Đại Tụng Sư

Chương 170: Đầu Mối Giao Điệp





Q1 – CHƯƠNG 170: ĐẦU MỐI GIAO ĐIỆP

Dịch giả: Luna Wong – manh mối xếp chồng

Ngày thứ hai lại là một ngày, nửa đường Đỗ Cửu Ngôn cư nhiên đụng phải Quế vương, Quế vương nhìn nàng, nàng nhìn Quế vương.

Hai người chia ra, một đường trái, một đường phải, nhanh chóng lướt qua sát nhau mà đi.

Như tránh rắn rết.

“Ngươi không muốn để cho đại nhân biết?” Oa Tử hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Chúng ta đang tỉ thí, phía trước thì bỏ đi, bây giờ là then chốt.”

“Đại nhân phỏng chừng cũng nghĩ như vậy.” Oa Tử thấp giọng nói: “Tam gia theo nửa ngày, nói đại nhân hô mười mấy hàng xóm, buộc bọn họ mỗi người nói ra tên của một khách làng chơi, sau đó từng bước từng bước bài tra.”

Đầu lông mày của Đỗ Cửu Ngôn giương lên, tán thưởng nói: “Phương pháp này cũng không tệ lắm, mặc dù giản đơn thô bạo, nhưng là phi thường rõ ràng hữu hiệu.”

“Chỉ là có chút phiền phức, so với ngươi phải tra thì còn nhiều hơn, có người nói hơn một trăm cái tên. Ngày hôm qua bận rộn một ngày phỏng chừng còn có hơn mười người.” Oa Tử nói.

Đỗ Cửu Ngôn bên này lại chỉ có mấy người.

“Nhưng bây giờ chúng ta bên này không lạc quan a.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, Đậu Vinh Hưng và Tiền Đạo An, Chu Tiếu và Tống Cát Nghệ tiếp, bốn người cũng là đầy đầu mồ hôi, đưa tin tức bài tra cho Đỗ Cửu Ngôn, biểu tình kia, lắc đầu nói: “Ngươi để chúng ta tra tám người này, khuya ngày hôm trước đều có căn cứ chính xác không ở tại trường. Một người trong đó còn đi ra ngoài buôn bán, đã có nửa tháng không về nhà.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, tra những người còn lại trong vòng một hơi thở, nhất vô sở hoạch.

Chỉ có hai người không có chứng nhân thời gian, kia còn là một người gãy chân ở nhà, một người phong hàn nằm ở nhà dưỡng bệnh.

Làm sao bây giờ.” Tiền Đạo An nói: “Nếu như đường này không thể tra nữa, có phải tất cả đầu mối đều chặt đứt hay không?”

Tra không được nữa, không phải trung gian có người nói sạo bọn họ sơ hở, chính là đầu nguồn có vấn đề.

Vậy từ đầu nguồn sáp một lần nữa.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lại đi Thiệu Dương y quán.”

Nàng đi vào, tiểu hỏa kế nhiệt tình nghênh qua đây, chắp tay nói: “Đỗ tiên sinh, người có tìm được người muốn tìm chưa?”

“Bỏ hết mấy cái trước, ta muốn danh sách tiêu thụ một năm của các ngươi phải.”

Hỏa kế xác nhận, đi lấy danh sách.

“Cửu Ngôn, ” Chu Tiếu nhìn hai bên một chút, mỉm cười nhìn nàng, nói: “Ngươi biết, Thiệu Dương y quán này, là sản nghiệp của ai chứ?”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu.

“Tổ nghiệp Nghiêm gia, truyền ba đời người.” Chu Tiếu nói: “Người quen cũ a.”

Đỗ Cửu Ngôn ngẩn ra bật thốt lên: “Nghiêm Trường Điền?”

“Ngươi không biết a.” Oa Tử kinh ngạc nói: “Ta nghĩ ngươi biết. Người Thiệu Dương đều biết Thiệu Dương y quán là của Nghiêm gia a.”

Đỗ Cửu Ngôn nghĩ đến hình dạng thận hư của Nghiêm Trường Điền , nhìn sách hỏa kế lấy tới, “Nếu người nội bộ của các ngươi lấy dược, sẽ đăng ký chứ?”

“Sẽ không.” Hỏa kế ngây ra một lúc, lại cười nói: “Chúng ta cũng không lấy. Hơn nữa thuốc này đắt tiền như vàng, dùng không nỗi.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đông gia hoặc thiếu đông gia thì sao?”

Sắc mặt hỏa kế không đúng, lắc đầu nói: “Đây…Chuyện của đông gia và thiếu đông gia, nào biết đâu.”

“Đưa hắn về.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Oa Tử: “Tìm một tội danh gì… Ta nghĩ thử.”

Sắc mặt hỏa kế trắng nhợt.

“Trộm đạo ba. Trộm đạo hai trăm lượng bạc của đông gia. Nói vậy đông gia các ngươi vừa nhìn nhiều tiền như vậy sẽ không làm chứng cho ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ vai hỏa kế, “Tự ngươi suy tính một chút, không cần ngươi nói xạo, ngươi như thực chất nói chuyện ngươi biết là được.”

