Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 547: Kim Cương Nộ Mục pháp tướng (1)




“Thư sinh các ngươi cũng chỉ một cái mồm, ngồi yên nói suông có vạn lời.” Hứa Thất An cười nhạo.
“Có lý.”
Hứa Bình Chí ấn like cho cháu trai, nhân tiện chèn ép thê tử sau khi con trai đỗ hội nguyên, từ từ bành trướng: “Nhị lang không có tố chất luyện võ, ngược lại là Linh m béo tay béo chân, khí lực sung túc, so với nó càng có thiên phú hơn.”
Hứa Linh Nguyệt liếc muội muội vùi đầu ăn thịt, che miệng cười khẽ: “Đến lúc đó, thật sự sẽ ăn đến mức nghèo.”
Hàn huyên vài câu, Nhị thúc thở dài: “Đừng nói thư sinh, đồng nghiệp trong Ngự Đao vệ người nào không phẫn uất. Hòa thượng phương Tây quá kiêu ngạo.”
Phật môn kiêu ngạo là có nguyên nhân, bọn họ vốn là tới khởi binh vấn tội... Hứa Thất An thầm nhủ.
...
Màn đêm buông xuống.
Tăng nhân mặc nạp y màu xanh quay về dịch trạm, lập tức đi gặp Độ Ách đại sư, chắp hai tay lại, nói: “Sư thúc tổ, Giám chính vẫn như cũ không gặp ngài.”
Trong ánh nến màu vỏ quýt, khuôn mặt trải rộng nếp nhăn của Độ Ách đại sư, một nửa chiếu ánh nến, một nửa giấu ở trong bóng ma.
“Biết rồi, ngươi cứ đi xuống.”
Tăng nhân rút đi.
Độ Ách đại sư một lần nữa nhắm mắt, chỗ thiên linh cái, một luồng ánh sáng vàng lao thẳng lên trời.
Luồng ánh sáng vàng đó dần dần dâng lên, phá tan bầu trời đêm, biến mất không thấy, đại khái qua vài giây, trong trời đêm mây đen cuồn cuộn vần vũ, sấm sét mãnh liệt.
Trong mây đen cuồn cuộn, một luồng ánh sáng vàng sáng lên, sau đó, ánh vàng như thủy triều bao phủ toàn bộ kinh thành.
Mây mù kịch liệt run rẩy, thò ra một khuôn mặt Phật, hai mắt trợn lên, hai hàng lông mày dựng thẳng.
Pháp tướng này to lớn vô cùng, riêng một khuôn mặt, đã lớn bằng nửa kinh thành.
Trong kinh thành, dân chúng không chịu chút ảnh hưởng nào, nhưng toàn bộ người tu hành, trong lòng đồng thời dâng lên cảm xúc sợ hãi, run rẩy, tựa như động vật nhỏ trong sấm mùa xuân, phủ phục phát run.
Hứa Thất An đang ngủ bừng tỉnh, sắc mặt trắng bệch lao ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn trời, thấy một khuôn mặt Phật ánh vàng rực rỡ ngưng tụ ở trên không kinh thành.
Cảnh tượng này cuộc đời hiếm thấy, tựa như Phật Đà giáng xuống, từ đám mây quan sát nhân gian.
“Rầm...”
Cửa đông sương phòng cùng phòng cách vách đồng thời đẩy ra, Hứa Nhị thúc và Hứa Nhị lang xông ra, hai cha con hai chân không ngừng run rẩy, ngửa đầu nhìn bầu trời.
“Cha, đại ca... Tây Vực Phật môn là muốn ra tay ở kinh thành sao?” Hứa Nhị lang run giọng nói.
Hứa Bình Chí cũng trợn tròn mắt, đời này cũng chưa từng thấy cảnh tượng kh ủng bố như thế.
“Giám chính, vì sao không dám gặp bổn tọa.”
Lúc này, pháp tướng miệng nói tiếng người, tựa như sấm sét nổ vang, tiếng gầm quanh quẩn, vang vọng kinh thành.
“Mẹ kiếp... Chiến lực tầng cấp cao của thế giới này quả nhiên kh ủng bố...” Hứa Thất An vừa run rẩy chân, vừa cảm khái.
Hứa Thất An rất muốn đùa một phen, hô to: lão bà, mau ra đây xem Phật tổ.
Nhưng hắn chưa có lão bà, hơn nữa tòa pháp tướng kia phát ra uy áp dày nặng, khiến hắn không dâng lên nổi bất cứ cảm xúc nào, theo bản năng muốn quỳ xuống cúng bái.
Giám chính, vì sao không dám gặp bổn tọa...
Theo quát hỏi như sấm sét, Hứa Bình Chí đau khổ chống đỡ hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Cùng lúc sợ hãi, trong lòng dâng lên khuất nhục, Hứa Nhị thúc hai tay chống mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ninh Yến, Từ Cựu, đừng quỳ, đứng lên, đứng lên!!”
Hai chữ cuối cùng là rống ra.
