Hoài Khánh vượt qua bậc cửa, tiến vào trong sảnh, lạnh như băng nói: “Mọi người rời khỏi đại sảnh, không thể tới gần nơi này trăm bước, kẻ trái lệnh giết không tha.”
Hứa Thất An lớn tiếng nói: “Vâng!”
Ngón cái búng chuôi đao, bội đao ra khỏi vỏ nửa tấc, nhìn quét mọi người trong sảnh, quát: “Còn không mau cút đi.”
Nhạc sĩ, vũ cơ cùng thực khách lập tức giải tán.
“Không được đi, không được đi...”
Quốc cữu hô to, nhưng ngăn không được đám người giải tán, tức đến dậm chân, chỉ vào Hứa Thất An quát mắng: “Ngươi là cẩu nô tài ở đâu ra, người đâu, người đâu...”
Hứa Thất An nhíu nhíu mày, thầm nhủ khó trách Hoài Khánh chán ghét như thế đối với người cậu này, khó trách nàng sẽ ngay lập tức hoài nghi quốc cữu.
Đây là tên công tử quần là áo lụa thuần 24K.
Hô vài tiếng, thấy bên ngoài không có ai trợ giúp mình, quốc cữu liền không hô nữa, nheo mắt, nhìn về phía Hoài Khánh công chúa: “Hoài Khánh, ngươi không ở trong cung đợi, đến phủ của cữu cữu (cậu) làm cái gì.”
“Chuyện phụ hoàng phế hậu, quốc cữu biết không?”
Thanh âm Hoài Khánh tựa như gió tuyết rét đậm, lộ ra hàn ý âm trầm, “Phụ hoàng hôm nay lâm triều đề xuất phế hậu, quốc cữu thân là em trai ruột của mẫu hậu, còn có tâm tình ở phủ uống rượu mua vui.”
“Tự nhiên là biết.” Quốc cữu đột nhiên bực bội, “Nhưng ta có thể có cách nào? Ta cũng không phải Ngụy Uyên, ta nói không cho phế hậu, bệ hạ sẽ đồng ý?”
“Quốc cữu biết nguyên nhân phụ hoàng phế hậu không.” Trưởng công chúa hỏi.
“Còn không phải tỷ tỷ vì để tứ hoàng tử làm thái tử, mưu hại vị đông cung kia sao.” Quốc cữu lớn tiếng nói, nói xong, hắn “xùy” một tiếng, tựa như rất khinh thường đối với cách làm của hoàng hậu.
Hứa Thất An thật cẩn thận nhìn về phía Hoài Khánh, nàng từ đầu tới đuôi đều rát bình tĩnh, hoặc là nói, lạnh lùng.
Hắn đang muốn ép hỏi chuyện Hoàng Tiểu Nhu, bỗng nhiên thấy Hoài Khánh khoát tay áo, công chúa điện hạ cười lạnh một tiếng: “Quốc cữu, bản cung là mệnh phụng hoàng đến truy bắt ngươi.”
Quốc cữu sửng sốt, “Truy bắt ta? Dựa vào cái gì.”
Hoài Khánh rốt cuộc lộ ra cười lạnh, “Bằng cung nữ Hoàng Tiểu Nhu.”
Nghe vậy, quốc cữu như bị sét đánh, toàn bộ thân thể đều chấn động, trong mắt hắn hiện lên sự sợ hãi, gắng chống đỡ nói: “Hoàng Tiểu Nhu cái gì, Hoài Khánh, ngươi đang nói mê sảng cái gì, ngươi đang nói mê sảng cái gì!!”
Hắn thế mà lại hướng tới Hoài Khánh công chúa rống to lên.
“Không thấy quan tài không nhỏ lệ.” Hoài Khánh vươn tay, Hứa Thất An mang miếng lụa mảu sắc ảm đạm đưa qua.
Nàng tiếp nhận, dùng sức vứt ở trên mặt quốc cữu, “Mùa xuân năm Nguyên Cảnh thứ ba mươi mốt, ngươi đã làm cái gì đối với Hoàng Tiểu Nhu, trong lòng ngươi rõ nhất.”
Quốc cữu ngây dại.
Mảnh lụa vàng từ trên mặt hắn trượt xuống, giống như cũng mang đi một chút màu máu cuối cùng của hắn, con ngươi quốc cữu tan rã, vẻ mặt sợ hãi.
“Ai nói cho ngươi, ai nói cho các ngươi chuyện Hoàng Tiểu Nhu.” Quốc cữu lẩm bẩm.
“Tự nhiên là hoàng hậu nương nương.” Hứa Thất An phối hợp lừa một câu.
“Đánh rắm!”
Quốc cữu gia phản ứng dữ dội bất ngờ, màu máu chậm rãi trào lên mặt hắn, không phân rõ là kích động hay phẫn nộ gây ra, hắn lớn tiếng nói:
“Ta là con trai độc nhất của Thượng Quan gia, nàng sao có khả năng bán đứng ta, nàng làm sao dám bán đứng ta, nàng tương lai có mặt mũi nào đi gặp phụ thân, các ngươi đừng có gạt ta.”