Hỏa kế sợ đầy đầu một hôi, thật không ngờ Đỗ Cửu Ngôn thoáng cái trở mặt.

“Ta, đông gia và thiếu đông gia chúng ta đều dùng, thiếu đông gia nửa năm lấy một lọ, đông gia còn lại là ba tháng một lọ, ăn xong liền đến.” Hỏa kế nói.

Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn liền nghĩ đến ngày hôm qua gặp lão đầu mặt mũi hiền lành kia.

Người không thể nhìn bề ngoài a.

“Tra!” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu đã đi, Đậu Vinh Hưng vỗ vỗ vai tiểu hỏa kế, nói: “Đừng sợ, chúng ta sẽ không nói là ngươi nói.”

Hai mắt tiểu hỏa kế đẫm lệ mông lung lầu bầu nói: “Đỗ… Đỗ tiên sinh phá án, dử dội như vậy.” Thường thấy nàng vẫn cười híp mắt, thật không ngờ có chuyện sẽ khác.

Nghiêm phủ không xa, quẹomột con đường là tới, tọa lạc tại trên đường phồn vinh nhất Thiệu Dương.

Đỗ Cửu Ngôn đi rất nhanh, Nghiêm phủ đã ở trước mắt, bỗng nhiên, ngay đối diện nàng cũng đi tới đoàn người, Quế vương đầu lĩnh thẳng đến đây.

“Đại nhân!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương, “Ngươi đây là đi nơi nào?”

Quế vương cũng đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi lại đi nơi nào?”

Hai người đối diện mà đứng, ánh mắt giáp nhau đứng ở trên đường, bầu không khí nhất thời giương cung bạt kiếm.

“Lui một bước.” Người phía sau hai người yên lặng lui về phía sau, lui về phía sau, lui về sau nữa.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm Quế vương, hừ lạnh một tiếng đi phía trái. Quế vương cũng là hừ lạnh một tiếng, đi sang phải.

Hai người lần thứ hai lần thứ hai ngoài cửa Nghiêm phủ, cũng không gõ cửa, nhìn đối phương, Quế vương nói: “Nhìn chằm chằm bổn quan làm chi, chẳng lẽ là bởi vì bổn quan dung mạo xuất chúng?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta muốn khen đại nhân, rốt cục có chút thông minh một lần.”

Hắn giản đơn thô bạo bài tra, cư nhiên cũng tìm tới nơi này, có thể thấy được độ khả nghi của hai Nghiêm gia phụ tử, cao hơn nàng nghĩ.

“Mở rộng cửa.” Tiêu Tam tiến lên đây, tách Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn ra, gõ cửa, một lát sau người ở bên trong hùng hùng hổ hổ mở một cái khe cửa, hướng ra ngoài đầu nói: “Gõ đại môn gì, không biết đi trắc môn hả?”

Một cước Quế vương đá văng cửa, “Nhà ngươi là vương phủ sao, cửa chính đều không mở được?”

Sai vặt mở cửa bị đá té trên mặt đất, lăn lông lốc đứng lên hướng về phía trong viện hô, “Mau cho người tới, có người đánh tới cửa rồi.”

Gia đinh Nghiêm phủ nghiêm chỉnh huấn luyện, thời gian nháy con mắt, thoáng cái lao tới mười ba mười bốn sai vặt lực tráng tuổi còn trẻ, mỗi người cầm côn bảng trong tay.

Đại môn mở, bọn họ vừa nhìn ra ngoài.

Liền thấy là một nam nhân mặc quan phục năm mươi tuổi vóc dáng rất cao, mà bên cạnh hắn là một vị thiếu niên dung mạo thanh tú, khí chất thanh lãnh, phía sau hai người, đứng mười mấy người, trong đó có bảy tám người cầm đao trong tay, mặc áo bào bộ khoái.

“Sao, muốn đánh nhau?” Quế vương chắp tay vào cửa, một cước gạt ngã sai vặt gọi người, “Cửa của Nghiêm phủ đủ cao a.”

Sai vặt ngã trên mặt đất, vội đứng lên, nói: “Tiểu nhân không biết là đại nhân đến, tiểu nhân sai rồi, cầu xin đại nhân trị tội.”

“Tiêu Tam, nhớ kỹ một hồi đánh hắn một trận.” Quế vương chắp tay trực tiếp vào cửa.

Sai vặt Nghiêm gia mục trừng khẩu ngốc, hắn khách khí một chút mà thôi, nào có người thực sự phạt chút, huống chi, nơi này là Nghiêm phủ cũng không phải huyện nha, vị Lưu đại nhân này uống sống năm mươi năm đi?

Đỗ Cửu Ngôn đảo qua một loạt sai vặt.

“Lưu huyện lệnh” nổi giận, bọn họ cũng nói xin lỗi, nhưng côn bảng trong tay mười mấy người lại không có buông xuống,

Nghiêm phủ, đủ điêu a!

“Tam gia.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào hàng sai vặt này, “Ta là một người đọc sách, không thể thấy đao thương côn bảng, sợ không nhẹ. Thu những thứ này đi, thô lỗ!”