Sau khi rống xong, Hứa Bình Chí chưa nhận được cháu trai cùng con trai đáp lại, ngẩng đầu nhìn... Con trai vịn hành lang, cái trán nổi gân xanh, tựa như đang kiệt lực chống đỡ.
Cháu trai dựa lưng vào cửa phòng, hai tay chống đao, quật cường ngẩng đầu nhìn pháp tướng kình thiên trong trời đêm.
Sau đó, con trai cùng cháu trai đồng thời nhìn lại.
Không khí trong lúc nhất thời cứng đờ, cũng may Hứa Từ Cựu và Hứa Ninh Yến bất động thanh sắc dời ánh mắt đi.
Phù... Hai thằng nhóc thối còn biết giữ lại mặt mũi cho ta! Cảm xúc xấu hổ của Hứa Bình Chí tự được hóa giải.
Phốc, xem bộ dạng nhát gan này của Nhị thúc, tinh khí thần đều tiêu hao ở trên người thẩm thẩm rồi nhỉ! Trong lòng Hứa Thất An cười nhạo.
Cha quá mất mặt rồi, bản thân quỳ thì quỳ, còn phải ồn ào ra, may mắn nơi này không có người ngoài! Hứa Từ Cựu âm thầm ghét bỏ lão phụ thân mất mặt.
“Đại ca, cao… cao tăng Phật môn này tính là thế nào? Huynh, huynh làm việc ở nha môn Đả Canh Nhân, biết chút tin tức chứ?” Hứa Từ Cựu đứt quãng nói.
Tận lực để giọng của mình không run run.
Hắn cho rằng, hẳn là Tây Vực cùng Đại Phụng ở trên một số việc nào đó sinh ra khác nhau, bởi vậy mới có sứ đoàn Tây Vực vào kinh, đêm nay xem cao tăng Phật môn hành động, Tây Vực bên kia thái độ rõ ràng dễ thấy —— phẫn nộ!
Nếu xử lý không tốt, liên minh Tây Vực cùng Đại Phụng rất có thể vỡ tan, thậm chí xảy ra quốc chiến.
Thân là người đọc sách, Hứa Tân Niên đối với loại việc lớn này có sự tò mò bản năng.
Hứa Thất An châm chước nói: “Là có chút mâu thuẫn, nhưng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của đệ... Cụ thể ta cũng không rõ.”
Nói đến một nửa, hắn lại sửa giọng, bởi vì cao tăng Phật môn phản ứng, cũng xuất phát từ dự đáon của Hứa Thất An.
Hắn bỗng nhiên ý thức được một sự kiện, năm đó Thần Thù hòa thượng bị phong ấn ở Đại Phụng, có lẽ, cũng không chỉ có là giúp lẫn nhau giữa minh hữu, trong đó có ẩn tình khác.
Nếu chỉ là giúp đỡ lẫn nhau giữa minh hữu, Phật môn sao lại tức giận như vậy, sao lại hưng sư động chúng như vậy.
...
Hạo Khí Lâu!
Ngụy Uyên khoác áo bào xanh, đứng ở đài quan sát, ngửa đầu nhìn pháp tướng một khuôn mặt Phật che khuất nửa kinh thành, thân hình nó vô cùng lớn, giấu ở trong mây đen cuồn cuộn.
“Sát Tặc La Hán!”
Hắn ánh mắt bình tĩnh, lưng thẳng tắp, áo bào xanh ở trong gió phần phật tung bay, tựa như đang nhìn nhau với pháp tướng.
Trong phòng trà phía sau, Dương Nghiễn và Nam Cung Thiến Nhu khoanh chân ngồi, đầu cúi xuống, dốc sức chống lại uy áp của pháp tướng.
Tu vi càng cao, bị áp bách càng lớn.
“Phật môn vẫn là cường đại trước sau như một.” Ngụy Uyên cảm khái.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn hai vị nghĩa tử, thản nhiên nói: “Nếu Hứa Thất An ở đây, ta dám cam đoan, hắn nhất định là đứng, mặc kệ dùng phương pháp gì, cũng là đứng.”
Dương Nghiễn cùng Nam Cung Thiến Nhu vẻ mặt xấu hổ.
...
Hoàng cung, Nguyên Cảnh đế khoác long bào, ở dưới lão thái giám làm bạn đi ra khỏi tẩm cung, hắn ngẩng đầu nhìn ra xa, khuôn mặt Phật hai hàng lông mày dựng thẳng kia, giống như treo ngay ở trên hoàng cung.
Đôi mắt Phật không giận tự uy kia, như là đang nhìn chằm chằm Nguyên Cảnh đế.
Trong hoàng cung, cấm quân thị vệ cầm thương, như đối mặt đại địch, chưa một ai quỳ, càng chưa toát ra vẻ mặt sợ hãi.
Toàn bộ hoàng cung, như ngăn cách uy nghiêm của pháp tướng.
“Hừ!”
Nguyên Cảnh đế hừ lạnh một tiếng, xoay người trở về tẩm cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.