Đại Tụng Sư

Chương 130: Vây Ngụy Cứu Triệu





Q1 – CHƯƠNG 130: VÂY NGỤY CỨU TRIỆU

Dịch giả: Luna Wong

Mọi người nhìn nàng, bên ngoài có người hô: “Bởi vì hung thủ kia, biết Lưu bà tử nhìn không thấy.”

“Vị đại thúc này lại đáp đúng.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đúng! Bởi vì người này biết Lưu bà tử nhìn không thấy, nên hắn căn bản không cần làm điều thừa. Sự thực chứng minh, cuối cùng Lưu bà tử quả thực không có thấy rõ, mà bị người chỉ dẫn, một mực chắc chắn đêm đó thấy Vương Lại.”

Đỗ Cửu Ngôn nói tiếp: “Hai ngày trước, ta đi Mâu phủ, trong lòng một mực nghĩ, nếu án kiện này Vương Lại cũng không phải là người hiềm nghi duy nhất, như vậy, còn có ai có thể trở thành người hiềm nghi?”

Tiết Nhiên ho khan một tiếng, thấp giọng nói một câu.

Khu Hằng lập tức lớn tiếng nói: “Ngươi đã vượt qua phạm trù tố tụng của ngươi.”

“Có thú vị hay không?” Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên trừng Tiết Nhiên và Lưu Công Tể, chỉ vào bọn họ rất kích động nói: “Ba người các ngươi còn cần mặt mũi không?”

Mọi người sửng sốt.

Phó Thao hỏi: “Làm sao vậy?”

Đỗ Cửu Ngôn cũng rất không phục, cả tiếng cáo trạng, “Đại nhân, có thể thỉnh bọn họ ra ngoài hay không, bọn họ một mực nói nhỏ chỉ huy Khu Hằng.”

Tiết Nhiên và Lưu Công Tể đỏ mặt lên, lúng túng không thôi.

Bọn họ vào nghệ mấy chục năm, vẫn là người nổi bật trong nghề, được người tôn kính.

Vẫn là lần đầu tiên, có người trước mặt nhiều người như vậy, chỉ vào mũi bọn họ hỏi bọn họ có xấu hổ hay không.

“Rốt cuộc mấy người biện tụng.” Đỗ Cửu Ngôn vẻ mặt ghét bỏ nói: “Nếu thật muốn cả ba cùng lên, ta không phản đối, nhưng không nên lén lút, thật là làm cho người coi thường.”

Khóe miệng của Tiết Nhiên run lên, quát dẹp đường: “Làm càn!”

“Ai làm càn, ta là tụng sư của bị cáo bản án, ta có thể tùy tiện nói chuyện, ngươi có thể sao?” Thanh âm của Đỗ Cửu Ngôn quát dẹp đường.

Tiết Nhiên còn muốn mở miệng nữa, Lưu Công Tể vội đè lại cánh tay của hắn, ra hiệu hắn không nên nháo.

Bên ngoài ầm ầm, có người hô: “Nhị vị tiên sinh ngồi ở chỗ này vẫn chỉ Khu Hằng biện tụng thế nào, đây đối với Đỗ tiên sinh quá không công bằng.”

“Đúng đó, Tây Nam tốt xấu cũng là đại tụng hành, làm như vậy cũng quá không mặt mũi đi.”

Tiết Nhiên và Lưu Công Tể song song nhíu mày, đầy mắt lửa giận.

“Nhị vị, đây còn là công đường, nếu muốn nghe thỉnh nhìn mà không cần nói.” Phó Thao nhắc nhở.

Lưu Công Tể đứng dậy, chắp tay, nói: “Thất lễ.”

Đỗ Cửu Ngôn này, thật đúng là vô lại, ở trong mắt nàng một điểm tôn ti trưởng ấu cũng không có, không hề có quy củ đáng nói, Lưu Công Tể lắc đầu, hôm nay rốt cuộc thấy được.

bookwaves.com
“Đỗ tiên sinh, Khu tiên sinh mới vừa rồi nhắc nhở, còn xin ngươi chú ý.” Phó Thao vì bầu bình thường không khí, lại cười nói.

Đỗ Cửu Ngôn cung khiêm xác nhận, không hề có thái độ bất kính với tiền bối, hướng về phía Phó Thao hành lễ, lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Tam, “Tam gia, y theo kinh lịch phá án nhiều năm của người, dưới loại tình huống này, phải làm gì?”

