Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 459: Cơn bão đầu não (2)




Lúc này, một vị lại viên đồ đen tiến vào Xuân Phong đường, nhìn thấy Hứa Thất An ở trong sảnh, nhất thời nhẹ nhàng thở ra: “Vừa rồi đi hậu viện tìm kiếm Hứa đại nhân, không tìm thấy, ty chức còn tưởng ngươi rời khỏi nha môn rồi.”
Hứa Thất An vẫn gác chân ở trên bàn, híp mắt, “Hôm nay không vào cung tra án, chờ dưỡng thương xong rồi nói sau.”
Lại viên gật gật đầu, nói: “Ngụy Công tìm ngài đó, ngài đi Hạo Khí Lâu một chuyến trước đi.”
Ha, xem ra là chuyện ngày hôm qua bị ám sát bị Ngụy Uyên biết rồi, hắn khẳng định trợn mắt há hốc mồm đối với chiến tích của ta... Hứa Thất An buông chân, từ trên ghế đứng dậy, “Dẫn đường.”
Theo lại viên tới Hạo Khí Lâu, ngựa quen đường cũ lên tầng bảy, không ngờ trà trong phòng trừ Ngụy Uyên, còn có hai vị khách khiến hắn không ngờ đến.
Trưởng công chúa Hoài Khánh thanh lịch cao quý tựa như hoa sen tuyết; con trai trưởng Nguyên Cảnh đế tuấn lãng nội liễm —— tứ hoàng tử.
Làm bào huynh của Hoài Khánh, tứ hoàng tử ngũ quan cũng không tương tự với muội muội, trái lại có vài phần giống Nguyên Cảnh đế.
Hoài Khánh thì có chút tương tự với hoàng hậu, chẳng qua khí chất hai mẹ con khác biệt quá lớn, một chút xíu tương tự kia cũng khiến người ta nhìn không ra.
Sắc mặt ba người đều rất khó coi, Ngụy Uyên tay cầm chén trà, cúi đầu không nói, giống như chưa phát hiện Hứa Thất An đã đến. Tứ hoàng tử nghe tiếng nhìn tới, hướng hắn khẽ gật đầu.
Hoài Khánh cũng chưa nhìn Hứa Thất An, nhíu mày trầm ngâm.
“Ngụy Công.” Hứa Thất An ôm quyền.
Ngụy Uyên lúc này mới ngẩng đầu lên, chỉ chỉ vị trí bên cạnh Hoài Khánh, ôn hòa nói: “Ngồi đi.”
Hứa Thất An vào ngồi.
“Tối hôm qua bị ám sát?” Ngụy Uyên mang ấm trà giao cho Hứa Thất An, ý bảo hắn tự rót trà.
Vừa mới cơm no rượu say, Hứa Thất An rót một chén trà, nhưng chưa uống, gật đầu nói: “Kẻ làm chủ phía sau màn có liên quan với vụ án Phúc phi, ở ngay trong cung.”
“Ngươi hoài nghi là hoàng hậu?”
Câu này Ngụy Uyên nói quá trắng ra, Hứa Thất An nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, thật cẩn thận nhìn thoáng qua Hoài Khánh.
Hoài Khánh vẫn không nhìn hắn, bộ dáng tâm sự nặng nề.
Bộ dáng bây giờ của trưởng công chúa, thực sự giống một nữ nhân đối mặt đơn ly hôn... Trong lòng Hứa Thất An nói thầm.
“Hôm nay bệ hạ ở trên triều hội đề xuất phế hậu, nguyên nhân là hung phạm phía sau màn vụ án Phúc phi là hoàng hậu.” Ngụy Uyên nói.
“???”
Hứa Thất An sững sờ nhìn hắn, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu: Ta đã ngủ bao lâu?
Sao ngủ một giấc tỉnh lại, lại có chút cảm giác cảnh còn người mất, giống như mình đã ngủ một thế kỷ.
Vụ án Phúc phi là hắn tự tay tra, mỗi một bộ sậu mỗi một manh mối đều là hắn cân nhắc, mò mẫm ra. Hắn cũng còn không dám xác định hoàng hậu là hung thủ, Nguyên Cảnh đế dựa vào cái gì?
Lão cho rằng hắn là Conan hay là Địch Nhân Kiệt?
Nhưng kế tiếp, một câu của Hoài Khánh công chúa, khiến Hứa Thất An lại ngây dại.
“Mẫu hậu đã thừa nhận.”
what are you nói gì vậy?
Hứa Thất An khoát tay, “Xin lỗi, ty chức cần bình tĩnh một chút...”
