Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 550: Giao dịch năm trăm năm trước (2)




Phật môn là thế lực lớn số một Cửu Châu sao... Một điểm này ta trước kia chưa từng nghĩ, ngày mai đi nha môn tra tư liệu một chút.
【 4: Lý Diệu Chân, ngươi vì sao còn chưa đến kinh thành? 】
【 2: a, cho ngươi sống thêm vài ngày chẳng lẽ không tốt? 】
Này này, cô nương, nói chuyện đừng bốc đồng như vậy, phải lấy đức phục người nha! Hứa Thất An lải nhải trong lòng.
【 2: ta lựa chọn đi đường bộ đến kinh thành, ven đường vừa lúc có thể trừ gian diệt ác, giết mấy tên tham quan cùng hào cường. 】
Diễn đàn Địa Thư một lúc lâu không có ai nói chuyện, Kim Liên đạo trưởng sủi bọt: 【 đúng rồi, số 5 gần đây như thế nào? 】
Số 5 chưa đáp lại.
【 2: đạo trưởng, ngươi lén truyền thư hỏi một chút đi, ta cảm thấy nha đầu này lại xảy ra chuyện rồi. 】
Kim Liên đạo trưởng bất đắc dĩ nói: 【 Được rồi. 】
Tình huống của số 5, đại khái có thể viết một quyển 《 số 5 lưu lạc ký 》, 《 số 5 mạo hiểm kỳ diệu》... Nghĩ đến đây, khóe miệng Hứa Thất An hơi cong lên.
Ngủ một giấc tới tận lúc trời sáng, Hứa Thất An cưỡi lên con ngựa cái nhỏ, tới nha môn Đả Canh Nhân.
Hắn đi thẳng tới công văn, tới kho công văn nhãn “Bính”, dặn dò lại viên quản lý kho công văn: “Lấy tất cả công văn tương quan với Phật môn.”
“Thuận tiện cho một ly trà.” Hắn nói.
Tư liệu tương quan Phật môn phong phú, xếp ở trên bàn so với người ta còn cao hơn, Hứa Thất An sau khi sàng chọn, bài trừ một ít kỳ nhân dị sự, cùng với “truyền thuyết”, trọng điểm chú ý 《 Cửu Châu địa lý chí 》 cùng 《 Tây Vực địa lý chí 》các bộ sách tương quan địa vực.
Đại khái một canh giờ sau, hắn có thu hoạch mình muốn.
“Quả nhiên, luận diện tích Phật môn ở Cửu Châu xếp số một, toàn bộ Tây Vực Phật quốc khắp nơi, mà ranh giới Tây Vực là gấp hai Đại Phụng, gấp ba phương Bắc, ba tới năm lần đông bắc.
“Đương nhiên, Tây Vực hoang vắng, không phải chỗ màu mỡ. Sau đó, nếu cộng thêm lãnh thổ Thập Vạn Đại Sơn Nam Cương, cũng chính là ranh giới Vạn Yêu quốc ban đầu, “giang sơn” Phật môn liền quá k hủng bố rồi.”
Tiếp theo, hắn bảo lại viên dâng lên giấy và bút mực, ở trên một tờ giấy Tuyên Thành bắt đầu viết xuống “Tang Bạc”, “Quốc giáo”, “Diệt Phật” các nhãn.
Hắn nhớ tới Kim Liên đạo trưởng từng nói với hắn một đoạn lịch sử, lịch sử về vị khai quốc hoàng đế kia.
Năm đó vì lật đổ vương triều Trung Nguyên mục nát, khai quốc hoàng đế của Đại Phụng từng hướng đông bắc Vu thần giáo mượn binh, trả giá là tôn Vu thần giáo làm quốc giáo.
Căn cứ trong《 Tây Vực địa lý chí 》ghi lại, Phật môn cũng là quốc giáo.
“Lấy tin tức ta cùng Hoài Khánh công chúa điều tra ra phán đoán, bốn trăm năm trước, Phật môn ở Trung Nguyên mọc lên như nấm, rõ ràng cũng là xu thế muốn thành quốc giáo. Chỉ là năm đó nho gia đang ở giai đoạn đỉnh phong “Thông cảm ta nói thẳng, các vị đang ngồi đều là rác rưởi”.
“Trực tiếp thúc đẩy diệt Phật, Phật môn thế mà lại chưa có phản ứng quá khích, rời khỏi Trung Nguyên. Ta nơi này có hai phán đoán: Một, nho gia năm đó quả thật cường đại đến mức coi trời bằng vung. Hai, Phật môn không dám trực tiếp trở mặt với Đại Phụng, bởi vì còn cần dựa vào Đại Phụng phong ấn Thần Thù.
“Nếu nho gia còn chưa suy yếu, lấy sự cường đại của nho gia cùng Ti Thiên Giám, quốc lực Đại Phụng không thể nghi ngờ là đứng đầu Cửu Châu.”
