Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 464: Chân tướng (2)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đăng: Công Chúa Cốm
 Chương trướcChương tiếp 

“Mùa xuân năm Nguyên Cảnh thứ ba mươi mốt, hẳn là thời gian cung nữ Hoàng Tiểu Nhu thất thân... Không đúng, có chuyện rất kỳ quái, Hoàng Tiểu Nhu tự sát là bốn năm trước, năm Nguyên Cảnh thứ ba mươi mốt là năm năm trước. Năm Nguyên Cảnh thứ ba mươi bảy mới vừa mới bắt đầu, chúng ta trước không tính.” Hứa Thất An bỗng nhiên khẽ nhíu mày.
Hoài Khánh công chúa hiểu ý tứ Hứa Thất An, giọng dễ nghe nói: “Dựa theo thời gian suy tính, là tự sát sau khi bị ép sanh non. Mẫu hậu sau khi phá thai nhi trong bụng Hoàng Tiểu Nhu, an bài Hà Nhi chiếu cố cô ta.”
“Quả thật là như thế, có thể đối ứng với kết quả điều tra của chúng ta, nhưng điện hạ không cảm thấy kỳ quái sao, ngươi vừa rồi cũng nói, mang thai ở trong hậu cung là không giấu được. Hoàng Tiểu Nhu một cung nữ, dựa vào cái gì dám làm như thế, trừ phi cô ta không sợ hãi.”
“Không có khả năng là phụ hoàng.” Hoài Khánh lắc đầu.
Đối với điều này, Hứa Thất An tỏ vẻ đồng ý.
Lấy khát vọng đối với trường sinh, chấp nhất đối với tu đạo của Nguyên Cảnh đế, tuyệt đối không có khả năng lâm hạnh một cung nữ.
“Chúng ta đi hỏi vị quốc cữu gia này một câu đi, chỉ ở đây đoán mò không có ý nghĩa.”
Đề nghị của Hứa Thất An được Hoài Khánh công chúa tán đồng, nàng tựa như đang có ý này.
Hai người lập tức rời khỏi hầm băng, xa xa thấy bóng người tiểu hoạn quan, hắn còn chưa rời khỏi.
Tiểu thái giám này có chút thật thà... Hứa Thất An đi qua, nói: “Ta cùng Hoài Khánh công chúa muốn xuất cung một chuyến, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, việc hôm nay, đừng vội hướng bệ hạ báo cáo.”
Tiểu hoạn quan nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
“Có chuyện ngươi cứ nói, đừng có dông dài.”
“Hứa đại nhân, nô tài có chút sợ.”
Đừng sợ, ta sẽ nhẹ một chút... Hứa Thất An cười ha ha nói: “Yên tâm, thứ không nên biết đến, ta sẽ không để ngươi biết. Ngươi cứ nghe lời là được.”
Tiểu hoạn quan lúc này mới thở phào: “Có câu này của ngài, nô tài coi như an tâm rồi.”
Hứa Thất An vốn tưởng có thể ngồi cùng xe ngựa với Hoài Khánh, không ngờ Hoài Khánh bạc tình quả nghĩa cho hắn một con tuấn mã.
Ngồi trên lưng ngựa, theo xe ngựa của công chúa hướng quốc cữu phủ bước đi, Hứa Thất An không khỏi nhớ tới con ngựa cái nhỏ mình âu yếm.
Ngày hôm qua sau khi gặp ám sát, hắn mang con ngựa cái nhỏ đuổi đi, sau khi giết ngược lại ba thích khách, liền đi nha môn dưỡng thương, cho tới bây giờ, hắn vẫn như cũ không biết hành tung con ngựa cái nhỏ.
Nhưng, hắn sáng nay trước khi vào cung, có dặn dò đồng nghiệp đi tìm con ngựa cái nhỏ.
Cửa sổ xe mở ra, Hoài Khánh thò mặt ra, ngũ quan vô song, cái mũi cao, môi đỏ mọng tươi đẹp, khóe môi tinh xảo như khắc. Mắt đẹp tựa như một hồ nước mùa thu, trong suốt lấp lánh.
“Cho dù mẫu hậu quả thật là gánh tội thay quốc cữu, người phía sau màn vẫn chưa tìm ra.” Nàng thở dài nói.
Hứa Thất An chưa trả lời, mà là hỏi ngược lại: “Ta trái lại không hiểu, người phía sau màn vì sao cho tới bây giờ, mới ra tay với hoàng hậu?”
Hai người nhìn nhau không nói gì.
...
Quốc cữu phủ ở trong hoàng thành, Hứa Thất An cùng Trưởng công chúa đến quốc cữu phủ, hỏi thủ vệ, mới biết được quốc cữu không ở trong hoàng thành, mà ở nhà cũ nội thành.
“Đến hỏi chút, quốc cữu từ khi nào dọn đến nhà cũ?” Hoài Khánh mở ra cửa sổ xe, dặn dò thị vệ đi theo.
Thị vệ hỏi xong, trả lời: “Sáng nay.”
Sáng nay? Nguyên Cảnh đế chính là lúc triều hội buổi sáng hôm nay, đề xuất phế hậu... Hứa Thất An theo bản năng nhìn về phía Hoài Khánh, phát hiện đại lão bà cũng đang nhìn hắn.
