Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 36:




An Tử Yến quan tâm mấy thứ âm khí, dương khí này hiện tại mới nhớ tới Tô Cẩm Lê xuất hiện ở chỗ này không hợp lý.
Nghe được An Tử Hàm thế mà đi làm cái hành động vĩ đại này, An Tử Yến tức nổ đầu.
Lửa giận phun trào ra trong nháy mắt, nụ cười mà anh cố nặn ra trông có chút hung dữ.
Tô Cẩm Lê đột nhiên ý thức được khả năng mình nói sai rồi nhanh chóng ngậm miệng.
Cậu vội đứng dậy đi tới cạnh Trần Điềm Tiếu, suýt nữa cùng tay cùng chân hoảng loạn giấu đầu lòi đuôi, hơn nữa cứng ngắt nói sang chuyện khác: “Trên mặt đất lạnh, để tôi cho cô ấy cái chăn.”
“Được, vất vả cậu.” An Tử Yến nói xong sải bước ra khỏi phòng, “Phanh” cửa đóng lại.
Tô Cẩm Lê chạy nhanh về mép giường, lấy điện thoại ra gọi cho An Tử Hàm.
“Sao?” An Tử Hàm nghe điện thoại, giọng nói nặng nề, hiển nhiên bên kia không thuận lợi.
“Anh cậu tới!” Tô Cẩm Lê lúc này thông minh, câu đầu tiên đã nói trọng điểm.
“Cái gì?!”
“Anh ấy có vẻ đi tìm cậu, cậu chú ý một chút.”
“Mẹ nó?!”
An Tử Hàm bên kia vội tắt điện thoại, Tô Cẩm Lê cũng không biết cứu An Tử Hàm được không, ở trong phòng thấp thỏm một hồi, vẫn cầm chăn đắp lên cho Trần Điềm Tiếu.
Cậu lại nâng tay Trần Điềm Tiếu lên, ngón tay đặt trên mạch môn của cô ấy, nhìn trạng thái hiện tại, xác định không thành vấn đề mới buông xuống.
Kết quả cửa đột nhiên bị mở ra, An Tử Yến xách theo An Tử Hàm đi đến.
Đúng là xách theo.
An Tử Yến xách sau cổ áo An Tử Hàm, đem An Tử Hàm cứng rắn túm vào.
An Tử Hàm vốn đang vội vàng giải thích cái gì, kết quả thấy trên đất có một người, sợ tới mức “Má ơi” một tiếng, nhảy lên, không nói được gì nữa.
An Tử Yến đóng cửa lại liên tục đạp chân An Tử Hàm: “Em mẹ nó thật trâu bò mà, còn có hẳn ba bạn gái!”
“Không có, là quan hệ bạn tình thuần khiết……”
“Cút mẹ nó đi!” An Tử Yến lại đạp chân An Tử Hàm, cuối cùng cũng thả lỏng cổ áo An Tử Hàm.
Lúc này, Giang Bình Thu gõ cửa, An Tử Yến mở cửa rất nhanh.
“An thiếu, chuyện này xử lý như thế nào?” Sau khi Giang Bình Thu tiến vào đầu tiên hỏi vấn đề này, hơn nữa làm lơ người nằm trên mặt đất, phỏng chừng là đã sớm biết.
Hai người họ tới chung, Giang Bình Thu từ trước đến nay cùng An Tử Yến như hình với bóng, là một trợ thủ đắc lực.
An Tử Yến vốn sắp xếp Giang Bình Thu ở phòng khác nghỉ ngơi, hiện tại đột ph@t tình huống, chỉ có thể gọi Giang Bình Thu tới.
“Tách ba người họ vào ba phòng trước, để khỏi nhìn nhau.” Khi An Tử Yến trả lời anh cởi cúc áo trên nhìn An Tử Hàn một lần nữa.
“Tốt.”
“Anh à, em đã xử lý xong rồi, anh cứ mặc kệ.” An Tử Hàm uất ức nói.
