi làm một con người!”

“Không phải, không phải!” Nghiêm Trường Điền quay đầu lại nhìn Nghiêm Trí, “Cha, cha mau cứu ta!”

Nghiêm Trí vỗ ngực, giận không kềm được chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngẩng đầu ba thước có thần minh, Đỗ Cửu Ngôn ngươi đổi trắng thay đen nói xấu ta, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh.”

“Trước khi thiên lôi đánh xuống, ta cũng phải giết chết ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn xoay người, nắm kinh đường mộc trên bàn lên đập xuống, ba một tiếng, “Theo luật lệ Đại Chu, Nghiêm Trí phạm tội xui khiến, cố sát, hai tội phạt chung, phán trảm lập quyết!”

Bookwaves.com.vn
Phía sau nàng, Quế vương rút cái tay cầm kinh đường mộc về.

“Ngươi, ngươi!” Nghiêm Trí chỉa về phía nàng, bỗng nhiên nhéo ngực, thẳng tắp ngã trên mặt đất.

Nghiêm Trường Điền gào thét một tiếng, “Cha!”

Trong ngoài nha môn ồ lên một mảnh.

Quế vương nói: “Thỉnh đại phu đến!”

“Cha.” Nghiêm Trường Điền nhào tới lắc Nghiêm Trí, “Cha, ngươi tỉnh tỉnh a, ngươi phải cứu ta, ta không muốn chết!”

Đỗ Cửu Ngôn xoay người sang chỗ khác, mặt hướng tường đứng chắp tay, bóng lưng cô lãnh mà bi thương.


Vụ án này nàng làm không thích hợp, nhưng nàng không hối hận, ngay cả làm lần nữa, nàng cũng sẽ làm thế. . .

Ngay cả để cho nàng từ nay về sau không thể đứng trên công đường nàng thích nữa, nàng cũng không hối hận.

Nàng sẽ giết chết hai phụ tử này, để vong hồn chết ở trong tay bọn họ có thể nhắm mắt!

Thi Đại qua đây, nghiệm qua đi nói: “Đại nhân, đã tắt hơi.”

“Hài nhi của ta. . .” Sát vách, Thái thị gào khóc, “Hài nhi của ta ngươi nghe chưa, ngày hôm nay người hại ngươi bị báo ứng rồi, bị nghiêm phạt rồi, hài nhi của ta a. . .”

“Nghiêm Trí, ngươi đi rồi, ngươi đến âm tào địa phủ, người một nhà của ta ở âm tào địa phủ chờ ngươi, đó là chết, ta cũng sẽ không bỏ qua!”

Lúc nói chuyện, Thái thị vọt ra, ánh mắt nàng huyết hồng, nhìn chằm chằm Nghiêm Trí nằm trên đất, nhào tới, ghé vào trên lỗ tai luôn để người cảm thấy hiền hoà của hắn, há mồm cắn, gắt gao cắn.

Sau đó, miệng nàng đầy tiên huyết đứng dậy, phun ra một cái tai, cười nói: “Đều nói mặt quỷ đến cõi âm đều như nhau, ngày hôm nay ta cắn rơi một cái lỗ tai của hắn, chờ ta đi, ta cũng sẽ không thể không nhận ra hắn.”

Thái thị lau miệng, ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn đưa lưng về phía bên này, trên mặt già nua dính đầy máu lộ ra dáng tươi cười, nàng nói: “Sáu năm qua, dân phụ cẩu hoạt vu thế, chỉ vì chờ có một ngày, án tử của hài nhi ta có thể trầm oan giải tội, ta cho rằng, ta còn muốn cùng phải đợi sáu năm sáu mươi năm nữa, nhưng thật không ngờ, ngày hôm nay chờ được rồi.”

“Đỗ tiên sinh, dân phụ già rồi, không có gia tài vạn quý tặng người để nói lời cảm tạ, không thể làm trâu làm ngựa hầu hạ người suốt đời, kiếp sau nếu dân phụ còn có thể đầu thai làm người, ổn thỏa nghèo một đời, báo đáp ân tình của tiên sinh!”

Lúc nói chuyện Thái thị bỗng nhiên từ trong lòng xuất ra một cây kéo, hướng về phía cái cổ đâm xuống.

“Không nên!” Đỗ Cửu Ngôn xoay người lại, nhưng tay chạm trên cổ tay Thái thị, có cái tay khác đã cầm tay của Thái thị trước, nàng ngẩn ra chuyển mâu nhìn lại, chỉ thấy Quế vương ngưng mi quát dẹp đường: “Ác nhân chết chưa hết tội, ngươi chết làm gì, sống cho tốt!:

Lúc nói chuyện, giành lại kéo của Thái thị, ngang tay vỗ Thái thị hôn mê, hắn nói: “Tiêu Tam, mang nàng đi nha nghỉ ngơi.”

Tiêu Tam đỡ Thái thị xuống.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương, Quế vương lúng túng cười, vô ý thức giấu tay ra sau, nói: “Ta, ta để cho nàng yên tĩnh một chút, bất đắc dĩ, ha hả.”

—— lời nói ngoài ——

Quế vương nói, ha hả! Sai sai hắn thấy Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại thì, trong lòng đang suy nghĩ gì?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.