Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 471: Thật thà (2)




Đến nơi đây, một cái chân tướng làm người ta nghĩ kỹ mà sợ được vạch trần.
Người phía sau màn là cô ta!
Trần quý phi?!
Giờ khắc này, vô số chi tiết, manh mối hiện lên ở trong đầu Hứa Thất An, tin tức như hồ nước sôi trào.
Cái này ta thật sự không ngờ tới... Nhanh rời khỏi nơi này, hướng Ngụy Công cùng Hoài Khánh bẩm báo phát hiện của ta... Hứa Thất An không muốn nán lại cung Cảnh Tú một khắc nào.
Cảm giác này, tựa như ở đêm khuya tối đen, tiến vào khách sạn núi hoang nào đó, lại phát hiện đây là một căn nhà ma. Nhân viên chiêu đãi là một ác quỷ tròng mắt treo ở trên mặt, mặt đầy thịt thối, giòi bọ bò lổm ngổm.
Từng món ăn ở trên bàn là giòi bọ, là cứt, là thịt thối, là đầu người...
Hứa Thất An là người sống trong lúc vô ý khám phá bí mật của nhà ma, da đầu phát tê, chỉ muốn giả vờ mình cái gì cũng không biết, sau đó thừa dịp trước khi ác quỷ phản ứng lại, nhanh chóng rời khỏi.
“Ta hỏi xong rồi, tiểu công công, chúng ta trở về đi.”
Hứa Thất An hít sâu một hơi, bình thản ung dung đề xuất rời khỏi.
“Vâng!”
Tiểu hoạn quan không nghi ngờ có gì khác, rất thoải mái lên tiếng, theo phía sau Hứa Thất An bước ra khỏi bậc cửa sảnh bên.
Đợi một chút!
Bước chân Hứa Thất An bỗng cứng đờ, nếu Trần quý phi là người phía sau màn, như vậy mọi thứ hoàng hậu gặp được, chính là cái giá Trần quý phi sắp phải trả: Tước đoạt địa vị, nhốt vào lãnh cung.
Thái tử sẽ không bị phế, nói không chừng... thái tử thế nào, Hứa Thất An không quan tâm, hắn quan tâm là: Lâm An làm sao bây giờ?
Nàng hôm nay rất vui vẻ, bởi vì vụ án sắp được phá, thái tử vô tội được thả là chuyện sớm hay muộn.
Nhưng kế tiếp, ta có thể tự tay mang mẫu phi của nàng đẩy vào vực sâu vạn trượng.
Nàng sau khi biết chuyện này, hẳn là sẽ hận ta nhỉ.
So sánh với Hoài Khánh, cô nương như Lâm An năng lực thừa nhận tâm lý càng kém hơn, mẫu phi bị đưa vào lãnh cung, thậm chí bị ban cho dải lụa tráng cùng rượu độc đều là điều có khả năng.
Không nói chuyện hoàng đế sủng ái, chỉ nói từ trên địa vị, quý phi kém xa hoàng hậu.
Hoàng hậu là chính thê của hoàng đế, có lẽ hại chết một phi tử sẽ không bị ban cho cái chết, nhưng quý phi thì sao, quý phi có đãi ngộ như vậy sao?
“Hứa đại nhân, Hứa đại nhân?”
Tiểu hoạn quan thấy Hứa Thất An ngây người tại chỗ, nhịn không được hô vài tiếng.
Hứa Thất An giật mình hoàn hồn, vẫn không nghĩ ra biện pháp vẹn toàn đôi bên, đồng thời, trong lòng hiện lên một ít hoang mang. Sau khi biết được người phía sau màn là Trần quý phi, hắn vẫn như cũ chưa cởi bỏ được toàn bộ nghi vấn.
Đi về trước đi... Chuyện này tạm thời chưa nói với Ngụy Uyên, vì Lâm An, ta, ta cân nhắc chút nữa...
Đến cửa sân, hoạn quan canh cửa kia oán giận bất bình nhìn Hứa Thất An.
Nhưng khi Hứa Thất An đến gần, hắn lại lập tức thu liễm cảm xúc, thành thành thật thật, cung kính.
“Đúng rồi, ngươi thu bạc của ta, vào bên trong, có hỗ trợ thông truyền không.” Hứa Thất An dừng lại ở trước mặt hoạn quan canh cửa.
“Đương nhiên!”
Hoạn quan canh cửa bất đắc dĩ nói: “Tiểu nhân đã thông truyền, nhưng Lang Nhi tỷ tỷ nói không gặp, nô tài nổi lòng tham, không muốn trả lại ngân phiếu, lại không tiện hướng đại nhân ngài ăn nói, liền...”
Cho nên cô ta là có chuẩn bị... Hứa Thất An gật gật đầu, đang muốn rời khỏi, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng hô của Lang Nhi.
“Hứa đại nhân đừng đi vội!”
“Lang Nhi cô nương.”
