Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 23:




Vấn đề lớn nhất của Tô Cẩm Lê, cậu đã tự mình khắc phục.
Lúc này cậu biểu hiện rất tốt, có thể rất gợi tình, cũng có thể rất đáng yêu, thanh xuân ngập ánh mặt trời.
Tàng Ngải lặp lại xem video bọn họ mấy lần, phát biểu ý kiến: “Tôi cảm thấy Ô Vũ hoàn toàn xứng đáng hơn chút, cậu ta vẫn luôn là đệ nhất, lúc này biểu hiện cũng rất ổn.”
Cố Kết lại phản đối ý kiến: “Chúng ta chọn vị trí C, chỉ xem biểu hiện lúc này, nếu tổng hợp tất cả lại không công bằng với mấy thí sinh khác. Hai đợt trước thành tích đã rõ ràng, bây giờ là so năng lực biểu hiện của riêng ca khúc chủ đề.”
Hàn Khải nhìn một hồi hỏi: “Cho nên Tàng Ngải muốn chọn Ô Vũ, Cố Kết muốn chọn Tô Cẩm Lê?”
Cố Kết gật đầu: “Tôi cảm thấy hình tượng Tô Cẩm Lê phù hợp với ánh mặt trời thanh xuân hơn, tương đối phù hợp hình tượng với ý nghĩa bài hát, Ô Vũ hơi quá trầm ổn, không có cảm giác thiếu niên.”
“Nếu cho Tô Cẩm Lê đột nhiên lên vị trí C, khả năng sẽ đưa tới một ít tranh luận, như vậy đối với Tô Cẩm Lê cũng sẽ có vài đả kích, cảm thấy Tô Cẩm Lê có hậu đài gì đó.” Tiêu Ngọc Hòa lý tính phân tích.
Cố Kết vốn còn muốn giúp Tô Cẩm Lê nói vài câu, lúc này cũng không nói gì nữa.
An Tử Yến hỏi Hàn Khải: “Ý kiến thầy Hàn thì sao?”
“Cá nhân tôi khá thích đứa nhỏ Tô Cẩm Lê này, tiến bộ rất lớn. Vòng vừa rồi hát tình ca, cậu ta chưa yêu đương bao giờ nên không có ưu thế, không tới cực hạn được. Nhưng bài hát này tích cực hướng về phía trước, cậu ta hát rất hay.”
An Tử Yến nhìn chằm chằm màn hình một hồi, nói với nhân viên công tác: “Đóng video, chỉ mở âm thanh hai người này, đoạn đơn ca kia, chúng ta nghe xem ai hát hay hơn.”
Nhân viên công tác thao tác một chặp, màn hình trong phòng hội nghị tối lại, chỉ mở giọng Tô Cẩm Lê và Ô Vũ.
Sau khi so sánh giọng hát của hai người, dường như ai cũng có câu trả lời.
“Giọng Tô Cẩm Lê thật sự rất hay.” Tàng Ngải đột nhiên phản chiến.
“Chỉ nghe tiếng tiếng hát thì Tô Cẩm Lê hát bài này hay hơn.” Hàn Khải phát biểu ý kiến.
“Vũ đạo chúng ta vừa rồi đã nhìn rất nhiều lần, cả hai không phân biệt cao thấp, cho nên chỉ so giọng hát. Hiện tại, giọng Tô Cẩm Lê càng có ưu thế, cái vị trí C này, các anh cảm thấy thế nào?” An Tử Yến dùng ngón tay gõ mặt bàn, hỏi những người khác.
Cố Kết gật đầu, anh vẫn luôn muốn giúp Tô Cẩm Lê tranh thủ, cho nên là người thứ nhất đồng ý.
Tàng Ngải gãi tóc, rối rắm rồi trả lời: “Tô Cẩm Lê.”
Hàn Khải cười ha hả nói theo: “Tô Cẩm Lê.”
