Một bóng người từ phía sau nam tử thanh sam lóe ra, đón đầu về phía âm vật, trong quá trình, một điểm nước sơn vàng từ mi tâm hắn sáng lên, khuếch tán toàn thân.
Hắn gầm một tiếng nặng nề, cắm đầu húc tới.
Duang!
m vật tựa như húc vào tấm sắt, toàn bộ đầu đều run lên, thân thể lao về phía trước bị kẹt. Mà bóng người ánh vàng rực rỡ kia thì bay ngược đi, như một khối sắt thần, cắ m vào vách tường.
Trong khe hở này, lại một bóng người bay lên trời, thừa dịp âm vật đầu váng mắt hoa, vững vàng nhảy đến đỉnh đầu nó.
Trong miệng niệm A Di Đà Phật, giơ lên nắm tay to như cái nồi.
Ầm ầm ầm...
Ở trong nắm đấm dày đặc như mưa, âm vật từ kịch liệt giãy dụa, đến cả người run rẩy, cuối cùng bởi vì óc bị đánh phọt ra, vứt bỏ tính mạng.
Kim Liên đạo trưởng cầm cây đuốc, là người ra sân cuối cùng, ôn hòa nói: “Không cần sợ hãi, chúng ta là tới cứu các ngươi.”
Tiền Hữu kích động điên cuồng hô lên: “Bọn họ là bạn của Lệ Na cô nương, là cứu binh ta mời đến.”
Đám người Hậu Thổ bang nhìn chằm chằm Kim Liên đạo trưởng, chỉ cảm thấy đối phương khí độ ôn hòa, cao thâm khó lường, phù hợp hoàn mỹ tư thái tuyệt thế cao thủ trong lòng bọn họ.
“Đa tạ ân cứu mạng của đạo trưởng, đa tạ ân cứu mạng của đạo trưởng.”
Các thành viên Hậu Thổ bang hoan hô.
Kim Liên đạo trưởng cầm cây đuốc khẽ gật đầu, ánh mắt quét một vòng, trong bóng đêm nơi xa thấy Lệ Na nằm ở trong vũng máu.
Kim Liên đạo trưởng tiến lên xem xét tình huống, nửa người của nàng bị cắn xé be bét máu thịt, mơ hồ có thể thấy được nội tạng, trong máu thịt của vết thương lao ra những sợi màu bạc nhỏ mà dày đặc, chúng nó nhanh chóng bao trùm những vết thương đáng sợ kia, cầm máu, chữa trị thương thế.
Bản mạng cổ chưa bị thương, người cổ tộc sẽ không chết.
Kim Liên đạo trưởng nhẹ nhàng thở ra.
Bên kia, Chung Ly túm chặt mắt cá chân Hứa Thất An, góc bốn mươi lăm độ ngửa ra sau, mang hắn từ trong vách tường kéo ra.
Hứa Thất An tán đi Kim Cương Bất Bại, cao giọng hỏi: “Đạo trưởng, tình huống bạn nhỏ của ngươi như thế nào?”
“Bị thương chút, tính mạng không đáng ngại.” Kim Liên đạo trưởng hướng Chung Ly vẫy vẫy tay, nói:
“Chung cô nương có mang đan dược chữa thương không.”
Chung Ly “Ừm” một tiếng, từ trong trường bào vải bố lấy ra một bình sứ, ngoan ngoãn đưa cho Kim Liên đạo trưởng: “Một ngày một viên, ba ngày khỏi hẳn.”
Kim Liên đạo trưởng nhổ nút gỗ, hít hít, là đan hoàn chữa thương phẩm chất tuyệt hảo.
Ti Thiên Giám thực giàu có, bần đạo đã rất nhiều năm không có tiền luyện đan... Kim Liên đạo trưởng hâm mộ nghĩ, cúi người cạy miệng Lệ Na, cho ăn một viên.
Hứa Thất An cầm cây đuốc, lon ton tới gần, đánh giá số 5 trong truyền thuyết, tóc nàng trong màu đen có màu nâu, đoạn cuối hơi quăn, dáng người thiếu nữ tựa như báo cái mạnh mẽ.
Ngũ quan rất tinh xảo, môi mỏng, mũi cao, làn da là màu tiểu mạch khỏe mạnh, rất phù hợp hình tượng cô bé hoang dã ở Nam Cương.
Bề ngoài không tệ, ngũ quan so với nữ tử Đại Phụng lập thể hơn chút... Là cô bạn trên mạng xinh đẹp! Hứa Thất An gật gật đầu, rất hài lòng.
Xác nhận số 5 không có gì đáng ngại, đám người Hứa Thất An cùng Sở Nguyên Chẩn vung đuốc, đánh giá thi thể tà vật.
“Đây là quái vật gì?”
Trong lòng Hứa Thất An không có văn hóa nói một tiếng: con mẹ nó.
“Hẳn là trấn mộ thú.”
