Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 38: Điên Cuồng Giết Chóc 1






“Ăn nói bậy bạ!”Dương Minh hùng hổ đi đến trước mặt Trác Uyên, một tay kéo hắn ra, thẳng đến khi kéo hắn lảo đảo sắp ngã.
Lôi Vũ Đình thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên, vì sao Dương Minh lại có phản ứng lớn như vậy?“Sư huynh, ngươi làm sao vậy?”Đôi mắt không khỏi mờ mịt, Dương Minh quay đầu nhìn về phía Lôi Vũ Đình, lạnh lùng nói: “Sư muội, có phải ngươi có chuyện gì gạt ta hay không?”Lôi Vũ Đình ngẩn ra rồi do dự một lúc, sau đó mạnh mẽ lắc đầu, cười nói: “Sao lại vậy chứ?”Dương Minh thu hết biểu cảm của nàng vào trong mắt, khóe miệng không khỏi nhếch lên một độ cong tà dị: “Sư muội, ngươi ta ở chung lâu như vậy, ngươi chưa bao giờ nói dối ta.”“Đó là đương nhiên!”Không biết như thế nào, khi nhìn thấy ý cười Dương Minh, Lôi Vũ Đình lại đột nhiên cảm thấy một cỗ nguy hiểm đang đánh úp lại.
Loại cảm giác này giống như ánh nhìn chăm chú của một con rắn độc khiến cho nàng không tự giác lùi hai bước về phía sau.Lạnh lùng cười, trong mắt Dương Minh hiện lên một tia quyết tâm: “Sư muội, nha hoàn Tiểu Thúy bên người ngươi đâu?”“Nàng… Ta sai nàng đi xử lý chút chuyện!” Lôi Vũ Đình lắp bắp nói.“A…”Dương Minh thản nhiên gật đầu, nhưng ngay sau đó, tia độc ác chợt lóe qua trong mắt, “Vèo” một tiếng, đánh ra một chưởng.

Lôi Vũ Đình còn chưa phản ứng lại đã bị đánh một chưởng vào ngực, bay ngược ra ngoài.Ngay sau đó, Dương Minh nhấn một khối nhô lên trên đầu giường.
Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hang lớn, Lôi Vũ Đình lập tức bị lọt vào bên trong.Trác Uyên thấy vậy thì giả vờ sợ hãi, rồi vội vàng chạy ra bên ngoài.
Nhưng Dương Minh lại tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng bắt lấy cổ hắn, vung tay ném người vào cái hang kia.
Sau đó lại ấn cơ quan lần nữa, cái cửa hang kia chậm rãi khép lại.
Mặt đất lại khôi phục như cũ, giống như chưa hề có cái hang nào.Lão nhân trên giường thấy hai người rơi vào bẫy rập thì không khỏi tức giận đến toàn thân run rẩy, nhưng lại không thể làm gì.Phịch!Lôi Vũ Đình bị quăng ngã vào cái hang đen sì, toàn thân đau nhức.
Nhưng vào đúng lúc này, lại vang lên một tiếng kêu to, một vật thể nào đó “Bộp” một tiếng nện ở trên người nàng, khiến nàng không khỏi phun ra một ngụm máu tươi.“Không nghĩ tới tiểu tử này lại bày cơ quan ở đây nha.” Trác Uyên chậm rãi bò lên, gãi gãi nền đất bằng phẳng, lẩm bẩm nói: “Có điều, thế mà mặt đất cũng khá mềm đó.”“A… Hỗn đản, lập tức bò từ người ta xuống.”Đột nhiên, một tiếng thét chói tai truyền vào tai Trác Uyên, hắn nhìn xuống phía dưới mới phát hiện hắn đang nằm trên người Lôi Vũ Đình.
Mà hai tay kia của hắn, vừa vặn đang đặt trên ngực của nàng.Không khỏi kinh sợ, Trác Uyên vội vàng đứng dậy, lúng túng nói: “Xin lỗi, ngoài ý muốn ngoài ý muốn…”Lôi Vũ Đình đỏ bừng mặt, lại không muốn so đo với hắn.

