Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 609: Ngươi tới rồi (2)




“Kim Liên đạo trưởng quả nhiên là tàn hồn, ta nhớ ra rồi, khi vụ án Tang Bạc, chúng ta lẻn vào Bình Viễn bá phủ, kết quả gặp Hằng Tuệ bị Thần Thù nhập vào, thao tác của đạo trưởng ngay lúc đó là, nguyên thần lỗ m ãng đi lên.
“Lúc ấy “trình độ văn hóa” của ta không cao, chưa cảm thấy không đúng chỗ nào, bây giờ nhớ lại, liền rất kỳ quái. Pháp bảo đâu? Pháp thuật đâu? Kim Đan đâu?
“Dùng nguyên thần lỗ m ãng đi lên, cái này tương đương với c ởi quần, dùng thịt làm thương cứng đối cứng với thương đúc bằng sắt của người khác. Thuần túy muốn chết.
“Nhưng đạo trưởng nếu là tàn hồn, liền có thể giải thích mọi thứ. Thậm chí, hắn thích nhập vào mèo cũng có thể giải thích, dù sao người và mèo đều không phải thân thể của mình.
“Nhưng, tàn hồn có thể sống lâu như vậy? Đạo môn không hổ là hộ chuyên nghiệp chơi quỷ.”
Tuy diễn biến tâm lý rất phong phú, nhưng Hứa Thất An chưa xem nhẹ nguy cơ có thể tồn tại trong hoàn cảnh quanh mình.
Sau khi tiến vào chủ mộ, năm cây đuốc xua tan đại bộ phận bóng tối, cảnh tượng trong mộ thất từng chút một phác họa ra ở trước mắt mọi người.
Không gian chủ mộ cực lớn, nếu mang nó so sánh với phòng, vị trí đám người Hứa Thất An bây giờ là huyền quan, nhưng cho dù là huyền quan, đã cho người ta một loại ảo giác tiến vào thần miếu.
Cây cột đứng mấy người ôm chống đỡ khung đỉnh không nhìn thấy độ cao, khoảng cách vách tường hai bên bước đầu nhắm chừng hai mươi trượng, nói cách khác, độ rộng tòa chủ mộ này là hai mươi trượng (60 thước).
Chiều sâu chưa biết, còn chờ thăm dò.
“Dựa theo bố cục mộ huyệt, trung ương nhất định là quan tài chủ nhân mộ huyệt, ta đề nghị tạm thời đừng đi qua, vòng quanh vách tường mò mẫm một vòng, đánh giá ra hình thức lớn nhỏ, thuận tiện xem có thể phát hiện tin tức có giá trị hay không.”
Bang chủ ma bệnh đi đến cạnh Kim Liên đạo trưởng, đề nghị.
Lão trộm mộ tặc... Nhưng, dẫn đội là ta mà, vì sao không tìm ta thương lượng? Hứa Thất An nói thầm.
“Có lý.” Kim Liên đạo trưởng gật đầu.
Hứa Thất An dẫn theo mọi người hướng bên trái bắt đầu thăm dò, cẩn thận di động, thẳng đến lúc thấy một bức tranh tường thật lớn.
Trước khi văn tự xuất hiện, tranh tường là phương thức duy nhất dùng để ghi lại sự kiện, cho dù là bây giờ, cũng còn lưu hành truyền thống “tranh tường ghi sự kiện”.
Hứa Thất An và Sở Nguyên Chẩn một trước một sau, giơ cao cây đuốc, chiếu sáng lên tranh tường.
Nội dung của tranh tường là: một con rắn khổng lồ đáng sợ xâm nhập thành thị nhân loại, khi nó quấn quanh, thân hình so với tường thành còn cao hơn. Con ngươi của nó đỏ rực phát sáng, dữ tợn đáng sợ.
Lúc này, một vị đạo nhân chân đạp phi kiếm từ trên trời giáng xuống, chém giết con rắn khổng lồ.
Hoàng đế trong thành dẫn dắt các thần tử đi ra nghênh đón đạo nhân, dập đầu quỳ lạy với hắn. Đạo nhân đạp phi kiếm, dừng giữa không trung, quan sát hoàng đế cùng thần tử phía dưới.
“Rắn lớn như vậy, là Yêu tộc?” Hằng Viễn nhíu mày.
Sở Nguyên Chẩn lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết, hắn tuy dạo chơi khắp nơi, nhưng từ sau Sáu mươi năm trừ yêu, đại yêu dần dần tuyệt tích. Mà chiến dịch Sơn Hải quan hai mươi năm trước, quả thật có Yêu tộc xuất hiện, nhưng Sở Nguyên Chẩn lúc ấy vẫn là đứa bé.
Về phần Hứa Thất An... Hắn theo mọi người cùng nhau nhìn về phía Kim Liên đạo trưởng.
“Quả thật có một số Yêu tộc thiên phú dị bẩm, hình thể khổng lồ, nhưng cũng không đến mức khoa trương như vậy. Hơn nữa, nếu các ngươi biết Yêu tộc thời điểm ngũ phẩm, sẽ ngưng tụ yêu đan, sẽ không cho rằng con rắn này trên tranh tường là Yêu tộc.”
