Đại Tụng Sư

Chương 173: Bị Động Nhập Cục





Q1 – CHƯƠNG 173: BỊ ĐỘNG NHẬP CỤC

Dịch giả: Luna Wong

Đỗ Cửu Ngôn rất muốn đi kinh thành hỏi thái hậu một câu, trong hai mươi năm quá khứ của nàng, làm sao bồi dưỡng được một vị nhân gian kỳ ba như thế.

“Vương gia, không nên lý luận suông cười nhạo người khác a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hồng lâu rất nhiều cô nương, vương gia đi một lần, ngày mai Thiệu Dương thành tất cả mọi người biết vương gia lợi hại hơn lừa.”

Quyền của Quế vương răng rắc vang lên, Đỗ Cửu Ngôn đi mau, Quế vương chân dài mại bước chân cực lớn, hai người như một trận gió đi ở trên Thiệu Dương nha.

Áo bào của Quế vương tung bay, thiếu niên giống như một lửa cực nóng, đến mức không có một ngọn cỏ, để mọi người ngừng chuyện trong tay, không tự chủ được nhìn hắn.

Có thanh âm thật thấp than thở: “Thiệu Dương… Lúc nào tới thiếu niên thiếu niên đẹp mắt như vậy?”

“Là bằng hữu của Đỗ tiên sinh đi. Đỗ tiên sinh cũng đẹp mắt, bằng hữu của hắn cũng đẹp mắt.”

“Đúng vậy, như thế một trước một sau, thật đúng là… Rất xứng a.”

“Nói gì sai, Đỗ tiên sinh nghe được phải tức giận.”

“Đúng, đúng. Không nên nói như vậy.” Người nói chuyện tát nhẹ miệng của mình một cái, lưu luyến nhìn hai vị thiếu niên một trước một sau, ngươi chạy ta đuổi.

Quế vương cấp tốc chạy đến phía trước, chân đạp lên cửa, liếc nhìn Đỗ Cửu Ngôn, mi phi sắc vũ nói: “Chỉ công phu mèo quào này của ngươi ta cũng không nguyện ý cùng ngươi tính toán, không thôi sớm đập chết ngươi.”

“Vương gia người vẫn là dụng hết toàn lực giết chết ta đi.” Đỗ Cửu Ngôn đẩy hắn ra vào nha môn, “Không thôi ngươi sớm một chút cút khỏi Thiệu Dương trở lại kinh thành làm mami boy của thái hậu nương nương.”

Quế vương hừ một tiếng.

Đi vào, Đỗ Cửu Ngôn nộp chứng cứ, Quế vương mời nhân chứng Lý Tứ đến. Người đến là người dọn phân ở gần Tứ Đường hạng, mỗi ngày giờ tuất đi ra, phụ trách hai con hẻm phụ cận Tứ Đường hạng.

“Lúc đó tiểu nhân từ Lung An hạng ra ngoài, bên kia là một lộ khẩu chữ đinh, liền thấy Nghiêm đại quan nhân ngắt một đóa nguyệt quý, cười khanh khách đi Tứ Đường hạng. Lúc đó tiểu nhân lúc đó ngưỡng mộ, kẻ có tiền nửa đêm đi hái hóa, tiểu nhân ngày ngủ đêm thức, đi ra dọn phân.”

“Ngươi ngủ say không?” Đỗ Cửu Ngôn hàm tiếu hỏi.

Lý Tứ ha hả cười, nói: “Mệt đến buổi sáng, ngã vào gối là ngủ ngay.”

“Đại nhân, người ngủ say không?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương.

Quế vương lắc đầu, “Nhiều chuyện, không rảnh ngủ.”

“Ngươi xem.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Lý Tứ: “Mặc dù ngươi khổ cực, nhưng thản thản đãng đãng ngủ một giấc đến hừng đông. Nhưng có người nhìn có tiền biểu diện phong quang, nhưng đến một giấc ngủ ngon đều không nỡ ngủ, cũng là đáng thương.”

Lý Tứ nghe không hiểu Đỗ Cửu Ngôn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cười ha hả gật đầu, “Vâng. Đúng vậy. Kẻ có tiền phiền lòng bận rộn, giống đại lão tổ của chúng ta, ăn no cái gì cũng không nghĩ.”

Quế vương quyết định không tính toán với loại tiểu nhân như Đỗ Cửu Ngôn, liền nói với Lý Tứ: “Mấy ngày nay ngươi đừng làm việc, ở trong nha môn đi, vui chơi giải trí bổn quan phụ trách.”

“Đại… Đại nhân, chuyện của tiểu nhân phải thế nào?” Lý Tứ nói.