Giảo hoạt! Tiêu Tam nín cười, trả lời: “Khuếch trương phạm vi lớn, đem tất cả động cơ giết người có thù có oán với Mâu Bằng, đều liệt vào phạm vi điều tra.”

“Tam gia quả nhiên là kinh nghiệm phong phú, bội phục.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Khuếch trương thế nào, có thể có đầu mối và căn cứ trước?”

Tiêu Tam là ai, Đỗ Cửu Ngôn đưa nói cho hắn, hắn lập tức hiểu, “Người nào chỉ dẫn Lưu bà tử hoa mắt ù tai, nói cho nàng biết, đêm đó nàng nhìn thấy Vương Lại.”

“Tam gia thật là lợi hại.” Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay.

Tiêu Tam đỏ mặt lên, khóe miệng run vài cái, lần đầu tiên trong đời được người khen cảm thấy ngượng ngùng.

“Tam gia, Tam gia.” Đỗ Cửu Ngôn đi tới, lại hỏi: “Từ lúc Lưu bà tử gặp được, đến toàn bộ phủ nhận định Vương Lại xong đến Tô quản sự đến báo quan, toàn bộ Mâu phủ không ai ra vào chứ?”

Thừa dịp người khác không có thấy, Tiêu Tam trừng Đỗ Cửu Ngôn một mắt, không thể không phối hợp với hắn, “Đúng, Không ai ra vào, người Mâu gia.”

“Tốt!: Đỗ Cửu Ngôn dừng lại, lại chắp tay nói với Phó Thao: “Đại nhân, ta còn có nói mấy câu, bất quá có chút vượt phạm trù tố tụng của ta, chẳng biết đại nhân có cho phép không?”

Phó Thao suy tư một chút, hỏi: “Có liên quan đến bản án?”

“Vâng!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Mời nói.” Phó Thao nói.

“Khu tiên sinh cũng không phản đối, vậy ra nói nha.” Đỗ Cửu Ngôn bún tay một cái, trước lúc Khu Hằng mở miệng, nói: “Mới vừa rồi ta và Tiêu Tam thảo luận, cũng không phải là phỏng đoán của cá nhân ta, ta là có chứng cớ.”

Khu Hằng bỗng nhiên phản ứng kịp, hắn vừa rồi nên phản đối Đỗ Cửu Ngôn mở miệng nói tiếp.

Nàng quả nhiên lại chứng cứ, làm đủ chuẩn bị, Lưu Công Tể cau mày, hận thiết bất thành cương nhìn thoáng qua Khu Hằng.

“Chứng cứ nhất, ” Đỗ Cửu Ngôn dường như ảo thuật, biến ra một tấm giấy, “Đây là một tấm giấy nợ, trên giấy nợ thế chấp ba gian cửa hàng Thiệu Dương thành, cộng thêm hàng trong cửa hàng, tổng cộng gần ba vạn lượng bạc.”

Mọi người sửng sốt, không hiểu nhìn nàng.

“Đưa chứng nhân!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Lưu thúc gõ mõ cầm canh từ bên ngoài tiến đến, quỳ lạy hành lễ, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Lưu thúc, ngươi như thực chất nói cho đại nhân biết, buổi tối ngày hai mươi tám tháng bảy ngươi nhìn thấy gì?”

Mọi người nín hơi chờ Lưu thúc nói, bởi vì hiếu kỳ Đỗ Cửu Ngôn muốn chứng minh cái gì.

Khu Hằng chắp tay muốn nói chuyện với Phó Thao, Phó Thao giơ tay lên, ra hiệu hắn không nên đánh gãy.

“Tiểu dân buổi tối ngày hai mươi tám tháng bảy gõ canh, đêm đó ta đụng phải Vương Lại, thấy úp lên trên tường rào phía tây Hồng lâu. Ngay lúc đó vẫn chưa tới giờ tý.” Lưu thúc nói.

Khu Hằng ngưng mi, lớn tiếng nói: “Đỗ Cửu Ngôn, mới vừa rồi vì sao ngươi không gọi hắn lên ngay từ đâu?”

Theo lý, ngay từ đầu Đỗ Cửu Ngôn chứng minh thời gian, nên đưa Lưu thúc lên trước.

