Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 14: Chương 14





Linh Bảo nghe vậy đầu óc khẽ động.Hôm qua cô giúp nhà bà Trương tìm trâu may mắn đạt được tín ngưỡng chi lực.
Lúc ấy trong lòng cô đã có suy đoán, rằng có lẽ hiện tại quy tắc của Thiên Đạo đã thay đổi, nhưng còn chưa kịp chứng thực, không phải bây giờ vừa vặn có thể thử trên người thằng nhóc này sao."Thật ra, nguyện vọng của em cũng không phải không có cách nào thực hiện được." Linh Bảo làm ra vẻ thần bí.Quả nhiên, hai mắt Chu Đào Đào sáng lên: “Chị có cách à?” Linh Bảo xé một tờ giấy trắng ra từ trong tập bài tập của cậu, vận chuyển thần lực thành linh lực, vẽ ra một tấm Trạng Nguyên phù.Trạng Nguyên phù này là cô chuyên dùng cho người đọc sách nâng cao thành tích học tập, đặc biệt tạo ra cho các học giả trong khu vực giam cầm ban đầu, và nó chủ yếu được sử dụng để cải thiện thành tích học tập của họ.Đương nhiên, như vậy cũng không có nghĩa sở hữu nó là có thể yên tâm không học kê cao gối ngủ, vắt chân lên đầu cũng có thể đạt được mục tiêu, tác dụng chủ yếu của phù chú chủ yếu là củng cố niềm tin, giúp người sử dụng tập trung tinh thần, hơn nữa cũng sẽ làm cho đầu óc họ trở nên càng tỉnh táo, bất kể là trínhớ hay năng lực hiểu biết đều sẽ tăng lên gấp bội, tiếp thu được nhiều hơn.

Cộng với niềm tin vững chắc, tiếp tục kiên trì nỗ lực, mới có thể đạt được mục tiêu.“Em đeo tấm bùa này lên, nếu chăm học sẽ đạt được điểm cao.” Linh Bảo gấp lá bùa thành một hình tam giác nhỏ rồi đưa cho cậu."Hả?" Chu Đào Đào không thể tin được, dùng vẻ mặt "Chị bị điên à?" nhìn chằm chằm Linh Bảo.“Chị Linh Bảo, chị xem em là đứa nhóc năm tuổi đầu à! Chỉ tùy tiện mang theo một tờ giấy mỏng như lá lúa này mà có thể được điểm cao á, nghe ảo thật đấy?”Linh Bảo đặt lá bùa ở trên bàn, làm như không sao cả nói: “Đây là Trạng Nguyên phù, chuyên dùng để tăng thành tích.
Cơ hội đang ở ngay trước mắt, tin hay không tùy em.”Chu Đào Đào nhớ đến hôm qua bà nội mình kể chuyện ly kỳ trên miếu Sơn thần, hơn nữa hôm qua chị Linh Bảo cũng tùy tiện vẽ vài nét thế này mà giúp nhà bà Trương tìm được con trâu bị mất, trong lòng cậu đột nhiên hơi dao động.

Cuối cùng cậu vẫn cầm lá bùa trên bàn bỏ vào trong túi.
Coi như tạm thời mơ đẹp cũng được, dù sao thử một lần cũng không sứt miếng da nào.Với lại cũng không mất tiền, lỡ như thật sự có tác dụng thì sao? *Trong nhà trưởng thôn Vương Đống, buổi chiều cũng nghênh đón Trương thần côn ở thôn bên cạnh.Trương thần côn là Thiền sư một mắt hơi gầy, trông vẻ ngoài có vẻ hơn năm mươi tuổi, tóc thưa thớt, lưng hơi còng, nghe nói nếu làm nghề này đều sẽ có vài ba khuyết điểm, nhìn bề ngoài này của ông ta thì quả là như vậy.Lúc này Vương Vĩ nhìn thấy Trương thần côn giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, hoàn toàn không dám ngang ngược hống hách như ngày thường, trái lại còn cực kỳ cung kính nghênh đón ông ta đến giường ván dưới lầu, kéo tay ông ta vội vàng nói: "Chú Trương, chú mau xem giúp cháu, rốt cuộc cháu bị gì vậy, tối hôm qua có một con nữ quỷ muốn giết cháu!"Trương thần côn xem xét sắc mặt Vương Vĩ, sau đó lật lật mí mắt hắn, giống như bác sĩ đang kiểm tra bệnh nhân, thật lâu sau mới nói: "Cậu đã dính phải tà khí bên ngoài, để tôi làm lễ rồi vẽ cho cậu một tấm bùa, tối đi ngủ cậu nhớ đeo lên bảo đảm sẽ không có việc gì.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.