Đại Tụng Sư

Chương 121: Xã Hội Tiến Bộ





Q1 – CHƯƠNG 121: XÃ HỘI TIẾN BỘ

Dịch giả: Luna Wong

Ngân Thủ dựng thẳng một tay lên lắc lắc, “Bảy nghìn lượng!”

“Lợi hại!” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, vừa muốn nói, chỉ thấy bảy tám chục người phía sau Ngân Thủ trào lên, Lưu Đại Toàn ở phía trước, vừa đi vừa cười ha hả hô, “Cửu ca, sao hôm nay người tới rồi, trên đường thuận lợi chứ, ở chỗ này mấy ngày?”

Mọi người ta một lời ngươi một câu nói chuyện với Đỗ Cửu Ngôn.

Bả Tử và Thái Trác Như còn có Ngân Thủ bị chen thật xa, chỉ có thể xa xa theo vào trong mỏ.

“Bả Tử ca, ngươi bị thương?” Ngân Thủ nhìn Bả Tử, “Các ngươi… Là tra án tiện đường đi ngang qua Tân Hóa?”

Bả Tử gật đầu.

“Ta đã nói, Cửu ca chắc chắn sẽ không cố ý đến thăm ta, có thể hắn cũng không có nhớ ta.” Ngân Thủ không phục nói.

Bả Tử nhìn hắn một cái, “Hắn nói nhớ chính là nhớ, ngươi tìm căn nguyên hỏi đáy có ý gì?”

“Vậy cũng được!” Lúc nói chuyện Ngân Thủ đánh giá Thái Trác Như. “Thái công tử thế nào nhanh như vậy đã về? Đoạn đường này có phải rất khổ cực hay không, ta thấy người gầy không ít.”

Thái Trác Như lại nghĩ tới heo, ha hả cười nói: “Xảy ra chút ngoài ý muốn. Gầy chậm rãi nuôi lại.”

“Ân. Đêm nay chúng ta ăn heo sữa quay. Một hồi ta và Hắc Đầu đi lên núi săn, đỉnh núi đặc biệt nhiều lợn rừng.” Ngân Thủ nói.

Thái Trác Như che miệng, nôn!

“Hắn làm sao vậy?” Ngân Thủ hỏi.

Bả Tử ho khan một tiếng, nói: “Ăn nhiều thịt heo.”

Thái Trác Như tiếp tục nôn!

“Vậy thì thôi, chúng ta ăn gà rừng là được.” Ngân Thủ nói: “Chờ các ngươi trước khi đi ra chuẩn bị một ít, mang về cho tiên sinh còn có củ cải nhỏ bọn họ ăn.”


Đoàn người nhiệt nhiệt nháo nháo ngồi xuống nói chuyện, Đỗ Cửu Ngôn đi lò dã luyện xem, mười mấy thợ rèn một thân mồ hôi, lửa đỏ làm nổi bật bóng tối.

“Sư phụ rèn, mỗi lần chế thành một món, trích phần trăm cho bọn hắn, thì đều cho chứ?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Lưu Đại Toàn xác nhận, Thái gia phái chưởng quỹ tới, chắp tay nói: “Đỗ tiên sinh định mấy phương án đều rất tốt, lúc này đều là dựa theo người định mà làm.”

Phân cấp, chia phần, phân công!

Đây là một trong nhưng phương án Đỗ Cửu Ngôn đề xuất.

Tất cả tiền công, trên cơ sở dựa theo năng lực và đoạt được của cá nhân, thêm thù lao đối ứng, đây là trích phần trăm của hiện đại, có trích phần trăm mọi người làm việc rất có bốc đồng.

Phân công, còn lại là thợ mỏ, luyện công, và sư phụ rèn, bao quát buôn bán xuất môn bán mỏ, các loại ngành nghề chia nhau ra làm.

Mỗi tháng vô luận lỗ lãi, không nợ tiền của thợ mỏ, còn hứa hẹn một năm sau mua đất xây thôn chân núi, tương lai tất cả mọi người dời đến đó, tranh thủ cơ hội cho mọi người thú tức phụ.