“Xin lỗi, xin lỗi, quên mất.” Đỗ Cửu Ngôn hắc cười, nhìn Lưu thúc, nói: “Lưu thúc nói tiếp.”

Lưu thúc lại nói: “Giờ tý gõ canh, ta đi ngang qua Mâu phủ, thấy qua nhị lão gia Mâu gia leo tường đi vào, lúc đó hắn hoảng hoảng trương trương, tóc và y phục đều rất chật vật.”

Mâu Ưng?

Tầm mắt mọi người, vèo một cái nhìn về phía Mâu Ưng.

“Ngươi nói bậy, đêm đó ta ở nhà căn bản không có ra ngoài, không có khả năng nhìn thấy ta.” Mâu Ưng nói xong, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi quá hèn hạ, vì lật lại bản án cho Vương Lại, lại muốn hất nước bẩn lên người ta.”

Hoàng thư lại bắt đầu để Lưu thúc ký tên đồng ý, Lưu thúc lui ra ngoài.

“Nước bẩn?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Mâu Ưng, “Ngươi ra vào sòng bạc thiếu nợ lớn, đây là giấy nợ của đổ phường Du Tiền thôn.”

Mâu Ưng nói: “Ta cược tiền không có sai, nhưng không có quan hệ gì đến huynh trưởng ta.”

“Có quan hệ hay không, đại nhân thì sẽ đi thăm dò chứng.” Đỗ Cửu Ngôn hơi ngừng, lại nói: “Đêm đó, chuyện đã xảy ra chính là như vậy. Đầu giờ hợi, Mâu Bằng say rượu hồi phủ, Mâu Ưng ở đường mòn trong nhà chờ hắn, huynh đệ hai người bởi vì chuyện nợ nần, xảy ra tranh chấp, trong quá trình này, Mâu Bằng làm rơi vòng tay mã não trên đường, đây cũng là lý do vì sao Vương Lại sẽ cầm vòng tay mã não của Mâu Bằng đến đổ phường cầm.”

“Sau đó, Mâu Ưng hoặc là tức giận, hoặc là nguyên do khác, hắn ở phía xa ngừng một khắc, vừa lúc này, trùng hợp hắn thấy được Vương Lại không đầu không đuôi từ hậu viện chạy đến. Khi hắn thấy Vương Lại nhặt vòng tay rời đi, liền nghĩ được kế sách.”

“Mâu Ưng đi trùng phòng lấy dao, vào căn phòng của Mâu Bằng, mang theo tức giận chém mười hai đao. Mười hai đao, thủ pháp tàn bạo như vậy, tuyệt không phải chỉ là thủ đoạn và tâm tình cãi cọ một chút rồi đi vào giết người của Vương Lại, đây chỉ có dưới trạng thái cực hận giận, mới có thể chém ra một đao mất mạng, lại phát tiết chém thêm mười một đao.”

“Sau khi Mâu Ưng giết Mâu Bằng, ném dao. Vì để dễ giá họa cho Vương Lại, hắn trộm vàng bạc trong phòng, cấp tốc trốn ra. Lại ở chỗ này đụng phải Lưu bà tử tuần tra ban đêm.”

“Nhưng hắn không hoảng loạn, bởi vì hắn biết mắt của Lưu bà tử không tốt, căn bản nhìn không thấy hắn.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mâu Ưng cấp tốc theo lộ tuyến của Vương Lại để đào tẩu, nhét mười sáu món tài vật vào trong kẽ hở khách sạn, lại vòng về, thay đổi y phục dích máu, xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.”

“Sau đó hướng dẫn Lưu bà tử rằng người đó là Vương Lại!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Đỗ Cửu Ngôn nói xong, nhìn về phía Tô quản sự ngoài cửa, “Đêm đó Mâu Ưng sau khi Mâu Bằng gặp chuyện không may, bao lâu xuất hiện?”

“Ta tự mình đi báo nhị gia, bất quá là nhị phu nhân đi ra ngoài trước, nàng nói nhị gia không ở. Nhị phu nhân và tiểu nhân cùng nhau đi tiền viện xử lý, ước chừng qua một khắc đồng hồ, nhị gia từ hậu viện đi qua.” Tô quản sự như thực chất trả lời.

“Vậy là được rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn đúng là đi ra, nhưng không phải một mực bên ngoài, mà là mang theo tang vật, đi hãm hại Vương Lại.”