“Mỗi người cấp một ngàn vạn phí chia tay còn chưa đủ, còn phải xây nhà ở đường vành đai ba ở Bắc Kinh. Em có phải đồ ngốc không? Em có tiền đúng không?”
“Em cũng kiếm tiền, hiện tại cũng nổi tiếng, xin thêm trong nhà là được.”
“Một bạn tình cho giá như đầu tư bộ điện ảnh, em b ắn ra một phát đáng giá như vậy hả?”
“Em b ắn ra mà sinh được là thành cháu của anh đó!” An Tử Hàm trả lời đúng lý hợp tình.
An Tử Yến quả thực phải bị An Tử Hàm tức chết rồi: “Tin anh băm cái thứ kia của em cho em thành thái giám không? Hơn nữa ba cô ta rõ ràng thông đồng từ lâu muốn lừa em vố lớn, anh thật không biết ánh mắt tìm bạn gái của em ở đâu ra vậy?”
An Tử Hàm tức giận mặt đỏ bừng, ngồi trên sô pha.
An Tử Yến lúc này mới nói với Giang Bình Thu: “Anh qua đó thu điện thoại của ba cô ta, đưa bộ kỹ thuật phá khóa, tìm ra lịch sử trò chuyện. Phái người đi lục soát nhà tìm hết thiết bị điện tử, để bọn Đức Tử tra hết mấy thứ lưu trữ, xóa bỏ chứng cứ.”
“Được.” Giang Bình Thu bình tĩnh trả lời.
“Phí chia tay người nào thông minh thái độ tốt hai trăm vạn. Dây dưa không thôi 50 vạn, hoặc là dứt khoát không cho một phân, ai xảo trá thì hù dọa rồi vứt đi.”
Phân phó xong, Giang Bình Thu liền rời đi.
An Tử Yến tới đối diện An Tử Hàm, trào phúng nói: “Em thật đúng là lợi hại, một hơi ba bạn gái, anh đã dạy em thế nào hả? Anh có phải đã nói với em, nếu muốn yêu đương thì tìm người tốt, đừng làm ba chuyện ngoại tình gì kia mà hả.”
“Mấy cô ấy chính là…… bạn tình cố định, không tính bạn gái. Các cô ấy là bởi vì em…… có tiền mới vậy, ban đầu cũng biết em không chỉ có một người……”
“Em yêu đương anh không ngăn cản, tìm một cô gái thích hợp, cho dù kiêu ngạo ương ngạnh, bệnh công chúa gì đó, chỉ cần em cảm thấy đáng yêu, anh không nói một lời.”
An Tử Yến đối diện An Tử Hàm trên bàn trà, giảng đạo lý với em trai mình.
“Nhưng em một lần tìm ba người, ba người này còn hợp nhau tới lừa. Lần này cả ba tâm thuật bất chính, anh có thể đánh trả. Nhưng sau này em đụng phải một người khác, em lừa người ta, em ngoại tình, cô ấy mà nháo, anh sẽ không giúp em nói chuyện.”
“Em cũng biết mình là dạng gì, ban đầu cũng không tính tìm cô gái đứng đắn yêu đương, mấy cô ấy đều là tương đối đẹp bên ngoài. Em không muốn dùng chung với người khác nên bao một thời gian, xem như ổn định.” An Tử Hàm giải thích xong, lại bị An Tử Yến đạp mấy phát phải dịch qua dịch lại trên sopha.
“Sao anh lại có đứa em như này chứ? Em vẫn là người hả?”
“Em sai rồi…… Cũng không dám nữa.”
An Tử Yến tức giận tim đập thịch thịch, hơi thở còn không đều, nhìn An Tử Hàm liền hận không thể lại đá mấy phát, mà thấy An Tử Hàm đau đến muốn khóc, lại nhịn xuống.
Do anh dạy cả.
Anh chỉ có thể tự thừa nhận.
“Sau này em là nghệ sĩ, mỗi tiếng nói cử động đều bị mọi người nhìn chằm chằm, hơi chút sai lầm sẽ bị phóng đại vô hạn, không thể xoay người. Vô luận là bình thường xử thế nào, cho dù là yêu đương hay chuyện nhà cũng vậy.” An Tử Yến lại lần nữa mở miệng.