Hứa Thất An lấy khí cơ nghiền nát tờ giấy, rời khỏi kho công văn, quay đầu vào Ti Thiên Giám.
Sau khi được thông truyền, hắn đi lên tầng bảy, trong phòng trà không thấy Ngụy Uyên, hắn theo thói quen nhìn về phía đài quan sát, quả nhiên thấy Ngụy Uyên.
Đại hoạn quan hai bên tóc mai hoa râm tóc tai bù xù, mặc một cái áo bào xanh, nằm ở trên ghế dựa nghỉ ngơi, nhàn nhã phơi nắng.
“Tối hôm qua có quỳ hay không?” Đại hoạn quan cười nói.
“Chân cũng chưa run rẩy một lần.” Hứa Thất An khinh thường nói.
“Lại đây xoa bóp đầu.” Ngụy Uyên vẫy tay.
Hứa Thất An nhìn trước một chút, xác nhận Nam Cung Thiến Nhu không có mặt, yên tâm tiến lên, tựa như ‘thợ cắt tóc’ nhập vào, mát xa huyệt vị đầu cho Ngụy Uyên.
“Vật Tang Bạc phong ấn thoát vây, nói như thế nào cũng là Đại Phụng thất trách, cao tăng Phật môn nổi nóng chút mà thôi, không cần để ý.” Ngụy Uyên an ủi.
Hắn cho rằng ta là lo lắng chuyện ngày hôm qua mà đến... Ngụy Công à, ngươi cho rằng ta ở tầng thứ nhất, thật ra ta ở tầng thứ mười tám! Ta chẳng những biết ngày hôm qua có Bồ Tát ra tay, ta còn biết tung tích Thần Thù hòa thượng... Hứa Thất An dứt khoát lưu loát hỏi:
“Đại Phụng vì sao phải giúp Phật môn phong ấn tà vật?”
Cho đến ngày nay, hắn đã là tâm phúc của Ngụy Uyên, rất nhiều bí mật không thể truyền ra ngoài, có thể thoải mái mà nói.
“Ngươi có phải tra ra cái gì hay không?” Ngụy Uyên hơi sửng sốt.
“Lúc trước tra vụ án Tang Bạc, ta ngẫu nhiên phát hiện một đoạn lịch sử, năm trăm năm trước, thái tử ở Tang Bạc du ngoạn, vô ý rơi xuống nước, sau đó mắc bệnh tâm lý, không lâu sau thì mất.
“Năm trăm năm trước, Võ Tông hoàng đế đoạt vị. Năm trăm năm trước, Tây Vực Phật môn bỗng nhiên truyền giáo ở Trung Nguyên, trong một trăm năm, chùa chiền mọc lên như nấm, thẳng đến một trăm năm sau nho gia thúc đẩy diệt Phật.
“Trận pháp dưới Tang Bạc khắc Phật văn, ta căn cứ dấu vết để lại phỏng đoán, tà vật kia cũng là phong ấn năm trăm năm trước nhỉ.”
Ngụy Uyên trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi gật đầu: “Không sai, vật phong ấn dưới Tang Bạc, bắt nguồn từ một vụ giao dịch của Phật môn cùng Võ Tông hoàng đế.
“Năm đó Võ Tông hoàng đế văn thao vũ lược, dưới trướng tinh binh lương tướng vô số, nhưng muốn đoạt vị xưng đế, có một trở ngại là hắn vĩnh viễn cũng không tránh được. Mà cái trở ngại kia, thậm chí có thể khiến hùng đồ bá nghiệp của hắn tan thành mây khói.”
Trong đầu Hứa Thất An hiện lên một nhân vật: Giám chính đời đầu!
“Giám chính đời đầu của Ti Thiên Giám, nhất phẩm cao thủ của hệ thống thuật sĩ. Có Giám chính, chỉ cần Đại Phụng quốc tộ chưa tuyệt, như vậy ai cũng không dao động được đế vị. Đối mặt một trở ngại cường đại vô cùng, lại không thể tránh như vậy, Võ Tông hoàng đế lựa chọn hợp tác cùng Tây Vực Phật môn.
“Một lần đó, là mở đầu cho Tây Vực Phật môn kết minh cùng Đại Phụng. Phật môn giúp Võ Tông hoàng đế gi ết chết Giám chính đời đầu, Võ Tông hoàng đế thì phải đồng ý Phật môn truyền giáo ở Trung Nguyên, cùng với thay Phật môn phong ấn tà vật. Giám chính lão thất phu đó ngồi xem Tang Bạc bị nổ, thờ ơ lạnh nhạt, đã xem như bội ước.”
Ôi đệch!!
Thì ra là có chuyện như vậy, ta đã nói mà, Võ Tông hoàng đế đoạt vị thành công, vậy Giám chính đời đầu đi làm gì... Trong đoạt vị năm đó, có Phật môn tham dự, Phật môn là có Phật Đà vị tồn tại vượt qua phẩm cấp này, xử lý một vị Giám chính thuật sĩ đỉnh phong, vậy thì hợp tình hợp lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.