Tiêu Ngọc Hòa nhìn những người khác, nói: “Xem ra một phiếu của tôi này không quan trọng lắm.”
Cuối cùng xác định, vị trí C là của Tô Cẩm Lê.
*
Sau khi ăn cơm chiều, các thí sinh lại đến phòng tập.
An Tử Hàm bị Tô Cẩm Lê túm đi: “Cho dù cậu lần này sơ suất cũng không thể hoàn toàn từ bỏ, chừng sau biểu hiện tốt hơn là được, cậu nói có phải hay không?”
“Kỳ thật lúc luyện tập ngày thường tôi đều nhớ cả, nhưng mà lúc khảo nghiệm thì lại sơ suất.” An Tử Hàm còn tự cho mình lý do.
“Chính là không hoàn toàn thuần thục, nếu không nghe tiếng nhạc đã nhảy được theo bản năng rồi.”
An Tử Hàm muốn phản bác, lại chưa nói ra được gì, ủ rũ cụp đuôi đi theo Tô Cẩm Lê đến phòng tập.
Đi vào, đã thấy Ô Vũ quay đầu lại nhìn cậu ta, sau đó hừ lạnh một tiếng, tiếp tục luyện tập.
“Sao cậu ta lại khó chịu như vậy hả?” An Tử Hàm hỏi Tô Cẩm Lê.
“Có camera……”
“Có cũng quay cậu ta.”
Bước vào phòng tập, một lúc sau các thí sinh tổ A cùng nhau tập tự phát.
Đang luyện tập An Tử Yến đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng học, không ít người chào An Tử Yến.
An Tử Yến gật đầu đáp lại, lại ngoắc tay với An Tử Hàm: “Ra đây.”
An Tử Hàm theo bản năng mềm chân, muốn trốn, nhưng biết căn bản trốn không được, chỉ có thể căng da đầu đi theo An Tử Yến ra khỏi phòng học.
An Tử Yến dẫn An Tử Hàm qua chỗ hành lang trống trải, đẩy vai An Tử Hàm: “Không chịu được khổ thì em cút xéo cho anh!”
An Tử Hàm biết anh lúc này thật sự tức giận, lập tức biện giải: “Em có luyện tập…… chỉ là lúc ấy quên mất……”
“Cố Kết ngày hôm qua rạng sáng tới phòng tập, Tô Cẩm Lê cùng Ô Vũ còn ở đó luyện tập, em ở đâu? Chơi điên rồi đúng không?” An Tử Yến tiếp tục hỏi, cau mày, mang theo vài phần uy nghiêm, thực sự rất đáng sợ.
“Hôm qua em mệt mỏi.”
“Người khác không mệt sao? Sao bọn họ có thể tiếp tục luyện? Em còn giảo biện đúng không? Bộ dạng trước kia của em chẳng lẽ anh không biết. Mỗi lần anh đi bên cạnh nhìn mới có thể thành thật huấn luyện, anh đi rồi thì lười biếng.”
An Tử Hàm cúi đầu, không trả lời.
“Em tưởng em thông minh hả? Lần đầu tiên dạy Tô Cẩm Lê vài lần đã nhớ kỹ, cậu ta thông minh hơn em nhiều, nhưng người ta còn luyện tập. Em đâu? Em cho rằng nhà chúng ta có thể mua cái giải nhất cho em chơi à?”
“Không có……”
“Còn không có, anh thấy em chính là nghĩ như vậy!”
An Tử Hàm vốn dĩ tâm trạng không tốt, nhưng khi bị anh trai mắng như vậy trước ống kính, cảm thấy mặt mũi mất hết còn ủy khuất.
Cậu sơ suất, cũng không ai an ủi cậu, hiện tại còn bị mắng, mũi đau xót khóc lên.
“Khóc cái gì mà khóc, em còn có mặt mũi khóc, ủy khuất em có phải không?” An Tử Yến vẫn không muốn buông tha An Tử Hàm.
