Nội viện, nhà chính.
Trần quý phi lười biếng dựa vào giường mềm, hai thiếp thân cung nữ hầu hạ, một người bóp vai cho nàng, một người bóp chân cho nàng.
Trong hậu cung của Nguyên Cảnh đế không có hoàng quý phi, Trần quý phi có thể nói là dưới một người, trên các vị phi. Hơn nữa, không lâu nữa, địa vị nàng trong hậu cung liền thật sự nhìn quanh vô địch.
Trong tay đang cầm một quyển sách, Trần quý phi cười nói: “《 xuân đình nguyệt 》này viết thật hay, bản cung hôm nay càng đọc càng thích.”
Lang Nhi mím môi cười khẽ: “Nương nương đây là tâm tình tốt, đọc sách mới cảm thấy hay.”
Một vị cung nữ khác cười phụ họa: “Đúng vậy, thái tử tuy còn chưa từ Đại Lý tự đi ra, nhưng cũng là chuyện sớm muộn gì. Nương nương gần đây lấy nước mắt rửa mặt, các nô tỳ đau lòng muốn chết.”
Lang Nhi nhỏ giọng nói: “Thật không ngờ đường đường hoàng hậu, thủ đoạn lại độc ác như thế, hại Phúc phi, mưu hại thái tử, chúng ta còn tưởng bà ta thật sự mặt từ tâm thiện.”
Trần quý phi nhăn mặt nhíu mày, trách cứ: “Không được nói xấu hoàng hậu nương nương.”
“Nương nương, ngài chính là quá cẩn thận rồi. Bệ hạ ở buổi chầu đề xuất phế hậu, chờ sau khi chư công xác nhận, bà ta liền không là hoàng hậu nương nương nữa.” Một vị cung nữ khác cười khanh khách.
“Có lẽ nương nương của chúng ta không lâu nữa chính là hoàng hậu rồi.”
Trần quý phi liên tục nhíu mày, muốn răn dạy hai cung nữ nói chuyện không biết lựa lời, chợt nghe một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
“Mẫu phi, Lâm An tới rồi.”
Ngoài cửa có ánh sáng chớp lên, bóng Lâm An lao vào trong phòng, tiếp theo, làn váy màu lửa đỏ như một đám lửa khói chớp lên ở trong gió.
Hai đại cung nữ ăn ý ngậm miệng, chấm dứt đề tài.
Trần quý phi lộ ra nét mặt từ ái, thẳng cái lưng thon lên, vẫy tay nói: “Lâm An, buổi sáng không phải vừa tới sao.”
“Nhớ mẫu phi mà, hận không thể ở mãi cung Cảnh Tú, mỗi ngày làm bạn với mẫu phi.”
Lâm An là cô nương biết làm nũng, người đẹp lại ăn nói ngọt ngào, mặc kệ Nguyên Cảnh đế hay Trần quý phi đều rất cưng chiều nàng.
“Vậy thì nói chuyện phiếm với mẫu phi một lát, chờ con cảm thấy nhàm chán, lại về Thiều m uyển.” Trần quý phi kéo bàn tay con gái, để nàng ngồi ở bên cạnh mình.
“Vâng!”
Phiếu Phiếu sau khi ngồi xuống, dịu dàng nói: “Chủ yếu là nhớ mẫu phi, sau đó nhân tiện làm chút chuyện.”
Nụ cười của Trần quý phi không thay đổi, dịu dàng nói: “Chuyện gì.”
Phiếu Phiếu nhìn về phía Lang Nhi, dặn dò: “Hứa đại nhân có chuyện muốn hỏi ngươi, hắn chờ ở sảnh bên ngoại viện, ngươi qua đó một chuyến.”
Nói xong, hướng Trần quý phi giải thích: “Chính là Đả Canh Nhân Hứa Thất An con bồi dưỡng, mẫu phi đối với hắn cũng có ấn tượng, án thái tử ca ca hắn đang xử lý. Tựa như có lời gì muốn dò hỏi Lang Nhi, nhưng nô tài canh cửa không cho hắn vào.”
Trần quý phi trầm ngâm một lát, phất phất tay, “Lang Nhi, ngươi đi gặp hắn chút đi.”
“Vâng.” Lang Nhi nói, hai tay đặt ngang ở bụng, bước sen uyển chuyển, vượt qua bậc cửa, ra khỏi sân nhà, bóng người càng lúc càng xa.
Lâm An thu hồi ánh mắt, theo đề tài này, “Mẫu phi, thái tử ca ca có thể khôi phục trong sạch, còn phải dựa vào Hứa Thất An nhiều. Mẫu phi không biết, con bồi dưỡng hắn rất vất vả.
“Người luôn nói Hoài Khánh biết bồi dưỡng nhân tài, nuôi thế lực, thật ra Lâm An cũng không kém. Con lúc vừa quen biết hắn, hắn còn là một bộ khoái nho nhỏ của huyện Trường Nhạc. Còn không phải con vất vả bồi dưỡng, mang hắn bồi dưỡng xuất sắc như vậy.”