Có những thứ này, mọi người nhiệt tình mười phần, đôi khi đến nửa đêm, còn có người làm việc.

“Sinh ý cũng không tệ, Bảo Khánh đô ti ba ngày trước cho một đơn, bảy nghìn lượng bạc, ước định nửa năm sau giao hàng. Ngày hôm nay lại có một thương Sơn Đông định rồi một trăm móng ngựa và lô đỉnh, đặt cọc năm trăm lượng, thế nhưng cần gấp, yêu cầu chúng ta hai mươi ngày giao hàng.”

“Kịp không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Tương chưởng quỹ gật đầu, “Mọi người khổ cực một chút, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ sẽ kịp. Huống chi Bảo Khánh đô ti bên kia cho thời gian nhiều, không có việc gì.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

Ở mỏ một ngày, Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử quay về Thiệu Dương, Thái Trác Như lưu tại Tân Hóa chờ người của hắn.

bookwaves.com
Đi hai ngày đường, Bả Tử trực tiếp đi nha môn, Đỗ Cửu Ngôn trở về nhà.

Củ cải nhỏ đang đỡ Thiết Ngưu mới biết đi, chơi ở trong viện tử, Đỗ Cửu Ngôn đẩy cửa đi vào, hai người đều dừng lại nhìn nàng.

“Cha!” Củ cải nhỏ bay nhào tới, Đỗ Cửu Ngôn ôm hắn lên, “Nặng một chút, có phải thừa dịp lúc ta không có mặt len lén ăn thịt hay không?”


Củ cải nhỏ lắc đầu, “Ta gầy, gầy rất nhiều đó.”

“Phải không?” Đỗ Cửu Ngôn cân nhắc, buông hắn xuống, Hoa Tử và Nháo nhi chạy tới. Hoa Tử nói: “Cửu ca, ta đi nấu nước cho ngươi, ngươi tắm nước nóng nghỉ ngơi một chút.”

Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ Hoa Tử đầu, “Hoa Tử thật tốt, cảm tạ.”

“Không cần khách khí.” Hoa Tử chạy đi nấu nước, Nháo nhi ôm tụng sư phục của Đỗ Cửu Ngôn đi ra, giũ ra cho nàng xem, “Cửu ca, ta thêu một nhánh trúc trên vạt áo, ngươi cảm thấy đẹp không?”

Đỗ Cửu Ngôn cầm lên xem, đường kim mũi chỉ chặt chẽ tinh mịn, cành trúc cao ngất thanh tú, nhan sắc lại rất lại rất thúy lệ, làm đẹp một góc vạt áo, để y phục thêm vài phần thanh nhã dã thú.

“Tay nghề của Nháo nhi chúng ta càng ngày càng tốt.” Đỗ Cửu Ngôn vui vẻ nói: “Đẹp hơn cả thêu trên vớ.”

Nháo nhi nở nụ cười.

“Hắn mới bán một đồ trang trí cho phường, được bảy lượng bạc.” Trần Lãng cười nói: “Lại nhân một bình phong bát phúc.”

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, nói: “Thêu hoa tổn thương mắt, ngươi làm một lần nghỉ ngơi một chút, chớ còn trẻ đã làm hỏng mắt.”

“Cửu ca, ta sẽ chú ý.” Nháo nhi thật cao hứng, thủ nghệ của hắn được mọi người công nhận, hơn nữa, mọi người cũng chưa bao giờ nói hắn một nam hài tử cư nhiên thích thêu hoa. Hắn thực sự rất thích cái nhà này, thích mọi người trong nhà.

“Sao Thiết Ngưu lại ở đây?” Đỗ Cửu Ngôn nhéo nhéo mặt của Thiết Ngưu, Thiết Ngưu hướng về phía nàng ha hả cười, cũng không sợ lạ.

