Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 139: Phiên ngoại 3 ÔxAn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ô Vũ nói trong nhóm mình đã quay phim xong rồi, sẽ có mấy ngày kỳ nghỉ, sau đó sẽ về kí túc xá ở mấy ngày, cùng bọn họ tập luyện cho buổi biểu diễn.
Sau khi tHàmh lập nhóm, họ thực sự có rất ít thời gian để luyện tập cùng nhau, phần lớn thời gian tăng ca thêm giờ tập huấn trước buổi biểu diễn rồi lên sân khấu ngay.
Thời gian này ngắn hơn và cấp bách hơn so với khi tham gia thi đấu.
Có thể nói tuyển tú thật sự đã mài giũa bọn họ.
Mấy ngày nay tHàmh viên nhóm ở lại cùng nhau huấn luyện, Tô Cẩm Lê, An Tử Hàm cũng sẽ trở về, chỉ là thời gian không giống nhau mà thôi.
Ô Vũ vào ký túc xá mở cửa phòng ngủ, thấy phòng mình bừa bộn, trên giường có túi đồ ăn nhẹ, quần áo chất đống trên ghế trong phòng.
Cảnh tượng này giống như bị trộm, lật tung mọi thứ, vứt lung tung, cuối cùng phát hiện không có gì giá trị, hậm hực bỏ đi.
Nhưng cậu biết này chỉ do bạn trai mình ở đây thôi.
Ô Vũ không thích người khác vào phòng mình, cũng không thích người khác chạm vào đồ mình, trợ lý của cậu chưa bao giờ vào phòng thu dọn.
An Tử Hàm đi rồi về cũng không nghĩ là không có ai thu dọn, để đến bây giờ, Ô Vũ sợ một hồi phát hiện có thứ gì mốc meo trong này.
Hít sâu, Ô Vũ đặt Hàmh lý xuống và bắt đầu dọn dẹp phòng.
Đeo khẩu trang và găng tay cao su, cậu loay hoay trong phòng với các dụng cụ rồi tìm thấy trong phòng chiếc qu@n lót họa tiết da báo và quần bơi màu hồng của bạn trai.
Nến, roi da và còng tay được tìm thấy trong một chiếc hộp nhỏ không đậy nắp dưới gầm giường.
Cậu im lặng nhìn chiếc hộp hồi lâu, muốn vứt nó đi, nhưng lại sợ An Tử Hàm nổi bão nên cuối cùng lại đặt nó trở lại.
Sau khi dọn dẹp phòng, Ô Vũ mệt mỏi trực tiếp ngã xuống giường, sau đó phát hiện đáy nệm không bằng phẳng, mở ra liền nhìn thấy cuốn album ảnh Hạ Nhứ Nhi đưa cho mình.
Cậu còn tưởng rằng An Tử Hàm đã ném đi, không nghĩ tới còn giữ.
Sau khi do dự một lúc, cậu đóng hộp tất cả những thứ không nên để lại và đưa cho trợ lý, bảo anh ta hãy tiêu hủy hết.
Sau khi trở về phòng, cậu ngồi trên giường và ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, cậu phát hiện giường có chút chật chội, lúc lật người liền nhìn thấy An Tử Hàm nằm bên cạnh, cầm điện thoại di động đeo tai nghe xem phim.
An Tử Hàm đưa lưng về phía Ô Vũ, rất chăm chú xem phim, cậu không phát hiện ra Ô Vũ đã tỉnh, Ô Vũ tựa đầu, nằm ở sau lưng An Tử Hàm xem ké.
Cậu đang xem một bộ phim kinh dị, An Tử Hàm toàn thân run lên khi nhìn thấy một cảnh đáng sợ.
Ô Vũ duỗi tay đỡ vai An Tử Hàm, nhưng mà dọa An Tử Hàm nhảy dựng, điện thoại hét lên một tiếng.
“Đừng sợ đừng sợ, là anh.” Ô Vũ vội tháo tai nghe cho An Tử Hàm, còn thuận thế đem An Tử Hàm ôm vào trong lòng.
An Tử Hàm kinh hãi, thở hổn hển, chỉ vào Ô Vũ bắt đầu chửi bới: “Mẹ nó, anh muốn hù chết người à!”
Ô Vũ nhìn bộ dáng vẫn còn kinh hồn của An Tử Hàm, thực sự có chút thích thú, lăn qua người An Tử Hàm trong lòng, đè cậu xuống giường hôn thật lâu.
An Tử Hàm sợ đến suýt mất trí, nhưng vừa bị hôn liền hết giận, cậu lần này cũng là như thế, ôm lấy lưng Ô Vũ đáp lại.
Từ nụ hôn đến lúc súng sắp nổ, An Tử Hàm đột nhiên hưng phấn kéo quần áo Ô Vũ: “Đến, đến, tắm rửa sạch sẽ cho tôi làm.”
Thân thể Ô Vũ lập tức run lên, cậu không ngừng lắc đầu: “Ngày mai anh còn phải huấn luyện.”
