Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 682: Vấn đề (1)




Dược hiệu của Thanh Đan, Sở Nguyên Chẩn là biết, không khỏi nhớ tới lúc chiến đấu, Hứa Thất An đắc ý nói, chính là mình cùng Lý Diệu Chân thay hắn rèn luyện thân thể...
Tất cả đã vén mây nhìn trời, Kim Liên đạo trưởng cùng quốc sư đạt thành giao dịch nào đó, người trước hỗ trợ kéo dài Thiên Nhân chi tranh, người sau trả giá tương ứng.
Mà cái trả giá này, khẳng định không chỉ là Thanh Đan, Thanh Đan cho Hứa Thất An, Kim Liên đạo trưởng có mưu đồ khác.
Cho nên, kim thân của Hứa Thất An tiến bộ thần tốc nguyên nhân là dùng Thanh Đan.
Nghe nói Hứa Thất An thắng ta cùng Lý Diệu Chân, quốc sư kinh ngạc không phải giả bộ... Ừm, nói rõ nàng không đủ tin tưởng đối với vụ giao dịch này... Sở Nguyên Chẩn chắp tay, nói:
“Lý Diệu Chân trước khi đánh vỡ kim thân, sẽ không khơi mào Thiên Nhân chi tranh nữa, quốc sư có thể yên tâm rồi.”
Lạc Ngọc Hành gật đầu.
Sở Nguyên Chẩn không nán lại lâu, cáo từ rời khỏi.
Hắn đi không lâu, một con mèo mướp nhảy lên đầu tường, con ngươi màu hổ phách lặng lẽ nhìn Lạc Ngọc Hành.
“Ta không ngờ hắn thật có thể làm tới một bước này.” Lạc Ngọc Hành khẽ thở dài.
“Cái này nói rõ phán đoán của ta là thật, trong thân thể hắn cất giấu bí mật.” Mèo mướp trầm giọng nói:
“Ngày đó từ trong ngôi mộ lớn trốn ra, hắn nói với ta, có thể chiến thắng xác ướp cổ là Giám chính ở hắn trong cơ thể để lại hậu thủ. Ha ha, hắn cho rằng ta là đạo sĩ Địa tông bình thường, ta liền làm bộ tin lời ma quỷ của hắn.
“Ngày đó ngẫu nhiên thấy kim thân hắn tinh tiến thần tốc, càng làm sâu sắc thêm hoài nghi của ta, vì thế thuận nước đẩy thuyền giựt giây hắn ra tay, muốn xem xem thân thể hắn rốt cuộc mạnh tới trình độ nào.
“Không ngờ hắn chủ động đòi lấy Thanh Đan, cũng không có chướng ngại hấp thu dược lực, mang Kim Cương Thần Công đẩy lên tiểu thành.”
Lạc Ngọc Hành sóng mắt lưu chuyển, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú nhìn mèo mướp, “Ngươi có phán đoán gì?”
Mèo mướp trầm ngâm nói: “Trải qua ta quan sát đối với hắn, cùng với bố cục của Giám chính, ta hoài nghi bí mật trong cơ thể hắn có liên quan với Phật môn. Ngươi không cảm thấy Giám chính điểm danh bảo hắn tham dự đấu pháp, là chuyện rất kỳ quái sao, hình như là cố ý để hắn vào Phật cảnh, tu hành Kim Cương Thần Công.”
“Không tính là kỳ quái, nhưng kết hợp những thứ ngươi nói, từng chút một hội tụ, vậy thì rất kỳ quái, cũng rất không đơn giản.” Lạc Ngọc Hành nhìn mặt ao phẳng lặng, con ngươi mở rộng, ánh mắt tan rã, vừa đắm chìm ở trong tự hỏi, vừa nói:
“Phật môn cũng nhúng tay?”
Mèo mướp cười ha ha nói: “Quân cờ của Giám chính, Phật tử của Phật môn, cùng với khí vận cổ quái kia quấn thân, sư muội à, ngươi bây giờ không làm quyết định, tương lai người ta chưa chắc chịu song tu với ngươi đâu.”
Lạc Ngọc Hành ngẩng đầu, trừng mắt nhìn mèo mướp, tư thái quyến rũ.
“Ngươi tựa như rất vui vẻ.” Nàng nói.
“Đương nhiên, bí mật trên người Hứa Thất An càng nhiều, ý nghĩa hắn càng không phải người thường, tương lai giúp ta diệt ma phần thắng càng lớn.” Mèo mướp thản nhiên nói.
Khóe miệng Lạc Ngọc Hành khẽ nhếch lên, “A” một tiếng: “Những món quà đó trên người hắn, đều là cần trả giá đắt. Sư huynh ngươi lạc quan quá sớm rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt mèo mướp cứng ngắc, tiếp đó cảm khái nói: “Mọi thứ trên người hắn đều là món nợ hồ đồ, tương lai lúc thanh toán, hy vọng có thể bình yên vượt qua. Đến lúc đó, sư muội thân là đạo lữ, ngươi phải giúp đỡ hắn.”
“Ta tất nhiên...” Lạc Ngọc Hành theo bản năng nói, sau đó tỉnh ngộ lại, cả giận nói: “Cút ra ngoài.”
