Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 556: Phô trương tiến vào (1)




Sau đó, nàng thấy Hứa Linh m giống bề ngoài mình lúc này, ngũ quan bình thường, nó búi tóc trẻ con, ngồi ở băng ghế dài, hai cái chân nhỏ ngắn không chạm đất.
Đối với mình đến tuyệt không chú ý, tập trung ăn thịt khô trong lòng.
Thẩm thẩm cẩn thận đánh giá bà dì, rụt rè nói: “Ngươi là phu nhân nhà ai?”
Bà dì lộ ra nụ cười dịu dàng: “Người thường mà thôi, muốn đi Ti Thiên Giám xem náo nhiệt, nhưng không vào được. Vừa vặn quen biết với... cháu của Hứa đại nhân, liền tới thơm lây chút.”
Thẩm thẩm gật gật đầu, chỉ cần nữ nhân này không phải có liên lụy với chồng mình, nàng liền không thèm để ý.
Hai nữ nhân tuổi tác xấp xỉ hàn huyên vài câu, thẩm thẩm mới phát hiện đối phương tự xưng “nhà bình thường”, chỉ sợ là khiêm tốn.
Nữ nhân này nói năng tao nhã, nụ cười rụt rè, tuyệt đối không phải người phụ nữ nhà bình thường.
Hẳn là phụ nhân trong nhà quan viên nào đó quen biết với Ninh Yến... Nhưng, sao không thấy nam nhân nhà nàng?
Lúc này, bà dì nhìn Hứa Linh m, thuận miệng hỏi một câu: “Đây là đứa nhỏ nhà thân thích?”
“Đây là khuê nữ của ta!”
Thẩm thẩm nhíu nhíu mày, mang Linh m ôm lên, đặt ở hai chân.
“Chẳng lẽ trông nó không giống ta sao?” Thẩm thẩm có chút không vui.
Nơi nào giống ngươi, nhìn nó hoàn toàn không có quan hệ với ngươi... Khuôn mặt mang theo nụ cười tủm tỉm của bà dì hơi cứng ngắc, lại trong phút chốc khôi phục, tươi cười dịu dàng nói:
“Nhìn kỹ, mặt mày quả thật có vài phần giống, là ta mắt kém.”
Ừm, mặt mày rất giống xa phu bên ngoài.
Một đường không lời.
Hứa Bình Chí đánh xe ngựa tới phụ cận Quan Tinh lâu, đầu tiên là nghe thấy những tiếng ồn ào, rẽ qua đầu đường, đã nhìn thấy biển người đông nghìn nghịt.
Hắn đại khái nhìn lướt qua, chỉ đám người hắn thấy, ít nhất cũng có một hai ngàn. Mà đây chỉ là một bộ phận nhỏ dân chúng, có thể tưởng tượng, lấy Quan Tinh lâu làm trung tâm, đám người bốn phương tám hướng phóng xạ có bao nhiêu, đó là một con số nghe rợn cả người.
“Cái này so với xuân tế còn náo nhiệt hơn...” Hứa Bình Chí ghìm cương ngựa, đỗ xe ngựa ở bên ngoài.
“Sao lại dừng lại?” Trong xe, truyền đến tiếng của thẩm thẩm.
“Đằng trước không còn đường nữa, đều là người.” Hứa Bình Chí giải thích: “Chúng ta xuống xe ở đây đi.”
Thẩm thẩm nhấc lên rèm xe, được chồng đỡ xuống xe, Hứa Linh Nguyệt cũng được phụ thân đỡ xuống xe ngựa, Tiểu Đậu Đinh thì được Hứa Bình Chí bế xuống.
Bà dì nhíu nhíu mày, nàng bình thường lên xuống xe ngựa đều có thị nữ đưa đến ghế gỗ nhỏ nghênh đón, lúc này có chút không thích ứng.
Cũng may xe ngựa đơn sơ, gầm xe cách mặt đất không cao, không giống cái xe ngựa xa hoa làm từ gỗ lim tơ vàng kia của nàng, sàn xe có thể cao tới hông người ta.
Nàng thoải mái nhảy xuống xe ngựa.
Hứa Bình Chí vẫy tay, gọi một vị Ngự Đao vệ bên đường, dặn dò: “Trông xe ngựa cho tốt.”
Cùng lúc nói chuyện, hắn lấy ra yêu bài Ngự Đao vệ của mình.
Ngự Đao vệ trẻ tuổi cung kính vâng dạ.
Hứa Bình Chí mang theo vợ con vòng qua đám người, đi về phía thông đạo bị cấm quân dọn ra, hai bên của thông đạo đó đứng đầy cấm quân, ngăn cách dân chúng ra, hình thành một “thông đạo an toàn” chuyên môn cung cấp cho quan to quý tộc.
Chỗ đầu đường thông đạo, hai gã cấm quân trường mâu giao nhau, ngăn cản đoàn người Hứa Bình Chí.