“Đi nhà cũ họ Thượng Quan.” Hoài Khánh công chúa lạnh lùng nói.
Xe ngựa xa hoa làm từ gỗ lim tơ vàng, chậm rãi chạy ra khỏi hoàng thành, dùng hơn nửa canh giờ mới đến nhà tổ họ Thượng Quan.
Ra ngoài dự liệu, nhà cũ họ Thượng Quan chỉ là một tòa nhà lớn có ba sân, so với hào trạch Hứa Thất An mua chẳng tốt hơn gì. Đương nhiên, luận trình độ tinh xảo cùng xa hoa, khẳng định treo lên đánh Hứa phủ.
Hơn nữa, thủ vệ nơi này rất nhiều.
Hứa Thất An thừa dịp xe ngựa chậm rãi dừng lại, từ trong lòng ra một tờ giấy Vọng Khí Thuật chuẩn bị sẵn trên đường, lấy khí cơ dẫn cháy.
Xe ngựa dừng lại ở ngoài Thượng Quan phủ, Hoài Khánh giẫm ghế gỗ đi xuống, đi thẳng vào phủ, thị vệ ở cửa không dám ngăn cản.
Trên đường, Hoài Khánh cùng Hứa Thất An nói về gia sử họ Thượng Quan, họ Thượng Quan cũng không phải đại tộc cuộc sống xa hoa, ngoại tổ phụ Thượng Quan Thanh đảm nhiệm chức Hộ bộ tả thị lang kiêm đông các đại học sĩ.
Nhưng đây đều là chuyện ở sau khi Thượng Quan hoàng hậu nhập chủ cung Phượng Tê.
Trước đó, Thượng Quan gia chỉ là một gia tộc nhỏ, Thượng Quan Thanh ngoại tổ phụ của Hoài Khánh, cũng chỉ là làm được Hộ bộ độ chi chủ sự, chính lục phẩm mà thôi.
“Ngụy gia cùng Thượng Quan gia là thế giao, Ngụy Công lúc thiếu niên, gia cảnh bần hàn, từng đọc sách ở Thượng Quan gia. Ngoại tổ phụ xem như nửa thụ nghiệp ân sư của hắn.” Hoài Khánh công chúa nói.
Hứa Thất An gật gật đầu, hắn cũng là hôm nay mới biết được Ngụy Uyên cùng hoàng hậu là có sâu xa.
“Vậy Ngụy Công...” Hắn dừng một chút, vẫn hỏi ra nghi hoặc: “Là như thế nào vào cung?”
Hoài Khánh công chúa lắc đầu.
Xuyên qua tiền viện, tiếng nhạc khí ti trúc diễn tấu truyền đến.
Xa xa, bọn họ thấy cửa sảnh sau rộng mở, bảy tám vũ cơ mặc sa mỏng nhẹ nhàng nhảy múa, nhạc sĩ tấu vang tà âm.
Hứa Thất An mở to mắt nhìn, nói thật, hắn ở Giáo Phường Ti nhìn quen trường hợp như vậy, nhưng cho dù là vũ cơ trong Giáo Phường Ti, cũng không ăn mặc lớn mật như các nữ nhân trong sảnh.
Những nữ nhân đó đã chưa mặc yếm, cũng không mặc tiết khố, chỉ khoác một tầng áo lụa mỏng manh, theo kỹ thuật nhảy triển lộ bộ vị riêng tư của thân thể, khoe khoang sự lẳng lơ.
Trong sảnh, một nam nhân trung niên làn da trắng nõn, bề ngoài vô cùng tốt ngồi trên chủ vị, để hai bên ria mép nho nhỏ, tay trái ôm một người đẹp, tay phải ôm một người đẹp.
Tay trái nhào đậu, tay phải đùa nghịch, say sưa thưởng thức vũ cơ nhẹ nhàng nhảy múa.
Có vài thực khách ngồi hai bên, rất vui vẻ.
Hứa Thất An đối với sự hoang đường háo sắc của vị quốc cữu này có nhận thức tiến thêm một bước, chị ruột cũng sắp bị phế đi, hắn còn ở nơi này tận tình thanh sắc, càng hoang đường hơn là, hoàng hậu còn là vì gánh hộ tiếng xấu.
Run bần bật, bọn được chăm bẵm khi nào có thể khá lên được.
Trưởng công chúa ngừng lại ngoài sảnh, nghiêng đầu, nhìn Hứa Thất An.
Hứa Thất An ngầm hiểu tháo xuống bội đao, đi tới cửa, dùng vỏ đao “bốp bốp bốp” gõ khung cửa, quát: “Kiểm tra phòng, nam ngồi bên trái, nữ ngồi bên phải, ôm đầu, lấy ra chứng nhận thân phận.”
Đám người trầm mê thanh sắc cả kinh, lúc này mới chú ý tới Hứa Thất An cùng Hoài Khánh công chúa đứng bên ngoài.
Các vũ cơ dừng nhảy, các nhạc sĩ không chơi nhạc nữa, quốc cữu để hai bên ria mép đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó chau mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.