Trần Lãng nói: “Lộ lão tứ tìm được việc rồi, mỗi ngày ban ngày cũng phải đi làm. Ta thấy hắn cõng Thiết Ngưu làm việc không tiện, nên để hắn đưa Thiết Ngưu đến nhà của chúng ta.”

“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn vào phòng tắm, củ cải nhỏ tiến đến, ghé vào trên thùng nước tắm nhìn nương hắn, “Nương, vì sao Bả Tử thúc chưa có trở về a?”

Đỗ Cửu Ngôn lấy cái khăn sạch sẽ phủ lên đầu hắn che mắt, đẩy hắn xoay người để lưng hắn hướng về phía mình, “Hắn đi nha môn. Lần này mộng đẹp của ngươi rơi vào khoảng không rồi.”

“Ta… Quan tâm Bả Tử thúc một chút mà thôi, lần này ngươi hiểu lầm ta.”

Đỗ Cửu Ngôn mặc y phục mở cửa, xử lý nước xong, củ cải nhỏ ngồi ở ngưỡng cửa đờ ra, Đỗ Cửu Ngôn liếc hắn hỏi: “Làm gì, dáng vẻ thất hồn lạc phách.”

“Tối hôm qua ta nằm mơ, mơ thấy cha ta.” Củ cải nhỏ nói.

Đỗ Cửu Ngôn ừ một tiếng, “Mơ thấy ta đang làm cái gì?”

“Là cha thật , chan đã chết kia!” Củ cải nhỏ nói: “Bất quá ta không thấy mặt, cũng không biết hình dạng của hắn thế nào, đã cảm thấy hắn thật là phiền a, mỗi ngày càng dính ta, cầu ta gọi hắn là cha.”

Đỗ Cửu Ngôn vung đầu lông mày lên thật cao, thưởng nhi tử một cái đánh, cầm y phục đi giặt sạch.

Củ cải nhỏ xoa đầu, nhớ lại tình cảnh trong mộng. Nam nhân kia mang theo hắn đi một gian phòng, sau đó đẩy cửa phòng ra… Ông trời của ta, bên trong vàng lóng lánh, tất cả đều là vàng!

Hắn suy tính thật lâu, vẫn là lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt thỉnh cầu nhận cha của đối phương.

Hắn tỉnh lại có chút hối hận, cho nên đối với mộng này luôn canh cánh trong lòng.

“Đỗ tiên sinh có ở đây không?” Binh chuyển phát nhanh ở ngoài cửa, Hoa Tử chạy tới mở rộng cửa, nói: “Hắn ở, là truyền tin sao?”

Binh chuyển phát nhanh xác nhận, đưa một phong thư cho Hoa Tử, Hoa Tử cho đối phương một đồng tiền, đưa thư cho Đỗ Cửu Ngôn.

“Lại là thư?” Đỗ Cửu Ngôn do dự một chút, lau tay mở ra, giấy viết thư thật mỏng, mặt trên viết: “Điêu heo, Trấn Viễn từ biệt, phi thường tưởng niệm. Mấy ngày trước đây ngươi tới bái phỏng ta, để đáp lễ, ta cũng sẽ đi bái phỏng ngươi.”

“Chờ ta!”

Quế vương.

“Có bệnh phải trị.” Đỗ Cửu Ngôn thuận lợi vò giấy viết thư cho Hoa Tử, “Thả vào bếp đốt.”

Hoa Tử xác nhận chạy đi.

bookwaves.com
Đỗ Cửu Ngôn giặt đồ tiếp, lại nghĩ tới Quế vương, công việc trong tay dừng dừng… Nếu là hắn đến quấy rầy nữa, nàng thật đúng là phải nghĩ biện pháp nhất lao vĩnh dật.

Giết? Khẳng định không thành, bằng lực một mình nàng, giết không được không nói cũng không kham nổi trách nhiệm sau khi giết.

Lừa hắn đi kinh thành? Biện pháp này có thể, chờ hắn trở về kinh thành, nói vậy thái hậu và hoàng đế sẽ nghiêm gia quản hắn, hắn không thể đi ra tác loạn.

