“Không nguy hiểm đối với ngươi mà thôi.” Chung Ly thấp giọng nói: “Căn cứ kinh nghiệm trước đây của ta, gặp tình huống như vậy, ở yên tại chỗ chờ đợi cứu viện là biện pháp an toàn nhất.
“Nếu ta đi ra, sẽ gặp được đủ loại nguy cơ, có lẽ là vẫn thạch từ trên trời giáng xuống, có lẽ là gặp đại yêu, tà tu đi ngang qua vân vân.
“Vận rủi là không thể xem xét, cũng không cách nào bói toán, nó lúc nào cũng có thể xảy ra, ví dụ như...”
Còn chưa dứt lời, lửa trại đột nhiên ‘bốp’ một tiếng, b ắn ra một chuỗi đốm lửa, đốt tóc Chung Ly.
“Cẩn thận!”
Hằng Viễn khẽ biến sắc, theo bản năng bưng lên canh thịt nóng bỏng, hướng Chung Ly hắt tới.
Cùng lúc đó, Hứa Thất An che ở trước mặt Chung Ly, vung khí cơ, mang canh thịt nóng bỏng quét ra hết.
Chung Ly ôm đùi Hứa Thất An, run bần bật.
Sở Nguyên Chẩn trợn mắt há hốc mồm.
Trường hợp lập tức an tĩnh như chết.
Trong không khí lặng lẽ, Hằng Viễn chắp hai tay, thương hại nói: “Chung thí chủ, thế gian dù có vạn ngọn đèn Phật, cũng chiếu không ra bóng tối bên cạnh ngươi. A Di Đà Phật.”
Kim Liên đạo trưởng cùng Sở Nguyên Chẩn chắp hai tay theo, thương hại nói: “A Di Đà Phật.”
Đạo trưởng ngươi một đại lão đạo môn, niệm Phật hiệu cái gì... Tuy Chung Ly rất thê thảm, nhưng ta vẫn có chút muốn cười... Hứa Thất An lảm nhảm trong lòng.
Hắn đưa tay xoa xoa đầu Chung Ly, bày tỏ an ủi.
“Vừa rồi, vừa rồi khi hạ xuống, ta phát hiện phong thuỷ phụ cận có vấn đề, dưới dãy núi phía nam, có một ngôi mộ lớn.” Chung Ly nhỏ giọng nói.
“Mộ lớn?”
Hứa Thất An nghe vậy, quay đầu nhìn về phía dãy núi phía nam, trong đêm đen, dãy núi lẳng lặng ngủ đông, vây quanh lẫn nhau, hình dáng giống như một đóa hoa sen nở rộ.
Chỉ nhìn vài lần, Hứa Thất An hoàn toàn không hiểu phong thuỷ liền thu hồi ánh mắt, lại phát hiện Kim Liên đạo trưởng cùng Sở Nguyên Chẩn, còn có Hằng Viễn nhìn cực kỳ nghiêm túc, chuyên chú ngóng nhìn.
So sánh với bọn họ, căn cơ của ta vẫn là quá mỏng yếu, cũng trách hệ thống võ phu rất cùi bắp, không hiểu phong thuỷ... Ôi chao? Không đúng, xem phong thuỷ không phải sở trường của thuật sĩ sao?
Nghĩ đến đây, Hứa Thất An mở miệng hỏi: “Các ngươi, có thể xem hiểu phong thuỷ mảng dãy núi bên kia?”
Kim Liên đạo trưởng thu hồi ánh mắt: “Không hiểu.”
Sở Nguyên Chẩn và Hằng Viễn lắc đầu theo.
Không hiểu các ngươi còn nhìn nghiêm túc như vậy, kẻ nào cũng biết làm màu hơn ta... Khóe miệng Hứa Thất An giật giật, sau đó nghe thấy Kim Liên đạo trưởng nhíu mày nói:
“Tuy không hiểu phong thuỷ, nhưng thế địa mạch có hiểu đôi chút, cho dù mảng dãy núi đó là phong thuỷ bảo địa, nhưng cũng chưa chắc đã có mộ lớn.”
Đúng vậy, đạo trưởng nói có lý, phong thuỷ sư chỉ có thể xem phong thuỷ, chẳng lẽ ngay cả bên dưới có mộ cũng có thể nhìn thấy? Hứa Thất An nhìn về phía Chung Ly.
“Mộ lớn bị người ta đào ra, khí âm uế ngút trời.” Trong mắt Chung Ly lóe thanh quang, vừa quan sát địa thế, vừa nói:
“Bộ dạng như hoa sen, đỉnh núi chính hướng đông, tiếp nhận tử khí, bên trái là một dòng sông, nghĩ hẳn dưới lòng đất sẽ có mạch nước ngầm, phần đáy được hắc thủy tẩm bổ, là địa thế tam hoa tụ đỉnh. Nếu trong núi lại có quặng sắt, vậy liền ngũ hành đều đủ.”
Ngũ hành đều đủ sao? Hứa Thất An nghĩ, miệng hỏi: “Cho nên?”
“Có thể lựa chọn loại phong thuỷ bảo địa này, người trong mộ tuyệt đối không phải phàm tục.” Chung Ly nói.