Sở Nguyên Chẩn bác học đa tài giải thích: “Ta từng xem ghi chép tương quan, cổ nhân sau khi chết, sẽ ở trong mộ huyệt để vào dị thú, để chúng nó đảm đương thị vệ bảo vệ mộ huyệt.
“Loại dị thú này số lượng vừa mới bắt đầu sẽ rất khổng lồ, chúng nó muốn sống sót, cũng chỉ có dựa vào cắn nuốt đồng bạn hoặc xác thối để no bụng. Thẳng đến chậm rãi chết hết.”
Kim Liên đạo trưởng bổ sung: “Qua từng thế hệ sinh sản, âm khí tẩm bổ, cắn nuốt xác thối cùng độc vật của mộ huyệt, sớm hoàn toàn thay đổi, khác hẳn tổ tiên chúng nó.”
“Thi thể có giá trị gì không?” Hứa Thất An hỏi.
Kim Liên đạo trưởng lắc đầu.
“Chung Ly, cô ấy giao cho ngươi để ý, cõng cô ấy cẩn thận.” Hứa Thất An rất thực tế dời ánh mắt đi, không quan tâm thi thể tà vật nữa, nói:
“Ngươi đừng cách ta quá xa, bằng không ta không thể chú ý đến ngươi.”
Cách quá xa, thuộc tính ẩn của ta không bảo vệ được ngươi!
Kim Liên đạo trưởng có chút không yên tâm an bài như vậy, dù sao số 5 đã bị thương, lại để nàng đi theo Dự Ngôn Sư của Ti Thiên Giám, đối với nàng không khỏi cũng quá tàn nhẫn chút.
Lấy khí vận của tiểu tử này, hẳn là, sẽ không xảy ra vấn đề lớn... Kim Liên đạo trưởng sau đó nhìn về phía Hậu Thổ bang sống sót sau tai nạn, trấn an vài câu, sau đó nói: “Theo sát chúng ta, mang bọn ngươi ra ngoài.”
Nói xong, ra hiệu Hứa Thất An dẫn đường.
Một đám người cầm cây đuốc, tiếp tục tiến lên.
Bang chủ ma bệnh nhìn bóng lưng các cao thủ, nhớ lại chiến đấu vừa rồi, nam tử thanh sam đeo kiếm, nghĩ hẳn chính là một trong các nhân vật chính của “Thiên Nhân chi tranh”.
Võ tăng Phật môn rất lợi hại, bàn tay trần đánh chết tà vật, Lệ Na cô nương chưa nói chi tiết về thân phận của hắn, ta vốn tưởng chỉ là trợ thủ mà thôi, ai ngờ lại cường đại như thế.
Vị võ giả trẻ tuổi lục phẩm kia thoạt nhìn rất bình thường... Bang chủ ma bệnh thầm nhủ.
Ở trong mắt hắn, võ giả lục phẩm Đồng Bì Thiết Cốt, chịu đòn tốt là theo lý thường phải làm, bởi vậy Hứa Thất An mới vừa rồi biểu hiện thường thường, không có thao tác quá xuất sắc.
Về phần nữ tử tóc tai bù xù kia, kỳ quái, chưa ra tay, không thể phán đoán.
Suy nghĩ ùn ùn, bang chủ ma bệnh nghe thấy cấp dưới bên cạnh ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Đi ra khỏi mê cung rồi!”
Cuối hành lang, là một mộ thất thật lớn, trung ương mộ thất đặt một cái quan tài đồng xanh, ngoài ra, bên trong còn có một chút vật bồi táng: vàng bạc, đồ đựng, gốm sứ, sổ sách vân vân.
Ở trong năm tháng dài đằng đẵng, bạc đã oxy hoá nghiêm trọng, hiện ra hình thái sáp chảy, vàng bảo tồn coi như hoàn hảo. Về phần sách cùng vải vóc, hầu như chạm vào là nát.
Ngôi mộ này cũng không phải hoàn toàn ngăn cách dưỡng khí... Hứa Thất An nhìn quét vài lần, hỏi: “Nơi này là chủ mộ?”
“Không phải, là phòng lệch.”
Bang chủ ma bệnh nói: “Hẳn là một trong rất nhiều phòng bên bao quanh chủ mộ.”
Người của Hậu Thổ bang hưng phấn thu thập vàng bạc các thứ hàng hóa đáng giá, đối với những thứ như sổ sách coi như không thấy, cái này cũng không phải bọn họ thô bỉ, chỉ nhận vàng, hoàn toàn ngược lại, Hậu Thổ bang là chuyên nghiệp.
Cho nên càng thêm rõ ràng, một tòa cổ mộ niên đại xa xưa như vậy, sách là không mang đi được, chúng nó đã sớm mục nát.
Sở Nguyên Chẩn đối với sách có ham thích bản năng, tùy tiện lật mấy bản, trang sách giòn như là bụi, nhẹ nhàng dùng sức là nát.
Nhưng, hắn cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất biết trong quan tài táng người nào.