Đỗ Cửu Ngôn nói xong, trong ngoài nha môn ồ lên một mảnh, có người nói: “Thì ra là như vậy, giết Mâu Bằng lại là Mâu Ưng?”

“Mâu Ưng cũng quá độc ác đi, sản nghiệp nhà hắn đều là ca ca hắn làm ra, hắn suốt ngày sống phóng túng, lại còn giết ca hắn.”

“Vương Lại cũng thực sự là vận khí xấu, đi vào vật gì cũng không có trộm, trái lại bị Mâu Ưng thuận lợi vu oan tội giết người.”

Tiếng nghị luận ông ông vang, trong nha đường hoàn toàn yên tĩnh.

bookwaves.com
Qua một lúc lâu, vẫn là Vương Lại hét lớn một tiếng, đánh về phía Mâu Ưng, kéo hắn dẹp đường: “Ngươi con mẹ nó, bản thân giết người, lại còn muốn cho lão tử chết thay ngươi, lão tử con mẹ nó liều mạng với ngươi.”

“Được rồi.” Đỗ Cửu Ngôn kéo cổ áo Vương Lại tách ra, ném ở một bên, nói: “Đại nhân không nói chuyện, ngươi gào cái gì!”


Vương Lại nhất thời co rụt vai lại, hung tợn nhìn chằm chằm Mâu Ưng, nhưng không dám nói nữa.

“Ta không có, Đỗ Cửu Ngôn ngươi oan uổng ta.” Mâu Ưng đứng lên, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, lại quay đầu gọi Khu Hằng, “Ngươi con mẹ nó là tụng sư ta thỉnh, ngươi nói chuyện a.”

Khu Hằng tiến lên, đi ngang qua Tiết Nhiên, chợt nghe hắn nói: “Nhớ sứ mạng của mình!”

Tiết Nhiên nói, liền phát hiện Đỗ Cửu Ngôn vẻ mặt khinh thường nhìn hắn.

Ánh mắt Tiết Nhiên lóe lên, né đường nhìn.

“Đại nhân, học sinh có thể hỏi, án này đại nhân dự định phán định thế nào không?” Khu Hằng hỏi.

Phó Thao dừng một chút, trả lời: “Án này tự nhiên là phủ định tất cả, một lần nữa điều tra thủ chứng thẩm vấn. Nhưng Mâu Bằng là người hiềm nghi lớn nhất của bản án, bắt giam tại đường, thẩm!”

“Vâng.” Ngày hôm nay Khu Hằng đứng ở chỗ này, mục đích là cáo Vương Lại giết người, mà không phải biện hộ cho Mâu Ưng, nên chuyện của Mâu Ưng không có quan hệ gì với hắn, “Án này mặc kệ kết quả thế nào, nhưng tội danh Vương Lại đêm vào Mâu phủ, trộm đồ vật là việc thật không cần tranh, còn thỉnh đại nhân cân nhắc mức hình phạt, cân nhắc trong ngoài.”

Đêm vào nhà người ta, trộm một vòng tay mã não quý trọng, cũng đủ cho Vương Lại bị phán giảo giám hầu.

“Lời ngươi nói, bổn quan sẽ thận trọng suy xét!” Phó Thao nói.

Mặt của Khu Hằng hàm tiếu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, phảng phất đang nói, dù là vụ án này cuối cùng ta thua, nhưng ngươi cũng không có thắng.

Vương Lại không phải là bởi vì tội giết người bị chém đầu, nhưng là bởi vì tội danh khác mà đi tìm chết.

Ai cũng không có thắng!

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng hoan hô của đám người, mọi người hô: “Đỗ tiên sinh thắng!”

“Đỗ tiên sinh thắng!”

Sắc mặt của Khu Hằng cứng đờ.

(Luna: Không hiểu sao cảm thấy Khu Hằng cẩn thận với phương pháp sử dụng quân tử hơn Điếu Tẩm nhiều, vẫn thích ông này thứ nhì trong Tây Nam, đương nhiên là tính đến thời điểm này)

—— lời nói ngoài ——

Hôm nay canh ba kết thúc, ngày mai gặp!
Lúc rảnh rỗi nhắn lại nhiều lời vài câu, không rảnh tựu bắt đầu đánh dấu a, ha ha!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.