“Vâng.” An Tử Hàm xoa đùi bị đá đau trả lời, lách tách rớt nước mắt.
Lần này An Tử Hàn cũng sợ hãi, vừa lúc nổi tiếng lên xíu liền xảy ra chuyện, chỉ có thể vội vàng tới đây, gặp ba người bọn họ thương lượng điều kiện, cũng không thể coi là giải quyết hoàn chỉnh.
An Tử Yến đến, tuy rằng bị đánh, nhưng giải quyết triệt để cũng tốt.
An Tử Yến còn muốn mắng thêm vài câu, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy Tô Cẩm Lê ngồi xổm sau tủ, chỉ thò đầu ra, dùng đôi mắt đẹp nhìn hai người bọn họ.
Thấy anh quay đầu cậu vội rụt người lại.
Bộ dáng này giống như một con thú nhỏ đang âm thầm quan sát, bị thú ăn thịt liếc mắt liền nhanh chóng tránh đi.
An Tử Yến vẫn là lần đầu tiên nổi nóng, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị dễ thương hết hồn.
“Anh đi xử lý, em thành thật ở chỗ này đợi.” An Tử Yến đứng dậy, nói với An Tử Hàm.
An Tử Yến đi ra ngoài, ngang qua cạnh Tô Cẩm Lê, lại duỗi tay xoa đầu cậu rồi mới đi ra ngoài.
Tô Cẩm Lê đột nhiên cảm thấy đây là đãi ngộ của thú cưng.
Cho nên, An Tử Yến muốn nuôi cá sao?
Tô Cẩm Lê chờ An Tử Yến đi ra ngoài, mới ủ rũ cụp đuôi tới cạnh An Tử Hàm: “Tôi lại nói sai rồi.”
An Tử Hàm cực kì nhanh chóng lau nước mắt, trước mặt “em trai” phải giả bộ không sợ gì cả: “Anh tôi thấy cậu ở đây là doán được tôi mang người tới, sau đó dùng đặc quyền hỏi lý do tôi xin nghỉ là có thể hỏi ra là chuyện như thế nào.”
Tô Cẩm Lê ngồi cạnh An Tử Hàm, nhỏ giọng hỏi: “Đau không?”
“Chắc chắn rồi, mỗi lần anh ấy đánh tôi, coi như tôi không phải là em ruột của anh ấy.”
“Tôi còn cảm thấy lần này anh cậu nói đúng.” Tô Cẩm Lê nghiêm túc nói.
“Sao khuỷu tay cậu hướng ra ngoài thế, mỗi ngày đều thấy tôi chứ cậu thấy anh ấy được mấy lần?”
“Việc nào ra việc đó, nhưng mà phái người lục soát nhà riêng có vẻ không đúng lắm?”
“Lúc đặc biệt biện pháp đặc biệt, lúc anh tôi vào mà mấy cô ta thành thật chuyện này còn có thể nói. Nhưng lúc anh ấy vào thì mấy người họ bắt đầu mỉa mai tôi vừa nổi tiếng chưa có tiền, cho nên moi rất nhiều. Nói anh ấy làm việc nhiều năm như vậy, khẳng định có tích cóp, để anh tôi mua cho mỗi người một chiếc ô tô, thấp hơn 600 vạn, mấy cô ta đều xem thường anh ấy.”
“Hả? Quá mức như vậy?” Tô Cẩm Lê trợn tròn mắt, cậu tăng lương một xíu cao hứng rất lâu, nghe đến con số này đều cảm thấy không thể tưởng tượng.
“Đúng vậy, còn cực kì đắc ý, trong đó có một người còn muốn anh ấy kí tên một xấp về tặng người khác.”
“Sao cậu lại tìm mấy bạn gái như vậy chứ?”
“Lúc trước chỉ cảm thấy đẹp không nghĩ nhiều.”