Kim Liên đạo trưởng chắp tay sau lưng đứng, phong phạm cao nhân đắc đạo.
Cách nghĩ của ba người có sự khác nhau.
Hứa Thất An nghĩ là, thì ra ngũ phẩm Yêu tộc cô đọng là yêu đan, nghe ý tứ trong lời của đạo trưởng, sau khi cô đọng yêu đan, hình thể sẽ thu nhỏ lại? Hay là nói con đường tu hành của Yêu tộc cũng không phải tăng trưởng trên hình thể.
Sở Nguyên Chẩn thì đang nghĩ, nếu không phải Yêu tộc, vậy con rắn này là cái gì? Trong lòng hắn mơ hồ có phán đoán.
Cách nghĩ của Hằng Viễn khá đơn giản, con rắn này hắn đánh không lại, là yêu nghiệt Phật pháp tạm thời không thể hàng phục.
Kim Liên đạo trưởng không biết rồi còn giấu, nói: “Hình thể khổng lồ cũng không phải chuyện tốt, tuy sẽ mang đến tăng trưởng trên lực lượng, nhưng cũng sẽ bại lộ rất nhiều sơ hở. Thế gian này, lấy hình thể khổng lồ trứ danh, hơn nữa thực lực mạnh mẽ, là viễn cổ thần ma.
“Nhưng niên đại viễn cổ thần ma hoạt động, nhân loại còn ở thời kì mông muội, ở thời đại bộ lạc. Cho nên, con rắn này trên tranh tường, hẳn là hậu duệ mang huyết mạch viễn cổ thần ma, không phải là thần ma chân chính.”
Sở Nguyên Chẩn khẽ gật đầu, điều đạo trưởng nói, giống với hắn nghĩ.
“Ngay cả như vậy, đạo nhân này có thể chém đại xà, thực lực chỉ sợ không tầm thường.” Sở trạng nguyên nói.
Cả vách tường giống như bức hoạ cuộn tròn, bọn họ vừa nói vừa đi, thấy được nội dung đến tiếp sau.
Hoàng đế vì đáp tạ đạo nhân, đúc đài cao cho hắn, dẫn văn võ bá quan cúng bái.
“Đây không phải là tranh tường chúng ta lúc trước nhìn thấy sao.” Hứa Thất An nói.
Hình ảnh quần thần cúng bái đài cao, giống bức tranh tường kia bên ngoài như đúc.
Nội dung tranh tường kế tiếp khiến mọi người chấn động, đạo trưởng bộ mặt mơ hồ kia vung kiếm chém giết hoàng đế, sau đó mặc vào long bào, đội vương miện, hắn đã soán vị.
Cái này con mẹ nó là tình tiết thần gì vậy... Hứa Thất An trợn mắt cứng lưỡi.
Sở Nguyên Chẩn há miệng, cũng bị hành động của đạo trưởng làm chấn động.
Kim Liên đạo trưởng cau mày.
Hằng Viễn đại sư nhíu mày nói: “Cao nhân như thế, hẳn là không đến mức lưu luyến quyền lực. Xưng đế đối với hắn mà nói có ý nghĩa gì?”
Lời vừa dứt, Hứa Thất An cùng Sở Nguyên Chẩn đồng thời “A” một tiếng.
Bọn họ ăn ý nhìn nhau cười, biết đối phương giống với mình, nghĩ tới Nguyên Cảnh đế.
Tiếp đó, nội dung tranh tường miêu tả biến thành chiến tranh, quân đội giáp đen cùng quân đội giáp trắng chém giết, phía sau quân đội giáp trắng là hoàng đế như người khổng lồ —— đạo nhân soán vị kia.
Phía sau quân đội giáp đen rỗng tuếch.
Quân đội của hoàng đế bình định phản loạn, nhưng hắn tựa như cũng không tính làm hoàng đế tốt, hắn bắt đầu chơi vận động nhiều người.
Hoàng đế ngồi trên ngai báu cao cao, trong lòng ôm nữ nhân lõa thể, quay quanh bên người nữ nhân trần như nhộng tương tự.
Sau đó nữa, nam nhân cùng nữ nhân dần dần nhiều lên, vô số đội cả trai lẫn gái, vui vẻ làm vận động nhiều người.
“Đây không phải là bức tranh tường kia chúng ta bên ngoài nhìn thấy sao.” Hứa Thất An nói xong, cảm thấy câu này của mình quen thuộc như thế.
Bức tranh tường “vận động nhiều người” này, giống với bức kia bên ngoài, chẳng qua không có hình vẽ kinh lạc hành khí... Bức tranh tường này muốn truyền đạt ý tứ là, hoàng đế về sau trầm mê song tu, thành người sùng bái cuồng nhiệt của thuật song tu đạo môn, hoang dâm vô đạo?
Không đúng, bản thân hắn chính là đạo nhân, soán vị làm hoàng đế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.