Quế vương trả lời: “Ngươi đi tìm người thế ngươi mấy ngày, tiền bổn quan đưa, cho ngươi thử cảm giác của kẻ có tiền vài ngày.”

“Vâng!” Lý Tứ đương nhiên cao hứng, không cần làm có ăn có uống còn có tiền cầm, còn ban ơn cho bằng hữu của mình, đây là thiên đại hảo sự a, “Tiểu nhân trở về nói với bằng hữu.”

Lúc nói chuyện liền đi.

“Ấu trĩ.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ hồ sơ trên bàn, “Một chứng nhân, hai chứng cứ, vụ án này ngươi bây giờ lập án phát công văn, tùy ý khai đường.”

Quế vương không, quét mắt Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi thua, chuẩn bị ngân phiếu cho tốt.”

Đỗ Cửu Ngôn bí hiểm cười, gõ bàn một cái nói, nói: “Chờ ngươi định án xong mới bàn chuyện thắng với ta.” Lúc nói chuyện, nàng đi.

Vụ án này, Nghiêm gia nhất định sẽ tìm người nhờ quan hệ tìm tụng sư!

Bookwaves.com.vn
Quế vương phát xong công văn, định ba ngày sau hai mươi chín tháng tám thẩm Nghiêm Trường Điền. Nghiêm phủ rất an tĩnh, không có bất cứ động tĩnh gì.

Sáng sớm hai mươi tám tháng tám, Hoàng thư lại cầm một phong công văn vội vã đến hậu viện, Quế vương đang ngủ, Kiều Mặc thu thập một phen ngồi tiếp kiến Hoàng thư lại.

Thế nào chân này của đại nhân, lúc ngắn lúc dài? Hoàng thư lại nhìn thoáng qua, lại cảm thấy tự mình nghĩ nhiều, liền cười dâng công văn, nói: “Đại nhân, đây là phủ nha cấp tốc đưa tới, thỉnh người xem qua.”

Kiều Mặc gật đầu, mở phong thư nhìn lướt qua, mặt không thay đổi nói: “Bổn quan đã biết, ngươi bận ngươi cứ đi đi.”


Hoàng thư lại cáo từ ra ngoài, Kiều Mặc cầm thư đi tìm Quế vương.

Quế vương tựa ở đầu giường nhìn một lần, cười lạnh nói: “Bản lĩnh Nghiêm gia không nhỏ, mới hai ngày, đã đem quan hệ tìm đến phủ nha.”

“Làm sao bây giờ, vị Lý đại nhân này nói cũng rất rõ ràng, nếu chúng ta không nể tình, hắn có thể tấu vạch tội chúng ta hay không?” Kiều Mặc nói.

Quế vương thờ ơ cười cười, “Vạch tội thì vạch tội, ta chẳng lẽ còn sợ hắn? Vụ án này trình tự không thành vấn đề, hắn bảo ta tinh tế kiểm tra thực hư xác định một lần nữa, không nên oan uổng người tốt, ta làm theo hắn a.”

“Gia, ý của Lý đại nhân không chỉ là cái này a, hắn còn ám chỉ người thả Nghiêm Trường Điền một ngựa.” Kiều Mặc nói: “Nếu như hắn thật vạch tội, triều đình phái người đến, chúng ta. . .còn không phải lổ tẩy sao?”

Quế vương ngạc nhiên nhìn Kiều Mặc, “Ngươi thật xem ta là Lưu huyện lệnh sao? Nếu như ta mất hứng, đến hắn cũng chém luôn một thể.”

Kiều Mặc tép tép miệng, không dám nói nữa.

“Ngươi đi nói một tiếng với Tây Nam, cứ nói chút nữa ta đến (bái) phỏng.” Quế vương nói.

Kiều Mặc xác nhận, thay Tây Nam lau mồ hôi.

Quế vương ăn cơm sáng, thu thập một phen, đi Tây Nam.

Lưu huyện lệnh đến thăm, do đại tiên sinh tụng hành quán Trình Công Phục dẫn bốn tổ trưởng các tổ đám người Lưu Công Tể, học phủ Tiết Nhiên Lưu Vanh Cần tự mình ra nghênh tiếp.

Kỳ thực, vốn có lấy quan giai của Lưu huyện lệnh, Trình Công Phục không cần ra ngoài đón, nhưng bởi vì Lưu huyện lệnh không làm theo trình tự, nhìn qua còn là một người không phẩm, nên nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Trình Công Phục tự thân xuất mã đón chào, chỉ hy vọng Lưu huyện lệnh có thể yên tĩnh chút, không nên gây chuyện nữa.

“Đều không nên khách khí, ta đến tìm các ngươi nhắn nhủ vài ý của ta.” Lưu huyện lệnh ngồi xuống trong phòng khách tụng hành quán, Trình Công Phục nói: “Lưu đại nhân Lưu đại nhân có gì phân phó, còn thỉnh nói.”