“Đừng tìm cớ, tôi đã thử rồi, hai ngày sau cũng không có gì nghiêm trọng, khi tôi đi đại tiện có chút phiền phức, còn có chút đau lưng. Chúng ta là người trẻ, những chuyện nhỏ này đều có thể nhịn được. ” An Tử Hàm không quan tâm, kéo Ô Vũ ra ngoài.
“Ưm…” Ô Vũ hoảng sợ, không muốn bị An Tử Hàm kéo đi một chút nào, giống như Shiba Inu không muốn về nhà.

“Anh là đại móng heo muốn gạt tôi có phải không?!” An Tử Hàm bắt đầu chất vấn.
“Không có…… nhưng anh còn chưa…… chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Đừng nghĩ trốn, lão tử hôm nay liền phải làm anh tới khóc.”
“Anh mua quà cho em, em nhìn trước đi?” Ô Vũ lập tức nói.
“Không tồi, biết lấy lòng chồng sao?” An Tử Hàm cuối cùng cũng buông Ô Vũ ra, mở đèn hỏi, “Quà đâu?”
Ô Vũ lấy ra một chiếc hộp, lấy ra một sợi dây chuyền Gấu Grumpy.

An Tử Hàm xách gấu nhìn xem, hỏi: “Chỉ thứ này sao?”
“Nhìn giống em.” Ô Vũ trả lời.
“Mua quán ven đường?”
“Em có văn hóa chút đi? Tự xem nhãn.”
An Tử Hàm không chút do dự nhận lấy, cầm hộp lên nhìn xem, hỏi: “Đồ đôi?”
“Ừm.”
“Lấy cái của anh ra tôi xem.”
“Anh chờ em mua cho.”
“Đánh chết anh.” An Tử Hàm cầm lấy chiếc hộp nện lên người Ô Vũ.
Ô Vũ cũng cảm thấy ủy khuất: “Không ngờ thứ vớ vẩn này lại đắt như vậy, anh lại không mang theo đủ tiền.”
Cậu yêu đương còn chưa nói cho trợ lý mình, tiền cậu trợ lý quản giùm, mua quà đều bằng tiền tiêu vặt.
Nói xong, Ô Vũ rời khỏi phòng, nói với An Tử Hàm: “Anh đói bụng, đi ăn gì đi.”
“Tôi cũng đói bụng.”
Ô Vũ còn tưởng rằng mình đã tHàmh công chuyển hướng lực chú ý của An Tử Hàm, còn chưa kịp đắc ý, liền nghe được An Tử Hàm lại bổ sung: “No rồi mới có sức lực làm anh.”
Hai người ở trong phòng bếp bận rộn nửa ngày, cũng chỉ làm ra hai chén mì gói.
Lúc hai người đang ăn cơm, cửa nhà mở ra, Thường Tư Âm xách đồ ăn trở lại, nhìn thấy hai người đều giật mình: “Nghe nói hai người trở về, tôi nghĩ tôi sẽ nấu cho hai người. “
“Này…… Chúng tôi cũng mới ăn một nửa.” An Tử Hàm nhìn những gì Thường Tư Âm đã mua.
“Vậy tôi nấu cơm trước.”
Lúc Thường Tư Âm bận rộn, An Tử Hàm còn đang nhỏ giọng nói với Ô Vũ: “Chốc nữa kêu nhỏ lại.”
Ô Vũ biết mình trốn không thoát, liền gật đầu nói: “Anh cắn khăn tay.”
“Được.” An Tử Hàm nói xong đem mì đẩy đi, “Không đau như sinh con, tôi thử qua, mặt sau còn tốt, sẽ có cảm giác.”
“……” Ô Vũ không muốn nói nữa, hiện tại trong đầu An Tử Hàm tràn ngập làm anh, làm anh, làm anh, nếu không đồng ý, An Tử Hàm tuyệt đối có thể làm ầm ĩ cậu cả đêm.
Sau khi ăn cơm với Thường Tư Âm, họ lại cùng nhau trò chuyện, Thường Tư Âm liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Tôi đến phòng tập thể dục của công ty. Tôi phải giữ gìn vóc dáng, nếu không thật không có gì có thể nhìn được.”
“Ừm, cậu đi đi.” An Tử Hàm rất vui vẻ.
“Hai người các cậu thì sao?”
“Vừa trở về, rất mệt, nghỉ ngơi một ngày.” An Tử Hàm vui mừng trả lời.
Chờ Thường Tư Âm đi rồi, An Tử Hàm túm Ô Vũ chạy lên phòng, khóa trái.
Đứng trong phòng, Ô Vũ nhìn thấy An Tử Hàm đã cởi qu@n áo xong, hưng phấn nhìn Ô Vũ nói: “Chúng ta bắt đầu nhé?”
“Chậc…” Ô Vũ không khỏi cau mày.
Ngay sau đó An Tử Hàm liền nhào tới.
Ô Vũ không tình nguyện mà phối hợp, hai người ở trên giường tiến Hàmh đến một nửa, An Tử Hàm không khỏi pHàm nàn: “Chúng ta giống như thực vật đại chiến tang thi vậy.”