Cơ lưng Hứa Thất An lặng lẽ căng lên, mặt ngoài như không có việc gì xoay người: “Chuyện gì?”
Đại cung nữ bộ dáng xinh đẹp ngừng lại, cười mỉm: “Nương nương muốn cảm tạ Hứa đại nhân phá vụ án Phúc phi, để thái tử điện hạ rửa oan, mời ngài đi qua một chuyến, giáp mặt cảm tạ.”
... Cơ bắp Hứa Thất An vừa mới thả lỏng, lại căng lên. Có lẽ là bởi “có tật giật mình”, có chút da đầu phát tê.
“Bản quan còn có việc quan trọng trong người, không tiện lưu lại, vụ án Phúc phi là phụng chỉ làm việc, là chức trách, nương nương không cần cảm tạ.” Hắn bây giờ không muốn gặp Trần quý phi.
“Hứa đại nhân thực khách khí.”
Lang Nhi che miệng cười khẽ, như vui đùa nói: “Nương nương nói, Hứa đại nhân không đi gặp nàng, nàng liền không cho Hứa đại nhân bước ra khỏi cung Cảnh Tú nửa bước.”
... Dcm!!
Lòng Hứa Thất An bỗng trầm xuống, lặng lẽ phát tán nguyên thần, cảm ứng quanh mình, xác nhận chưa đạt được “tín hiệu nguy hiểm” dội lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Phát hiện của ta vừa rồi cũng chưa nói cho ai, bao gồm bản thân Lang Nhi cũng chưa phát giác manh mối, Trần quý phi không có khả năng biết ta đã nhìn thấu quỷ kế của bà ta, hẳn chỉ là đơn thuần muốn cảm tạ ta, làm bộ chút... Lui một bước mà nói, nơi này là hoàng cung, bên ngoài có đại nội thị vệ, bên trong có Lâm An, cùng với vị cơ sở ngầm này bên cạnh Nguyên Cảnh đế phái tới giám sát ta, Trần quý phi không có khả năng cũng không dám ở nơi đây như thế nào đối với ta...
Với lại, tu vi ta một đao hai tên Lý Ngọc Xuân, cũng không phải là ăn chay.
“Được, làm phiền Lang Nhi cô nương dẫn đường.”
Hứa Thất An lại quay đầu nói với tiểu hoạn quan: “Ngươi cũng đi theo.”
Hai người đi theo phía sau Lang Nhi cung trang màu hoa sen, xuyên qua hành lang gấp khúc ở tiền viện, vào hậu viện.
Nhà chính của cung Cảnh Tú là một tòa lầu các hai tầng xây dựng tinh xảo, ngói đen tầng tầng lớp lớp, mái cong đấu giác, bốn nóc nhà có mười hai con diêm thú ngồi.
Lầu hai có đài quan sát để nhìn xa, thích hợp ở xuân về hoa nở, hoặc cuối thu mát mẻ uống rượu, ngắm cảnh.
Tới nội viện, tiểu hoạn quan dùng sức ho khan một tiếng, đưa ra nhắc nhở.
Hứa Thất An ngầm hiểu, ngừng lại ở trong sân.
Lang Nhi bước chân không ngừng, một mình vào buồng trong, tiếp theo, Hứa Thất An bắt giữ được thanh âm khe khẽ của nàng: “Nương nương, Hứa đại nhân đến rồi.”
Trần quý phi “Ừm” một tiếng, dịu dàng nói: “Ta có mấy lời muốn nói với Hứa đại nhân, các ngươi lui hết ra, đi ngoại viện.”
Sau đó là tiếng của Lâm An, nũng nịu nói: “A? Lâm An cũng phải đi sao? Con không đi con không đi.”
“Lâm An nghe lời.”
“... Hừ.”
... Trần quý phi đây là ý tứ gì, vì sao phải đuổi người khác ra, có lời nào là mọi người không thể ngồi ở dưới ánh mặt trời thảo luận? Hứa Thất An chau mày.
Ngay sau đó, Lâm An cùng hai đại cung nữ trong phòng bước ra ngoài cửa, khi sát qua bên người Hứa Thất An, Phiếu Phiếu lén thè lưỡi, thấp giọng nói:
“Lát nữa nhớ phải hướng bản cung báo cáo.”
Tiểu hoạn quan ở vào thế khó xử, đang không biết nên đi nơi nào, liền nghe Lang Nhi nói: “Nương nương nói, người khác lui ra, ngươi không có tai sao.”
“Ài.” Tiểu hoạn quan gật đầu đáp lời, xoay người đi lên theo.
“Đợi chút.” Hứa Thất An gọi hắn lại, khiển trách: “Bệ hạ phái ngươi tới giám sát ta, ngươi phải có tự giác của “khâm sai đại thần”, lưng thẳng chút.”
Sau đó, hắn lớn tiếng nói: “Bản quan chung quy là ngoại thần, cùng quý phi nương nương không tiện gặp mặt riêng, vị tiểu công công này phụ trách giám sát bản quan, là phụng ý chỉ bệ hạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.