Cả người Tiêu Tam nổi da gà lên, gật đầu nói: “Được.”

Lúc nói chuyện, đi tới đoạt lại cây gậy trong tay sai vặt.

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, theo sau Quế vương, vào Nghiêm phủ.

Sai vặt Nghiêm phủ phát mộng, chẳng biết nguyên cớ.

Bookwaves.com.vn
Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn trực tiếp vào phòng khách Nghiêm phủ, nếu một mình Đỗ Cửu Ngôn đến tự nhiên sẽ không lớn lối như vậy, nhưng bây giờ có Quế vương ở trước, nàng tội gì phải thu liễm.

Chủ tọa bàn vuông, nàng và Quế vương mỗi người một bên.

“Lưu đại nhân, ” vừa nói chuyện, bên ngoài có một lão nhân đón vào, “Tiểu dân Nghiêm Trí bái kiến Lưu đại nhân.”

Lúc nói chuyện hắn ngẩng đầu một cái thấy được Đỗ Cửu Ngôn cư nhiên ngồi ở chủ vị, nhất thời mí mắt giựt một cái, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn cũng chắp tay.

“Nghiêm lão gia!” Đỗ Cửu Ngôn hoàn lễ, thế nhưng không đứng dậy.

Nghiêm Trí không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đứng nói.

“Chẳng biết đại nhân đột nhiên tới chơi, có gì phân phó?” Nghiêm Trí hỏi.

Quế vương gác chân, sờ sờ râu dê núi của mình, liếc nhìn Nghiêm Trí, “Buổi tối hai mươi mốt tháng tám, ngươi đang ở đâu, làm gì?”

Cố Thanh Sơn cầm vở ghi chép.


Nghiêm Trí nhìn sợ hết hồn, có chút kinh hãi nhưng lập tức tỉnh táo lại, tựa hồ nhớ lại một chút, lại quay đầu nhìn bên ngoài, “Nghiêm Hồ, ngươi tiến đến.”

Đại quản sự của Nghiêm phủ khom lưng tiến đến, chủ tớ hai người thấp giọng hàn huyên một câu, Nghiêm Hồ đáp: “Lão gia, ngày đó ban ngày người đi thôn trang, giờ Dậu về đến nhà. Sau khi trở về ăn cơm tối người liền ngủ.”

“Đại nhân.” Nghiêm Trí nghĩ tới, “Tiểu dân nhớ ra, ngày đó phải đi thôn trang ngoài thành vòng mấy vòng, lớn tuổi đi đến trưa trở về mệt đầu cháng váng, rửa mặt một chút, tầm giờ tuất thì ngủ.”

“Đại nhân, người vì sao đột nhiên hỏi tiểu dân việc này?” Nghiêm Trí hỏi.

Quế vương liếc nhìn hắn, “Đêm hôm đó, khí trời gì, ngươi mặc khỏa khố màu gì, đêm thức mấy lần?”

“A?” Nghiêm Trí rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Đại nhân. . . đây. . .Tiểu dân thật không nhớ rõ.”

Quế vương không nói chuyện, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.

Trong lòng Nghiêm Trí không có đáy, “Đại nhân, đây, đây người bình thường đều không nhớ ra được, đều cách ba bốn ngày. Bằng không, tiểu dân đi hỏi một chút?”

“Không cần.” Quế vương nói: “Gọi nhi tử ngươi Nghiêm Trường Điền ra, bổn quan có chuyện hỏi hắn.”

Nghiêm Trí ngẩn ra, nói: “Được.” Phân phó Nghiêm Hồ.

“Nghiêm quản sự cũng nghỉ một lát đi.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Tam gia, phiền ngươi tìm một sai vặt dẫn đường đi một chuyến.”

Tiêu Tam gật đầu, tìm một sai vặt đi tìm Nghiêm Trường Điền.

Nghiêm Trí và Nghiêm Hồ chủ tớ hai người đối diện, trong mắt đều là kiêng kỵ và như có điều suy nghĩ.

Một lát sau, Tiêu Tam dẫn Nghiêm Trường Điền tiến đến.

Như gậy trúc, đáy mắt bọng rõ ràng, vừa nhìn chính là thể trạng thận hư buông thả, Đỗ Cửu Ngôn chống cái trán, chưa chuẩn bị mở miệng, dù sao “Lưu huyện lệnh” ở chỗ này.

“Buổi tối hai mươi mốt, ngươi đã làm gì?” Quế vương không đợi Nghiêm Trường Điền đứng vững, lập tức hỏi.

—— lời nói ngoài ——

Ngày hôm qua đáp án là: B

Ta vừa nhìn, cư nhiên không mấy người đoán đúng, ha ha ha ha. . .

Lý, cửu gia từ trấn xa lúc trở lại, thụ Quách Đình nhờ vã chiếu cố một vị Lý phu nhân, lúc đó tìm văn chương viết nàng, sau này không thanh âm. . . Sau đó phủ nha đã tới một vị Lý đại nhân, người này các loại hủ bại cuống thanh lâu!

Sở dĩ, xuất hiện qua hai người họ Lý nhân vật, kế tiếp giết người án cùng bọn họ hữu quan.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.