“Lần sau em nỗ lực không được sao?” sau khi An Tử Hàm khóc, khí thế ngược lại đi lên, đúng lý hợp tình trả lời.
“Cảm thấy mệt thì bây giờ về nhà, đừng chiếm chỗ của người khác. Mọi người đều nỗ lực, em lại ở chỗ này làm đại gia, ra vẻ em cực kì xuất chúng, chỉ kém chút xuất sắc.”
“Sau khi tới đây…… em…… em đã khá hơn trước kia nhiều……” An Tử Hàm xoa nước mắt, khóc nói không rõ câu.
“Em rõ ràng có thể làm được rất tốt, cố tình không làm được, em có biết nó có nghĩa gì không hả?”
“Không biết.”
“Mỗi lần anh đóng một vở kịch chỉ cần có gì không tốt, mọi người sẽ nói anh thực sự dựa vào gia đình để tham gia vở kịch này phải không? Anh không muốn người khác nói về mình, vì vậy anh phải cố gắng hết sức. Nếu em vẫn luôn có loại trạng thái này mà đi thi đấu em sẽ bị mắng càng tệ hơn, bởi vì em là An Tử Hàm!”
Hai người bọn họ là con trai lão tổng Truyền Kỳ Thế Gia, nếu không nỗ lực, chỉ cần hơi sai lầm sẽ bị người công kích.
Mọi người đều chỉ khoan dung với kẻ yếu.
Nhưng đối với con nhà giàu hay minh tinh đều sẽ yêu cầu cực kỳ hà khắc.
Bình luận nhiều nhất là: Nếu anh không có XX, anh không là gì cả.
Bọn họ chỉ có thể càng nỗ lực hơn người khác, mới có thể lấp kín miệng lưỡi thế gian.
“Đằng kia đang ghi hình…” An Tử Hàn vừa xấu hổ vừa bực bội, muốn giữ thể diện, lại cảm thấy không thoải mái khi bị mắng như vậy, quay người lén lau nước mắt, lại phát hiện có người quay phim đi theo mình.
“Em cũng biết mất mặt? Lúc quên từ sao không thấy mất mặt?”
“Anh còn chưa đủ?”
“Em không phục có phải không?” An Tử Yến bẻ tay, An Tử Hàm lập tức câm miệng.
Tô Cẩm Lê thăm dò ra hành lang xem, thấy An Tử Hàm khóc quá thảm, nên nhỏ giọng nói một câu: “Về sau em lôi kéo cậu ấy đi tập mà”
Cậu quá khẩn trương, giọng nói có chút run rẩy, giống như đói bụng đã lâu, thanh âm kéo dài, thậm chí có chút kh ủng bố.
Trời biết lúc An Tử Yến tức giận dương khí đáng sợ tới mức nào?
An Tử Yến quay đầu nhìn về phía Tô Cẩm Lê, hỏi: “Cậu có thể quản được em ấy không?”
“Tôi nỗ lực thử xem.”
“Em ấy không nghe lời thì làm sao?” An Tử Yến tiếp tục hỏi.
“Tôi…… véo cậu ta!”
An Tử Yến thấy Tô Cẩm Lê nắm chặt hai tay, bộ dáng nỗ lực dũng cảm nói chuyện, cuối cùng cũng cười, đi tới cạnh Tô Cẩm Lê, vỗ vai cậu: “Vậy giao cho cậu.”
Cùng An Tử Yến tiếp xúc thân thể, Tô Cẩm Lê vẫn cảm thấy sợ, vì thế yếu ớt gật đầu.
An Tử Yến lại nói một câu: “Vị trí C, cố lên.”
“Hả?”
“Vị trí C là của cậu.” Nói xong liền rời đi.
Chờ An Tử Yến rời đi, Ô Vũ cùng Phạm Thiên Đình cũng đi theo ra, tới cạnh An Tử Hàm.
An Tử Hàm còn tưởng bọn họ muốn an ủi mình, đã thấy điện thoại của Ô Vũ đang quay mặt mình.