“Anh hơi không muốn……” Ô Vũ không tình nguyện nói.
“Ngoan, chốc nữa tôi cho anh làm được không?”
Nghĩ đi nghĩ lại, Ô Vũ cuối cùng cũng thỏa hiệp, quay người lại, cảm nhận được sự đau đớn mà An Tử Hàm nói, cuối cùng không cảm thấy gì nữa. Anh thực sự không biết kỹ thuật của An Tử Hàm kém hay là cơ thể anh không thích cảm giác này.
Chờ kết thúc, An Tử Hàm ghé vào cạnh Ô Vũ hỏi: “Thế nào?”
“Không tốt lắm.”
“Tôi cảm giác rất tốt, rất sướng.” An Tử Hàm thỏa mãn vô cùng, nghĩ đến liền li3m môi.
Ô Vũ vẫn nằm bất động, đưa tay chạm vào, đầu ngón tay đều dính đầy máu.
Vốn tưởng rằng An Tử Hàm sẽ cảm thấy áy náy, hoặc là cảm thấy đau lòng, nhưng An Tử Hàm lại đi tới nói một câu: “Tôi đã nói đồ của lão tử được hơn anh đúng không?”
“Em mẹ nó!” Ô Vũ nóng nảy, muốn thu thập An Tử Hàm nhưng lại không còn sức, đành bỏ cuộc.
Nhưng sau đó biểu hiện của An Tử Hàm còn được, giúp cậu rửa sạch sạch sẽ, còn tìm tới thuốc mỡ bôi cho cậu, lại giúp cậu xoa eo.
Nhưng đến nửa đêm sau, Ô Vũ đã không chịu nổi An Tử Hàm nữa.
Bởi vì An Tử Hàm cách một hồi lại cởi ra xem tốt hơn không, ban đầu thì có máu, An Tử Hàm lau thì còn được. Sau hết rồi, An Tử Hàm vẫn còn xem mãi, làm cho Ô Vũ rất khó chịu.
Ô Vũ cảm thấy tâm tình không tốt nhất định phải phát ti3t, bắt đầu ấn An Tử Hàm phấn đấu, vốn là đêm nay cậu không dự định làm gì.
An Tử Hàm khá chủ động, hỏi Ô Vũ: “Dưới giường có đạo cụ, anh có muốn còng tay cho tôi không?”
“Anh chỉ muốn bịt miệng em.”
Sau đó tiếp tục làm.
Tô Cẩm Lê sáng sớm trở lại ký túc xá, có An Tử Yến đi cùng, vốn dĩ An Tử Yến xuống máy bay sớm hơn cậu hai tiếng nhưng kiên trì đợi cậu.
Sau khi An Tử Yến đưa Tô Cẩm Lê về nhà, anh dự định ở lại đây một thời gian để tâm sự với Tô Cẩm Lê.
Sau khi vào Tô Cẩm Lê liền nhíu mày, anh không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
Tô Cẩm Lê chần chờ một chút, đi tới phòng Ô Vũ cùng An Tử Hàm, gõ gõ cửa hỏi: “Tử Hàm, Ô Vũ, hai người đang đánh nhau sao?”
Cậu hỏi xong, trong phòng liền ngừng lại.
An Tử Yến đi tới hỏi Tô Cẩm Lê: “Làm sao vậy?”
“Thính giác của em tốt hơn nhân loại, nghe được tiếng đánh nhau, An Tử Hàm còn đang gào thét.”
An Tử Yến suy nghĩ một chút, hắng giọng nói: “Hai người chúng ta.…… Đi ra ngoài ở đi, miễn làm cho bọn họ nghẹn hỏng mất.”
“Tại sao?”
“Tiến độ được một nửa nhịn lại rất khó chịu, hai chúng ta đi thôi.”
Tô Cẩm Lê mới đầu không hiểu, nhưng sau khi suy nghĩ lại trả lời: “Ồ, bọn họ đang giao phối?”
Trong phòng dường như nghe được tiếng nói của hai người, An Tử Hàm gần như gầm lên: “Cút đi! Cút đi!”
An Tử Yến thở dài một hơi: “Em làm anh thật thất vọng, thế mà lại là người kêu thảm thiết ……”
“Cút!”
Tô Cẩm Lê thực ủy khuất, cùng An Tử Yến rời khỏi ký túc xá.
Cậu cũng không phải cố ý có thính lực tốt mà.
“Trên lầu còn một phòng trống…… Hai chúng ta…… Đi thôi.” An Tử Yến chỉ chỉ thang máy.
Tô Cẩm Lê không nghĩ nhiều, đi theo.
*
Ngày hôm sau huấn luyện, Thường Tư Âm không khỏi thở dài mấy lần, hỏi các tHàmh viên trong nhóm: “Ba người các cậu cùng đi Trùng Khánh ăn lẩu sao? Sao đều tHàmh nhóm đau mông thế này?”
Tô Cẩm Lê, An Tử Hàm, Ô Vũ trầm mặc không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.