Trần quý phi kinh ngạc nói: “Con là như thế nào quen biết một bộ khoái nho nhỏ?”
“Ai da, đừng để ý những chi tiết nhỏ này mà. Dù sao nhân tài con bồi dưỡng đã cứu thái tử ca ca, đúng hay không.”
“Đúng đúng đúng, may mà có Lâm An, lần này nếu không có người Lâm An bồi dưỡng góp sức, thái tử ca ca của con đã nguy hiểm rồi.” Trần quý phi nhéo nhéo khuôn mặt trứng ngỗng tràn đầy cảm giác thịt của con gái.
...
Trong sảnh bên, Hứa Thất An ngồi ghế dựa, trong tay bưng chén trà, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Trà cung Cảnh Tú này, cho dù là dùng để chiêu đãi khách nhân, cũng thuần hương hơn xa so với trà ngon thẩm thẩm cất giữ.
“Nhưng so với trà vừa rồi Lâm An uống, vẫn kém không ít. Quay về hỏi Lâm An xin mấy lượng lá trà, cũng để Nhị thúc thẩm thẩm bọn họ nếm thử cống phẩm.”
Hứa Thất An nghĩ, uống một ngụm ngon lành, sau đó nhìn về phía tiểu hoạn quan đứng hầu bên cạnh, cười nói:
“Tiểu công công, ngươi là bệ hạ phái tới giám sát bản quan, dùng lời quan trường để nói, là khâm sai đại thần đấy. Ngồi ngồi ngồi, đừng đứng.”
Tiểu hoạn quan thế mà lại có vài phần kiến thức, bất đắc dĩ nói: “Rời kinh, đó mới là khâm sai. Nô tài đây không phải còn ở trong cung sao, vậy vẫn như cũ là nô tài, như đám tuần phủ kia, ở bên ngoài uy phong lẫm liệt, nhưng trở về kinh, không phải chỉ là một ngự sử nho nhỏ sao.”
Lời này mang Hứa Thất An chọc cười, “Lập luận sắc sảo, lập luận sắc sảo nha.”
Trương tuần phủ nếu về kinh, chỉ là đệ đệ, mà ở bên ngoài, hắn uy phong lẫm liệt, cho dù là bố chính sứ, đô chỉ huy sứ đại lão như vậy, cũng phải cung kính, tự xưng hạ quan.
“Đúng rồi, tiểu công công là đương sai trong tẩm cung của bệ hạ nhỉ.” Hứa Thất An hỏi.
Tiểu công công gật gật đầu.
“Hôm qua tiểu công công báo cáo xong, bệ hạ liền đi cung Phượng Tê của hoàng hậu?”
Có cái nghi vấn, Hứa Thất An giấu ở trong lòng thật lâu. Ngày hôm qua từ trong Giải Các tra được sâu xa của Hoàng Tiểu Nhu cùng hoàng hậu, manh mối bắt đầu chỉ hướng hoàng hậu, nhưng ghi lại thu chi của Ngự Dược phòng bị người ta lặng lẽ xé bỏ, bởi vậy không có chứng cứ vô cùng xác thực chứng minh là hoàng hậu cứu Hoàng Tiểu Nhu.
Lấy trí tuệ cùng tâm kế của Nguyên Cảnh đế, không nên ở lúc hồ sơ chưa rõ ràng, đã nôn nóng đi chất vấn hoàng hậu.
Nếu Nguyên Cảnh đế thực là kẻ xúc động ngốc nghếch như thế, sau khi vụ án thái tử xảy ra, hắn nên trực tiếp phế thái tử.
“Không phải...” Tiểu hoạn quan lắc đầu, do dự một lát, nhỏ giọng nói:
“Là Trần quý phi đi tẩm cung của bệ hạ khóc lóc kể lể, lên án hoàng hậu mưu hại thái tử, bệ hạ niệm tình cảm với quý phi, lúc này mới đi cung Phượng Tê chất vấn hoàng hậu. Nô tài cũng là khi đó, bị bệ hạ gọi đến hỏi, lúc ấy nô tài còn chưa chủ động báo cáo đâu.”
Trần quý phi là như thế nào biết tiến triển vụ án?
Không cần phải nói, khẳng định là Phiếu Phiếu nói cho nàng, nha đầu thối vừa thấy vụ án có tiến triển mang tính đột phá, cách thái tử tiến thêm một bước, vì thế vui vẻ tìm mẫu thân chia sẻ vui sướng, không thể tránh được.
Đang trò chuyện, một nữ tử mặc cung trang màu xanh lục bước qua bậc cửa, vào sảnh bên.
Nàng ngũ quan thanh tú, làn da trắng nõn, khoảng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, mắt là loại mắt hạnh tròn tròn, giống với Chử Thải Vi, nhưng không to được như người sau.