Ánh mắt Tô Cẩm Lê nhìn An Tử Hàm thay đổi, cực kì ghét bỏ: “Cậu như vậy rất không thích hợp làm bạn trai, không có trách nhiệm với mấy cô ấy, cậu cũng có vấn đề.”
“Này! Tôi cũng muốn yêu đương nghiêm túc mà.”
“Tôi không tin cậu.”
An Tử Hàm dựa vào sô pha, thở dài một hơi, nói: “Cũng không dám nữa, ai có thể nghĩ sẽ đụng tới loại chuyện này chứ.”
Tô Cẩm Lê nhìn An Tử Hàm một cái, vẫn giơ tay xoa đầu An Tử Hàm: “Biết sai thì sửa, lãng tử hồi đầu.”
An Tử Hàm chỉ Trần Điềm Tiếu nằm trên mặt đất, hỏi: “Cô này là làm sao vậy?”
Tô Cẩm Lê liền đem việc mình vừa gặp nói với An Tử Hàm, nhưng vẫn chưa nói cậu hút âm khí, mà nói sau khi bị đoạt đao cô ấy liền ngất xỉu.
“Lại là chuyện như vậy.” An Tử Hàm không kinh ngạc.
“Thường xuyên?”
“Đúng vậy, anh tôi đã hai ba lần có người muốn tự sát vì anh ấy, nhưng tin tức bị khóa gắt gao không truyền ra được. Việc này bên Truyền Kỳ Thế Gia có một đội, nhưng việc bôi đen anh tôi khó lòng phòng bị, có một lần, lúc kí tên không nhìn fans nhìn về phía một người khác mà còn bị bôi đen. Anh tôi là bị bôi đen mà nổi tiếng.”
“Kia thật đúng là rất phiền toái.” Tô Cẩm Lê cảm thán.
“Đúng vậy, anh tôi rất buồn rầu, có việc đều tự bế, không muốn cùng những người khác tiếp xúc, tìm bác sĩ tâm lý mới giảm bớt.”
“Trời ơi……”
Lúc này An Tử Yến đi đến, còn gọi điện thoại: “Chỗ cô ấy ở chăc âm khí nặng nên ảnh hưởng tới, cộng thêm quá mệt mỏi, đều có khả năng là nguyên nhân. Vâng…… chú, còn có một việc, Tiếu Tiếu có vẻ không thích Âu Dương, chú đừng quá làm khó cô ấy, áp lực tâm lý rất lớn.”
An Tử Yến đứng cạnh Trần Điềm Tiếu, nhìn chằm chằm Trần Điềm Tiếu một hồi, lại lại lần nữa bổ sung: “Hơn nữa, Âu Dương cũng không thèm để ý cười cười, con nói cho cậu ta Tiếu Tiếu té xỉu, cậu ta cũng không thèm quan tâm. Con nghĩ, ngài cũng muốn Tiếu Tiếu được hạnh phúc mà?”
Cúp điện thoại, An Tử Yến gọi người tới, bọc Trần Điềm Tiếu lại đưa về phòng cô ấy.
Làm xong này hết thảy, An Tử Yến đứng ở cửa phát ngốc.
Anh lúc trước còn tưởng rằng, Trần Điềm Tiếu là bạn bè khó có được, nếu không cũng sẽ không đương lúc vội vàng mà đi gặp cô ấy với Âu Dương.
Về sau…… chắc lại muốn cả đời không qua lại với nhau.
Không mất mát là giả.
Anh lại không có biện pháp.
Tô Cẩm Lê vào lúc này ra khỏi phòng, đối diện An Tử Yến, run rẩy vươn tay tới xoa đầu anh.
An Tử Yến kinh ngạc nhìn cậu, nghe được cậu nói: “Vấn đề dương khí trên người anh, nhất định có biện pháp giải quyết.”
“Vậy mượn cát ngôn của cậu.” An Tử Yến mỉm cười lại, tươi cười đẹp đẽ, làm Tô Cẩm Lê hơi ngây người một chút.
Nếu An Tử Yến không phải dương khí nặng, có lẽ cũng không đáng sợ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.