“Thật ra ta rất tò mò, trừ thuật sĩ, hệ thống khác đều không hiểu phong thuỷ, như vậy, mộ này là ai chọn?” Hứa Thất An vò đầu.
Chung Ly có hỏi tất đáp, “Trừ thuật sĩ, vu sư hiểu chút phong thủy, đạo môn cũng biết một ít.”
Thuật sĩ thoát thai cho từ thống vu sư, vu sư biết một chút da lông, thật ra có thể lý giải... Đạo môn cũng hiểu phong thuỷ? Hứa Thất An nhịn không được nhìn về phía Kim Liên đạo trưởng.
Người khác đồng bộ nhìn lại.
Kim Liên đạo trưởng lắc đầu: “Địa tông không học loại này, Thiên tông và Nhân tông trái lại có liên quan chút. Chuẩn xác mà nói, Thiên tông là vì tu hành đến cảnh giới cao thâm, đồng hóa với thiên địa, cảm ứng vạn vật, bởi vậy tự mang loại năng lực này.
“Nhân tông tu hành, nghiệp hỏa quấn thân, cần dựa vào đế vương, cho nên là chủ động nghiên cứu phương diện phong thuỷ. Nhưng không tinh thông như thuật sĩ.”
Viện trưởng Triệu Thủ từng nói với ta, sự vật tương quan với khí vận có ba loại: nho gia, thuật sĩ, triều đình! Nhân tông tu hành cũng cần dựa vào đế vương, nhưng vì sao không ở hàng ngũ này? Hứa Thất An nghĩ.
Chung Ly tiếp tục nói: “Trong mộ này có lẽ có dị bảo, nhưng cũng kèm theo đại hung.”
Nàng nhìn chằm chằm phía nam, vừa hướng tới vừa kiêng kị.
Hứa Thất An cùng mấy thành viên Thiên Địa hội trao đổi ánh mắt, Kim Liên đạo trưởng lắc đầu nói: “Tìm người trước đi, sau khi xuống mộ nói sau.”
Tìm được số 5 liền trở lại kinh thành, coi như không có chuyện này.
Hằng Viễn nhìn Chung Ly, gật đầu nói: “Người mất rồi thì thôi, không cần thiết đi quấy rầy người ta nữa.”
Sở Nguyên Chẩn tỏ vẻ rất tán thưởng, “Hơn nữa chúng ta chuẩn bị cũng không đầy đủ, việc xuống mộ phải bàn bạc kỹ hơn.”
Mọi người d*c vọng cầu sinh đều rất mạnh, đều là đồng đội làm người ta yên lòng, không có những kẻ chuyên gây chuyện, thật tốt... Hứa Thất An rất vui vẻ.
Về phần như thế nào tìm người, mọi người bàn bạc một phen, tuyệt đối xuất phát từ ba phương diện.
Một, Hứa Thất An lợi dụng thân phận Đả Canh Nhân, điều động quan phủ quan sai, dân binh hương trấn tìm tòi.
Hai, Kim Liên đạo trưởng cùng Sở Nguyên Chẩn có thể ngự kiếm ( vật) phi hành, phụ trách thôn trấn cùng thôn xóm chung quanh chủ thành.
Ba, Hằng Viễn đại sư ở trong thành tìm nhân sĩ giang hồ, dân chúng phố phường hỏi thăm tình huống.
“Số 5 là người Nam Cương, bề ngoài đặc thù rõ ràng, bề ngoài đáng yêu xinh đẹp, chỉ cần từng gặp, hẳn là đều sẽ nhớ rõ.” Kim Liên đạo trưởng nói.
Bề ngoài đáng yêu xinh đẹp... Hứa Thất An từ trong hầu bao lấy ra một nắm bạc vụn, đưa cho Hằng Viễn đại sư: “Tìm người hỏi thăm tình huống, biện pháp tốt nhất là bạc, tiếp theo là nắm đấm, Hằng Viễn đại sư có thể hai bút cùng vẽ.”
Hằng Viễn tiếp nhận bạc, gật gật đầu.
...
Tương Châu quản tám châu, mười sáu quận huyện, Tương thành là chủ thành, có hơn năm mươi vạn người, tuy không thể so sánh với kinh thành, nhưng cũng tính là thành lớn hạng nhất.
Trời vừa sáng, Hứa Thất An liền dẫn Chung Ly vào thành, trên đường trừ quầy hàng mưu sinh, cùng với nghệ nhân sáng sớm đẩy nhanh tốc độ, dân chúng bình thường còn chưa xuống giường.
Trái lại lầu xanh cùng câu lan những chỗ ăn chơi này, mở cửa rất sớm.
Đám khách làng chơi ngáp đi ra, ở trong gió sớm lành lạnh rùng mình, đều tự giải tán.
Không biết câu lan của Tương thành so với kinh thành như thế nào, tiểu khúc này có dễ nghe hay không, nữ tử long lanh không... Hứa Thất An túm người qua đường hỏi phương hướng phủ nha, lòng dạ sắt đá mang lầu xanh cùng câu lan ném ở sau người.
Vào phủ nha, bằng vào yêu bài Ngân la, gặp được Tương Châu tri phủ.