Hứa Thất An nói: “Bởi vì Hoàng Tiểu Nhu liên lụy vào vụ án Phúc phi, quá khứ cô ta bị điều tra ra, hoàng hậu bất đắc dĩ, chỉ có thể thẳng thắn. Mùa xuân năm Nguyên Cảnh thứ ba mươi mốt, ngươi ở trong cung làm bẩn Hoàng Tiểu Nhu.”
Hắn nói rát khẳng định.
“Không có khả năng, Hoàng Tiểu Nhu sớm đã chết rồi, tỷ tỷ đáp ứng sẽ giúp ta diệt khẩu.” Quốc cữu chấn động nói.
Sự thật là, hoàng hậu chưa diệt khẩu, nàng chỉ phá thai nhi trong bụng Hoàng Tiểu Nhu... Hoài Khánh nói không sai, hoàng hậu quá mức nhân từ nương tay... Hứa Thất An nghiêng đầu nhìn trưởng công chúa.
Hoài Khánh vẫn như cũ không có vẻ mặt, thản nhiên nói: “Khai theo sự thật đi, nói với bản cung, vẫn tốt hơn khai ra ở trong địa lao Đả Canh Nhân. Hoặc là, quốc cữu muốn nếm thử mùi vị hình phạt trong địa lao Đả Canh Nhân?”
Quốc cữu suy sụp ngồi xuống.
“Đúng, Hoàng Tiểu Nhu quả thực có thai với ta, nhưng ả là cam tâm tình nguyện. Bởi vì ả cho rằng ta là bệ hạ.
“Ta yêu thích sắc đẹp, nhưng chán ghét nữ nhân trong lầu xanh cùng Giáo Phường Ti, cơ thiếp trong phủ với ta mà nói, sớm không còn cảm giác mới mẻ. Dần dần, ta phát hiện nữ nhân trong cung so với nữ nhân bên ngoài càng làm ta mê muội hơn.
“Đều do tỷ tỷ không tốt, cung Phượng Tê của tỷ ấy có nhiều cung nữ như vậy, lại ngay cả động cũng không để ta động vào. Bệ hạ trầm mê tu đạo, không gần nữ sắc nhiều năm, ta muốn một hai cung nữ làm sao vậy?
Tỷ tỷ là chủ hậu cung, chỉ cần đồng ý, ai có thể ngăn cản? Ta lại không cần tần phi của bệ hạ. Ngày đó ta đi cung Phượng Tê thăm hoàng hậu, gặp được một cung nữ vẩy nước quét nhà, nàng ấy thanh tú đáng yêu, khiến người ta trìu mến, ta tưởng cung nữ mới tới cung Phượng Tê, liền tiến lên động tay động chân.
“A, nàng ấy cho rằng ta là bệ hạ, mắc cỡ đỏ mặt không dám từ chối, nhâm cho ta làm.”
Hoàng Tiểu Nhu là năm Nguyên Cảnh thứ hai mươi tám vào cung, khi đó bệ hạ đã trầm mê tu đạo, không đi hậu cung nữa... Một cung nữ nho nhỏ, căn bản chưa từng thấy Nguyên Cảnh đế bộ dạng thế nào... Trong lòng Hứa Thất An cân nhắc, hiệu quả Vọng Khí Thuật chưa tan đi, hắn biết quốc cữu không nói láo.
“Ta thừa dịp bốn bề vắng lặng, liền dẫn nàng vào sương phòng, cá nước thân mật. Sau, nàng lòng tràn đầy vui mừng, cho rằng mình đã hầu hạ bệ hạ, cho rằng mình là nữ nhân có một không hai có thể khiến bệ hạ phá giới. Đừng nói là nàng, trong hậu cung từ phi tần, cho tới cung nữ, ai chưa từng ảo tưởng mình có thể khác với đám đông, được bệ hạ lâm hạnh.”
Giả mạo hoàng đế lâm hạnh cung nữ... Khó trách hoàng hậu liều chết bảo vệ ngươi, mười cái mạng cũng không đủ chém...
Quốc cữu nuốt ngụm nước bọt, “Về sau, ta ăn tủy biết vị, thường nương danh nghĩa thăm hoàng hậu, hẹn hò với Hoàng Tiểu Nhu. Ta ở trên người nàng cảm nhận được cảm giác khác biệt, không giống với nữ nhân khác. Nhưng hoàn toàn không ngờ được, nàng thế mà lại mang thai...
“Đến lúc đó ta mới hoảng, mang việc này nói cho hoàng hậu, tỷ ấy mắng đau ta một trận, hạ lệnh không cho ta bước vào hậu cung nửa bước nào nữa. Cũng đáp ứng ta giết Hoàng Tiểu Nhu diệt khẩu, thay ta thu thập tàn cục.”
Hứa Thất An lặng lẽ nói: “Cho nên Hoàng Tiểu Nhu luôn cho rằng mình mang thai là long chủng, bởi vậy hận thấu xương đối với hoàng hậu ép nàng sanh non. Chờ nàng về sau biết mình bị lừa, thì ra người dụ dỗ gian dâm nàng không phải hoàng đế, mà là ngươi vị quốc cữu gia này... Nhưng lúc đó thai nhi cũng không còn, sự tình đã định, nàng lại không thể trêu vào hoàng hậu, nổi giận, tự sát.