Lưu huyện lệnh nói: “Chuyện thứ nhất. Ta tự mình kiểm chứng thụ lí án Nghiêm Trường Điền giết Phó Vũ, nói vậy các ngươi đều biết chứ?”

Tất cả mọi người gật đầu.

“Vụ án này, bổn quan phế đi rất nhiều công phu tâm lực, nên, không muốn trên công đường, có người cằn nhằn bổn quan. Cấm các ngươi nhận án này.”

Lưu Công Tể sửng sốt, ngưng mi nói: “Đại nhân, Nghiêm đại lão gia Nghiêm phủ hôm qua quả thực đã tới, chúng ta còn đang thương nghị, chuẩn bị tố biện hộ có tội, người xem. . .đây được không?”

“Cái gì biện hộ có tội?” Quế vương nói: “Tội gì đều không được, các ngươi nếu dám nhận, ta cho các ngươi ở công đường đến cơ hội chưa mở miệng cũng không có.”

Khóe miệng của Lưu Công Tể run lên.

“Đại nhân, tổ sư gia nói qua, thỉnh tụng là quyền lực của mỗi người, bọn họ muốn thỉnh tụng sư biện hộ, đây là bình thường, nếu người không cho phép, đây cũng có chút bá đạo.” Tiết Nhiên phẫn bực tức nói.

Quế vương xua tay, không muốn dong dài, “Ta là tới thông tri các ngươi, không phải đến thương nghị với các ngươi Về phần chức trách và hành vi thường ngày của tụng sư, tổ sư gia quy định ngươi tìm tổ sư gia cáo trạng, không có quan hệ gì với ta.” Lại nói: “Ở chỗ này của ta hãy thu quy củ của ta. Ai không phục?”

“Không dám.” Trình Công Phục lại cười nói: “Đại nhân đã có chỉ thị, Tây Nam chúng ta nhất định làm theo, phối hợp.”

Quế vương lộ ra một nhãn thần coi như ngươi thức thời, dừng một chút lại nói: “Còn có chuyện, có chút quan hệ với án này, thế nhưng càng thú vị.”

Các vị tiên sinh Tây Nam bình tĩnh, tâm như tro nguội chờ “Lưu huyện lệnh” nói chuyện càng thú vị của hắn.

“Ta và Đỗ Cửu Ngôn đánh đố. Nếu như hắn thắng ta sẽ đưa hắn một vạn lượng, trình đơn xin từ chức không làm huyện lệnh nữa.” Quế vương nói: “Nếu như hắn thua, hắn lập tức nộp tụng sư bài lên, vĩnh viễn không theo nghề tụng sư nữa, còn đưa ta một vạn lượng.”

Mọi người nghe mục trừng khẩu ngốc, Trình Công Phục ha hả cười, nói: “Đây. . . Quả thật thú vị.”

Thú vị đến hắn bằng chừng ấy tuổi, vẫn là lần đầu nghe được huyện lệnh và tụng sư đánh đố, tỉ thí phá án.

Không biết có phải hắn lớn tuổi theo không kịp ý nghĩ của người tuổi trẻ hay không. . . Cũng không đúng, Lưu huyện lệnh. . .có tuổi cùng hắn chênh lệch không bao nhiêu a.

Trình Công Phục bưng trà uống một ngụm, không có tiếp lời. Bởi vì hắn biết rõ, “Lưu huyện lệnh” còn có lời.

Bookwaves.com.vn
“Cùng ngành với Đỗ Cửu Ngôn, các ngươi cuộc bổn quan thua, cũng phải cọc một vạn lượng.” Lưu huyện lệnh nói: “Như vậy, đến lúc đó nếu như bổn quan thắng, bổn quan bồi các ngươi một vạn lượng, nếu như bổn quan thua, các ngươi bồi thường cho bổn quan một vạn lượng.”

Không đợi các vị tiên sinh bạo nhảy dựng lên, Lưu huyện lệnh lại nói: “Đây đối với các ngươi không có chỗ xấu, mặc kệ ai thắng ai thua, các ngươi đều bớt một cái đinh trong mắt a.”

“Ta đi rồi, trong lòng các ngươi rất cao hứng. Đỗ Cửu Ngôn đi, nói vậy các ngươi cũng cao hứng. Đánh cuộc này có lời biết bao, vận khí tốt các ngươi mất một cái đinh trong mắt còn có một vạn lượng, vận khí không tốt cũng chỉ mất một vạn lượng mà thôi.”

“Tây Nam tích lũy nhiều năm như vậy, tiền tài vô số kể, chút tiền ấy đáng giá.” Quế vương đứng dậy, cười ha ha một tiếng, nói: “Là rất thú vị chứ.”