“Tôi phát hiện cậu khóc đẹp hơn cười.” Ô Vũ nhìn ảnh chụp nói.
Sau khi An Tử Hàm khóc nhuệ khí ngày thường đều biến mất, còn có vẻ mềm yếu dễ thương. Đặc biệt là đôi mắt ướt dầm dề, làm cậu có vẻ có chút nhu nhược đáng thương.
Phạm Thiên Đình hưng phấn nhìn di động, nói: “Gửi cho tôi với, tới tới tới, tôi làm ảnh màn hình.”
“Sao đám các cậu khốn nạn như vậy?” An Tử Hàm tức muốn hộc máu nói, còn quên cả khóc.
“Sao cậu không biết xấu hổ mà nói người khác?”
An Tử Hàm không phục, “Rầm rì” vài tiếng, xoa nước mắt, hỏi Tô Cẩm Lê: “Anh tôi nói gì với cậu?”
“Anh ta nói vị trí C của tôi.” Tô Cẩm Lê ngơ ngác trả lời.
“Ồ, khá tốt.” An Tử Hàm thản nhiên nói.
Vẻ mặt Ô Vũ trong nháy mắt mất tự nhiên, nhưng vẫn điều chỉnh lại rất nhanh, nói với Tô Cẩm Lê: “Chúc mừng.”
“Tôi vẫn nghĩ là cậu, cậu đứng nhất mà.”
“Nếu vị trí C của cậu tôi chịu phục. Nếu là An Tử Hàm tôi liền khó chịu.”
“Này! Cậu có ý gì hả?” An Tử Hàm dùng bả vai đập ngực Ô Vũ.
“Sao vừa rồi đứng với anh cậu không làm vậy?” Ô Vũ né tránh.
“Đó là anh tôi! Hơn nữa, anh ấy nói đúng.”
Ô Vũ khịt mũi coi thường, quay đầu đi.
An Tử Hàm đuổi theo sau mông Ô Vũ đi theo lải nhải không để yên, chất vấn Ô Vũ có phải không phục hay không.
*
Vào ban đêm, tổ tiết mục tịch thu điện thoại của mọi người, bởi vì sắp phát tập một, bắt đầu làm tuyên truyền, tiến hành bầu phiếu.
Trong lúc này, bọn họ không thể liên hệ với bên ngoài, cũng sẽ không biết thành tích của mình.
Trước khi tịch thu điện thoại, An Tử Hàm cố ý kêu Tô Cẩm Lê, Ô Vũ, Phạm Thiên Đình với Thường Tư Âm cùng nhau chụp ảnh chung, người làm mặt quỷ, người làm biểu tình.
Sau khi chụp xong lại nhắn tin với người nhà, báo họ đừng liên lạc mình.
Tô Cẩm Lê cầm điện thoại, lại một lần tìm tên Thẩm Thành, nhìn thấy tin tức mới nhất là: Thẩm Thành cường thế nhập cổ phần Ba Nhược Ba La, về sau không chỉ là nghệ sĩ, mà còn là một trong các cổ đông.
Cậu không hiểu hàm nghĩa trong đó lắm, chỉ mở tin tức nhìn thoáng qua loa.
Một bên khác An Tử Hàm còn đang dây dưa cùng nhân viên công tác: “Để tôi P xong!”
An Tử Hàm một hơi đăng cả ba bức lên Weibo của mình.
An Tử Hàm: Sắp bị tịch thu điện thoại đóng cửa đào tạo, mọi người đừng nhớ tôi quá, tôi cùng bọn họ ở bên nhau vì ngày mai phấn đấu. [ hình ảnh ]
Vào thời điểm đó, An Tử Hàm không biết chỉ mấy tấm ảnh này của cậu, sau khi bọn họ ra mắt, bạo nổ, mười năm sau trở thành nghệ sĩ lâu năm, bị giới truyền thông sử dụng nhiều nhất để nói về họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.