Hứa Bình Chí lấy ra yêu bài Hứa Thất An cho, cấm quân nhìn thoáng qua, liền cho đi.
“Ninh Yến bây giờ địa vị càng ngày càng cao.” Thẩm thẩm vui vẻ nói: “Lão gia, tôi nằm mơ cũng chưa từng nghĩ, sẽ ngồi chung một chỗ với các quan to quý tộc của kinh thành.”
Hứa Tân Niên nhịn không được ghen, hừ nói: “Mẹ, mẹ về sau sẽ trở thành cáo mệnh phu nhân.”
Hứa Bình Chí trở tay chọc một phát: “Con trước hết nghĩ như thế nào được ở lại kinh thành đi.”
Hứa Tân Niên nhất thời ủ rũ.
Dựa theo ý tứ của thư viện, là nghĩ cách để hắn đi Thanh Châu, rời xa kinh thành, phát triển thaoir mái.
Nhưng Hứa Tân Niên không quá muốn đi, đi Thanh Châu, ý nghĩa rời xa cha mẹ, đại ca còn có các muội muội, nếu hết nhiệm kỳ ba năm, không thể trở lại kinh thành, hắn phải làm quan ở bên ngoài thêm ba năm nữa.
Ba năm lại ba năm, chỉ có thể ở lúc về kinh báo cáo công tác gặp người nhà một lần.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, nếu không thể vào Hàn Lâm Viện, hắn cơ bản liền đứt con đường nội các.
“Con ta Từ Cựu có tư thái thủ phụ” của cha thật sự thành một câu nói suông rồi.
Đi hết “thông đạo an toàn”, người một nhà đưa mắt nhìn ra xa, thấy quảng trường to như vậy, dựng rất nhiều lều che nắng, quan văn, võ tướng, quý tộc, ngay ngắn có trật tự lại phân biệt rõ ràng ngồi ở khu vực của mình.
Ngoài ra, còn có rất nhiều phu nhân cùng thiên kim tiểu thư, cơ bản đều là kéo cả nhà đến xem đấu pháp.
Đối với các nữ quyến quý tộc mà nói, thể diện Đại Phụng vẫn là thứ yếu, xem náo nhiệt mới là mấu chốt nhất.
Hứa Bình Chí vừa nhìn quét, vừa dẫn theo vợ con đi hướng khu vực chỗ nha môn Đả Canh Nhân, chủ vị là một người áo xanh, hai bên tóc mai hoa râm ngồi.
Hai bên hắn thuần một sắc Kim la, phía sau Kim la là Ngân la, đồng la thì bị an bài đi trực, không có tư cách ở lại trong lều che nắng xem diễn.
Hứa Bình Chí dẫn theo vợ con tới gần, chắp tay, liền nhanh chóng mang theo vợ con cùng người phụ nữ xa lạ vào ngồi.
Ngụy Uyên đại danh đỉnh đỉnh cùng Kim la không quan tâm hắn, điều này làm Hứa Nhị thúc nhẹ nhàng thở ra, làm kẻ trong suốt nho nhỏ mới tốt.
Bà dì cũng thở phào, làm kẻ trong suốt nho nhỏ thật tốt.
...
Trong những lều che nắng đó, dựng xa hoa nhất là một đài nghỉ ngơi bọc vải lụa vàng, dưới lều bài trí những cái bàn, thành viên hoàng thất, tôn thất ngồi ở cạnh bàn.
Hoàng hậu cùng Trần phi ở trong hậu cung óc thiếu chút nữa đánh phọt ra cũng đến đây, mọi người nói cười, như vẫn luôn là tỷ muội hòa thuận, không có gì ghê tởm.
Bốn vị công chúa đến đông đủ, Hoài Khánh ngồi ở thủ vị, Phiếu Phiếu ngồi ở bên cạnh nàng.
Trong hoàng tử, thái tử còn đang bị cấm đoán không thể ra ngoài, hoàng tử còn lại đều đã tới.
Trận đấu pháp này, với hoàng thất mà nói, không chỉ là một hồi náo nhiệt, càng liên quan đến thể diện triều đình, liên quan đến mặt mũi hoàng thất.
“Hứa Thất An ở đâu, hắn sao chưa đi ra, hắn có đấu lại đám lừa trọc hay không, con lừa trọc tính đấu pháp như thế nào...”
Lâm An líu ríu nói không ngừng, mắt hoa đào trong veo như nước nhìn lung tung khắp nơi, chưa nhìn thấy cẩu nô tài của nàng, nhất thời có chút nhụt chí.
“Khó!”
Thất hoàng tử lắc đầu, “Hứa Thất An kia là võ phu, làm sao đấu pháp với Phật môn? Với lại, lấy tu vi nhỏ nhoi của hắn, thật có thể ứng đối?”
Tam hoàng tử cười phụ họa: “Trừ phi Phật môn đấu thi từ với hắn.”
Hai vị công chúa cùng đám hoàng tử nhịn không được cười lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.