...
Hoàng cung.
Lão thái giám chạy chậm xông vào tẩm cung hoàng đế, hưng phấn hét lên: “Bệ hạ, bệ hạ, đại hỷ sự...”
Nguyên Cảnh Đế khoanh chân ngồi thiền lập tức mở mắt, chưa trách tội lão thái giám thất lễ, nhưng cũng không biểu lộ sắc mặt vui mừng, ngược lại thở dài nói: “Là Sở Nguyên Chẩn thắng rồi à, a...”
Thắng thì có sao, chẳng qua là thay quốc sư thắng được ba chiêu tiên cơ, chênh lệch nhị phẩm cùng nhất phẩm, không phải ba chiêu có thể bù lại.
“Không phải không phải.” Lão thái giám hưng phấn nói: “Bệ hạ, Thiên Nhân chi tranh chưa đánh, đã bị Hứa Ngân la ngăn trở.”
Con ngươi Nguyên Cảnh Đế hơi co rút lại, bị tin tức bất thình lình chấn động. Hắn hơi nghiêng người về phía trước, truy hỏi: “Chuyện là thế nào, nói đúng sự thật.”
Lão thái giám lập tức mang tin tức thị vệ truyền đến, báo cáo theo sự thật.
Trong đó, bao gồm Hứa Thất An ra màn, Hứa Thất An làm thơ, Hứa Thất An trước mặt quần chúng, định ra ước hẹn với Lý Diệu Chân cùng Sở Nguyên Chẩn, cùng với quá trình chiến đấu vân vân.
Lão thái giám cười nịnh nọt: “Từ đó, bệ hạ liền không cần lo lắng chuyện quốc sư nữa. Ai u, Hứa Ngân la thật sự là quá lợi hại, không hiểu sao làm người ta yên tâm.”
Tựa như lúc trước đấu pháp, tựa như trong năm kinh sát xuất hiện những vụ án lớn, chỉ cần Hứa Ngân la có mặt, luôn có thể hoàn mỹ giải quyết.
Nói xong, lão thái giám phát hiện Nguyên Cảnh Đế ngây người, không biết đang nghĩ cái gì.
“Bệ hạ?”
Con ngươi Nguyên Cảnh Đế khẽ động, khôi phục hào quang, từ trong trầm ngâm thoát khỏi, hắn như nói chuyện với lão thái giám, như lẩm bẩm: “Trẫm nhớ, Trấn Bắc vương năm đó, cũng không bằng hắn...”
Lão thái giám lập tức cúi đầu, không dám phát biểu ý kiến.
...
Bên kia, các Kim la tâm tình phức tạp quay về nha môn Đả Canh Nhân, Khương Luật Trung nghĩ nghĩ, nói: “Không bằng chúng ta cùng đi gặp Ngụy Công, mang việc này báo cho hắn?”
Nam Cung Thiến Nhu cười lạnh nói: “Đi tranh sủng thay Hứa Thất An sao.”
Dương Nghiễn vẻ mặt như bức tượng quanh năm không thay đổi thản nhiên nói: “Tán gẫu một chút không sao.”
Chỉ có chuyện tương quan võ đạo, mới có thể khiến nam nhân mặt đơ này dâng lên hứng thú, đối với Dương Nghiễn mà nói, nếu trong thế giới lạnh như băng có một bến cảng ấm áp, tuyệt đối sẽ không là vực sâu khiến nam nhân hướng tới, mà là hai chữ “võ đạo”.
Tám vị Kim la vào Hạo Khí Lâu.
Trong phòng trà, Ngụy Uyên cầm một quyển sách, trong tay có trà cùng bánh ngọt, ở trong ánh mặt trời rực rỡ của sáng sớm nhàn nhã đọc sách.
“Các ngươi đã trở lại.”
Ngụy Uyên đầu không ngẩng, nói tiếp: “Để ta đoán xem ai thắng, ừm, Lý Diệu Chân mới vào tứ phẩm, căn cơ chưa vững. Sở Nguyên Chẩn tu hành chi đạo là kiếm đi nét bút nghiêng, hai người vốn nên tám lạng nửa cân, nhưng ta nghe Hứa Thất An nói, Sở Nguyên Chẩn tự nghĩ ra bí quyết dưỡng kiếm ý, ba thước thanh phong giấu trong trong vỏ mấy năm không ra, nếu hắn xuất kiếm...”
Nghe Ngụy Uyên chỉ để ý tới bản thân nói xong, như trí giả bày mưu nghĩ kế, phân tích kết quả Thiên Nhân chi tranh, Dương Nghiễn vài lần muốn mở miệng hô dừng, nói cho nghĩa phụ:
Ngài đừng đoán mò nữa, sự tình căn bản không phải như ngài nghĩ.
Nhưng bị Khương Luật Trung đám Kim la dùng ánh mắt, hoặc tay chân ngăn lại.
“Cho nên ta cảm thấy...” Ngụy Uyên phát hiện động tác nhỏ của đám cấp dưới, thấy Dương Nghiễn vẻ mặt khó chịu, hắn nhíu mày hỏi:
“Có việc gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.