Tốt nhất lấy tội nghịch, chém luôn.

Buổi tối, Bả Tử bị thương, chọc cho củ cải nhỏ khóc một trận, đau lòng ôm cánh tay trái của hắn, muốn xem lại không dám xem, cầm thổi nửa ngày, “… Có đau hay không? Là đao chém sao?”

“Lúc đầu đau, nhưng bây giờ không đau, ngươi đừng khóc, vết thương đều tốt không sai biệt lắm.” Bả Tử nói.

Củ cải nhỏ lau nước mắt, “Ngươi ở nhà nghỉ ngơi nhiều, dưỡng hảo thân thể mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn.”

“Được, dưỡng hảo thân thể, kiếm tiền cho ngươi tiêu.” Bả Tử vừa nói: “Bất quá hai ngày này không thể nghỉ, chuyện trong nha môn đặc biệt nhiều, mỗi ngày Phó đại nhân đều phải khai đường,, ta cũng không có thể lười biếng.”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Là phải trước kho huyện lệnh mới đến, kết hết án tử còn treo?”

“Ân. Án củ án mới, bận rộn mấy ngày. Nghe nói ngày hôm trước còn xử một án tử trảm lập quyết, chờ án tử hai ngày này cùng nhau chung thẩm, đưa lên phê duyệt.” Bả Tử nói.

Đỗ Cửu Ngôn không có hỏi nhiều, ngày thứ hai đi Tam Xích đường.

Tiền Đạo An vội đến chân không chạm đất, Chu Tiếu cũng thế, phe phẩy cây quạt thấy nàng, kêu: “Cửu Ngôn mau tới, ta đã bị vụ án này làm cho bể đầu sứt trán.”

“Vụ án gì, có thể làm khó Chu huynh thành như vậy.” Đỗ Cửu Ngôn tiếp nhận hồ sơ Chu Tiếu đưa cho nàng, chăm chú nhìn một hồi, di một tiếng, “Vị Mẫu Đơn cô nương này rất quen tai a.”

Đậu Vinh Hưng nói: “Cửu ca, người lần trước tặng yếm cho ngươi, nàng đến thỉnh tụng, tự nói.”

“Nàng cáo ân khách bao nuôi không trả tiền?” Đỗ Cửu Ngôn đặt hồ sơ lên bàn, Chu Tiếu bật cười, nói: “Từ sau khi ngươi đánh án của Mai thị, nữ tử đến cáo án tử rất nhiều, ngươi đây coi như là, mở đầu xong, để nữ tử thiên hạ thức tỉnh bắt đầu tranh thủ quyền lợi?”

“Đây là chuyện tốt.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Chứng minh xã hội tiến bộ!”

Chu Tiếu bật cười, ” vụ án này có nhận hay không?”

“Nhận a, bất quá không nên lên công đường, hẹn ân khách của nàng ra riêng tư trò chuyện. Phó đại nhân gần đây bề bộn nhiều việc, loại vụ án nhỏ này, tự chúng ta giải quyết là được.”

Chu Tiếu gật đầu, viết chữ lên hồ sơ, suy nghĩ một chút, nói: “Ta đây sẽ đi làm ngay bây giờ, đỡ kéo lâu, chọc cho người thỉnh tụng bất mãn.”

Lúc nói chuyện hắn ra cửa.

Đỗ Cửu Ngôn lật một tụng án gần nhất. Thật đúng là vụ án nhỏ lông gà vỏ tỏi, người thỉnh tụng đều là nữ nhân.

“Ta cảm thấy các nàng là muốn mời ngươi đứng ra, để giải quyết tranh cãi và phiền não của mình, lại thêm, cùng Đỗ tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh, gần gũi ở chung một chút.” Đậu Vinh Hưng nói.

Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt.

—— lời nói ngoài ——

Chúng ta cửu gia ảnh hưởng một trong!
Quế vương sau đó tuyến một đoạn thời gian, biểu thôi ta, ha ha.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.