Giờ này phút này, nàng đã hiểu hết tất cả.Vì thế nàng lập tức đứng lên, giận dữ hét về phía trước: “Dương Minh, thì ra tất cả đều là do người giở trò quỷ!”“Ha ha ha…”Trên cửa hang, ngăn cách qua một phiến đa, vang lên tiếng cười to của Dương Minh: “Sư muội, lần này ngươi trở về núi, ta đã cảm thấy không đúng, còn mang theo một tên luyện đan sư nhị phẩm? Quả nhiên, ngươi đã bắt đầu hoài nghi ta.”“Vì sao ngươi lại làm như vậy, nghĩa phụ đối đãi với ngươi không tệ.” Lôi Vũ Đình bi phẫn đan xen, thương tâm muốn chết.Dương Minh lạnh lùng cười rồi nhàn nhạt nói: “Vốn dĩ ta đến đây là có mục đích của ta, lão nhân này xử với ta như thế nào căn bản không quan trọng.
Vốn là ta còn vẫn chưa muốn ra tay với ngươi sớm như vậy, không nghĩ tới ngươi cố tình tìm tới một tên luyện đan sư này làm hỏng đại kế của ta.”“Cái gì, thật sự đến cả ta ngươi cũng không tha…”Nghe thấy lời này, hai hàng lệ của Lôi Vũ Đình chậm rãi chảy xuống.
Không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tim, đây không phải bởi vì một chưởng vừa rồi, mà là vì thương tâm.Trác Uyên ở một bên nhìn thấy thì bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng không có chút thương hại nào.
Bây giờ phải trách ai chứ, chỉ có thể tự trách mình có mắt không tròng mà thôi.
Có điều đang diễn trò nguyên bộ, Trác Uyên vẫn phải sắm vai nhân vật bịp bợm giang hồ như cũ.“Tiểu huynh đệ, các ngươi có ân oán gì thì tự giải quyết là được rồi, ta là vô tội nha, thả ta đi.”Nghe thấy lời này, Dương Minh không khỏi bật cười một tiếng.“Ha hả… Cái lão lừa đảo như ngươi, nếu như thật sự không có năng lực thì ta giết ngươi cũng không sao cả.
Đáng tiếc, ai bảo ngươi thật sự đã chẩn ra nguyên nhân bệnh của lão già kia chứ?”“Nguyên nhân bệnh, bệnh gì chứ? Ta chỉ cảm thấy hắn bất động nhiều năm, độc tố trong cơ thể bị tích quá nhiều, muốn thử cho hắn rửa thanh tràng mà thôi!” Trác Uyên vô cùng oan ức khóc: “Ta tới tuổi này cũng đã rất khổ cực rồi, hà tất chứ…”Khóe miệng bất giác mạnh mẽ co giật một lúc, Dương Minh bất đắc dĩ vỗ trán.Con mẹ nó, hiểu lầm!Vốn là Dương Minh cho rằng lão nhân này thực sự có có chút tài năng, nhìn ra là hắn ta ra tay, không nghĩ hắn thật sự là tên lừa đảo.
Đúng vậy, tuổi này cũng chỉ có tu vi Tụ Khí tầng bốn, có thể có bản lĩnh gì cơ chứ?Dương Minh bất đắc dĩ lắc đầu, sớm biết vậy thì đã không ra tay sớm như vậy.

Hiện tại vốn là muốn lợi dụng Lôi Vũ Đình xử lý, nhưng bây giờ hắn ta phải đích thân ra ngựa.“Lão lừa đảo đáng chết, cứ cố làm ra vẻ, làm hỏng đại sự của lão tử.” Dương Minh tức giận hừ một tiếng, hung tợn nói: “Chờ lão tử xử lý xong chuyện sẽ quay về xử lý các ngươi!”“Người đây, canh giữ ở chỗ này, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào.”“Vâng!”Dương Minh ra lệnh một tiếng, lập tức có hai gã sơn tặc canh giữ ở cửa, sau đó Trác Uyên nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Dương Minh.“A, tiểu huynh đệ, cố làm ra vẻ cũng là sai hả, không phải kiếm cơm ăn trên giang hồ đều là dựa vào mấy chiêu này sao? A, buông tha ta đi, ta vô tội…”Trác Uyên lại kêu vài tiếng, nhưng không hề có đáp lại, mới xác định hắn ta đã thật sự rời đi.Quay đầu nhìn về phía Lôi Vũ Đình, chỉ thấy nàng ngồi lỳ ở đó, hai mắt vô thần, tâm đã chết lặng.
Dù sao cũng là vị hôn phu được định hôn ước, nháy mắt đã trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Huống chi, người nam nhân này lại có thể tuyệt tình đến mức giết mình không chút do dự.
Dù xảy ra ở trên người nữ nhân nào thì khẳng định cũng sẽ chết tâm.Nhìn Lôi Vũ Đình một cái thật sâu, Trác Uyên sờ chòm râu giả trên cằm của mình, buồn bã nói: “Thật ra cảnh ngộ của ngươi rất giống với đại tiểu thư của chúng ta, về sau các ngươi có thể giao lưu chút kinh nghiệm, phòng ngừa lại bị đá một lần nữa.”“Hừ, về sau? Hiện tại chúng ta có thể sống mà đi ra ngoài hay không cũng là một vấn đề, lấy đâu ra về sau?” Lôi Vũ Đình không nhìn hắn lấy một cái mà lạnh lùng nói.Khẽ cười một tiếng, trên mặt Trác Uyên cười vô cùng tự tin: “Tất cả đều tiến hành theo kế hoạch của lão phu, yên tâm đi, buổi tối là chúng ta có thể đi ra ngoài.
Đương nhiên, nếu như ngươi muốn tìm chết thì hiện tại có thể tự sát, dù sao ngươi đã không còn giá trị lợi dụng.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.