Râu dê núi của hắn run lên, mắt xếch càng lợi hại.

Thật sự là quá kỳ kỳ quái quái.

“Được.” Trình Công Phục ứng, “Vẫn là câu nói kia, đại nhân nói đại nhân nói Tây Nam cũng sẽ toàn lực phối hợp.”

Quế vương búng tay một cái, “Rất tốt, cứ quyết định như vậy, đến lúc đó nếu như bổn quan thua, lúc rời đi, các ngươi nghìn vạn lần nhớ kỹ dâng một vạn lượng a.” Lúc nói chuyện, đi mất cũng không quay đầu lại.

“Đây. . . đây là người gì, đơn giản là cường đạo a.” Lưu Công Tể nói.


Trịnh Nhân tính toán một chút, suy đoán nói: “Lưu huyện lệnh đây là đổ một vạn lượng với Đỗ Cửu Ngôn? Hiện tại Lưu huyện lệnh kéo luôn chúng ta, như vậy mặc kệ kết cục hắn thắng hay thua, hắn chính là một phân tiền cũng không cần moi a.”

Nếu như Lưu huyện lệnh Lưu huyện lệnh, tuy rằng phải thường cho bọn họ một vạn lượng, nhưng hắn lại có thể lấy được một vạn lượng của Đỗ Cửu Ngôn.

Nếu như Lưu huyện lệnh thua, mặc dù hắn phải thường cho Đỗ Cửu Ngôn một vạn lượng, nhưng hắn còn có một vạn lượng của Tây Nam a.

Tính quá tinh.

“Vô sỉ!” Tiết Nhiên cả giận nói: “Triều đình làm sao sẽ thuê người như vậy làm quan, đơn giản là không chịu trách nhiệm với bách tính.”

Trình Công Phục nói: “Hắn nói cũng không sai, việc này chúng ta tối đa ra một vạn lượng, nhưng kết quả lại là giữa hắn và Đỗ Cửu Ngôn có một người trong đó rời Thiệu Dương, kết cục này đối với chúng ta mà nói, cũng không xấu.”

Nghĩ tới đây, mọi người mới rốt cuộc hơi thư thái một chút.

Về phần nội bộ chi tiết bọn họ không muốn nghĩa nữa, tỷ như, bọn họ là bị động kéo vào bài bạc, bởi vì mặc kệ bọn họ tham gia hay không tham gia, Lưu huyện lệnh và Đỗ Cửu Ngôn cũng đã đánh cuộc rồi.

Bọn họ vốn là người ngoài cuộc, hiện tại lại ngạnh sinh sinh bị lôi tiến đến.

Quế vương tâm tình rất tốt, trở về nha môn.

Nhưng xế chiều hôm đó, Nghiêm phủ vẫn là ở phủ thành mời được tụng sư, người này lcư nhiên lag tụng sư tụng hành của Yến kinh, lần này quay về Bảo Khánh thăm người thân, được Nghiêm Trí đắt mời biện tụng.

Tụng sư trình giao lùi đường thẩm lại ba ngày, điều xem hồ sơ và chứng cứ cùng với thỉnh cầu gặp Nghiêm Trường Điền, đây là quy định cứng nhắc, tất cả án kiện nguyên bị cáo tụng sư đều có một cơ hội.

Quế vương đồng ý, vào ngục giam đánh cho Nghiêm Trường Điền một trận.

Ba ngày sau, Quế vương khai đường thẩm Nghiêm Trường Điền, Đỗ Cửu Ngôn sớm vào huyện nha, ngồi ở sát vách uống trà chờ khai đường, nàng vừa bưng chung trà, Tiết Nhiên và Lưu Vanh Cần cùng với Vương Đàm Linh mang theo các vị học sinh từ cửa hông tiến đến, tiểu bộ khoái nha môn cũng bưng cái ghế và bàn trà đến, dâng trà.

“Tiên sinh!” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, hành lễ với Lưu Vanh Cần, “Tiên sinh ngồi phái trước.”

Lại làm như không thấy đám người Tiết Nhiên.

—— lời nói ngoài ——

Tây nam nói, ta trêu ai ghẹo ai, chúng ta liên án tử cũng không nhận, giấu tài, thế nào còn có người không buông tha chúng ta.

Nói, không biết Nghiêm Trí là bởi vì không thấy giới thiệu vắn tắt, thế nhưng không biết Nghiêm Trường Điền chính là mấy người ý tứ, ân? Ân? Cư nhiên không nhớ rõ hắn, uổng phí hắn lần kia vì Mẫu Đơn cô nương truồng chạy một hồi.

Nhưng là cho các ngươi xem cái mông.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.