Hắn suy nghĩ thật lâu, thử nói: “Bệ hạ muốn phế hậu, nguyên nhân là hung phạm phía sau màn vụ án Phúc phi là hoàng hậu, mà hoàng hậu thật sự thừa nhận rồi?”
Tứ hoàng tử gật gật đầu.
“Có thể là bị ép hay không?” Hứa Thất An đoán.
“Sẽ không.” Ngụy Uyên lắc đầu, đôi mắt ẩn chứa tang thương nhìn hắn, trầm giọng nói:
“Vụ án Phúc phi là ngươi tự mình điều tra, bất cứ manh mối, chi tiết nào, không có ai rõ hơn ngươi. Ngươi nghĩ kỹ chút nữa, trong đó có phải có chỗ đáng ngờ, chỗ không hợp lý hay không? Hôm nay hai vị điện hạ tới nha môn, trừ bàn bạc với ta việc phế hậu, cũng có ý tứ mời ngươi hỗ trợ.
“Bệ hạ còn chưa thu hồi kim bài của ngươi, chư công cần thời gian xác nhận việc này, ngươi còn có thời gian đi thăm dò vụ án này.”
Hoài Khánh cùng tứ hoàng tử đồng thời nhìn về phía Hứa Thất An.
Tứ hoàng tử chắp tay: “Làm phiền Hứa đại nhân.”
Hứa Thất An không quan tâm hắn, ánh mắt chuyển tới trên người Hoài Khánh.
Vị công chúa điện hạ thanh lịch cao thượng như hoa sen này, đôi mắt như nước mùa thu cẩn thận đánh giá hắn, “Thương thế như thế nào?”
Nàng chưa nói chuyện vụ án, mà là quan tâm thương thế của Hứa Thất An.
Xem ở trên phần ngươi thành khẩn nhận sai, không ly hôn nữa... Hứa Thất An “Ừm” một tiếng, “Tạ công chúa quan tâm, ty chức không sao.”
Dừng một chút, tiếp tục nói: “Trong vụ án Phúc phi, hoàng hậu quả thật có đủ động cơ cùng lý do mưu hại thái tử. Mà căn cứ manh mối ta ngày hôm qua điều tra ra, hung phạm phía sau màn cũng quả thật chỉ hướng hoàng hậu.”
Tứ hoàng tử kích động ngắt lời: “Không có khả năng, mẫu hậu sẽ không làm loại chuyện này.”
“Điện hạ đừng nóng vội, ta còn chưa nói hết.” Hứa Thất An nhìn Hoài Khánh, hỏi: “Bệ hạ có chứng cớ gì không?”
Hoài Khánh lắc đầu: “Không có, là mẫu hậu tự mình thừa nhận.”
Hứa Thất An nhíu mày: “Vậy thì kỳ quái rồi, nếu bệ hạ không có chứng cớ, hoàng hậu vì sao phải thừa nhận? Hoàng hậu cũng đã thừa nhận, bà ấy lại vì sao còn phải phái người ám sát ta?”
Cái này tồn tại nghịch biện.
Tứ hoàng tử thở dài nói: “Chính bởi vì không biết, cho nên mới tới tìm ngươi. Hứa đại nhân, ngươi phá nhiều kỳ án, nếu kinh thành còn có ai có thể trong khoảng thời gian ngắn tra ra chân tướng, trả mẫu hậu sự trong sạch, người như vậy cũng chỉ có ngươi.”
Hứa Thất An uống xong ngụm trà đầu tiên sau khi vào ngồi, chậm rãi nói: “Khi ta vừa mới bắt đầu tiếp nhận vụ án, cảm thấy vụ án Phúc phi chỉ hai loại khả năng: Một, thái tử quả thật sau khi say rượu loạn tính, hại chết Phúc phi.
“Hai, có người mưu hại thái tử, mưu đoạt vị trí thái tử.
“Sau khi tra xem Thanh Phong điện của Phúc phi, ta có thể kết luận, thái tử quả thật là bị oan uổng. Như vậy vụ án này liền thuộc về loại khả năng thứ hai, có người muốn mưu hại thái tử.
“Theo lối suy nghĩ này tra tiếp, các loại manh mối không cái nào không phải chỉ hướng hoàng hậu nương nương. Nói thẳng với hai vị điện hạ, ngay tại vừa rồi, ta cũng đang hoài nghi hoàng hậu, hoài nghi là bà ấy phái thích khách ám sát ta.
“Nhưng biết được hoàng hậu thừa nhận mình là hung phạm phía sau màn, ta đột nhiên sinh ra hoài nghi đối với vụ án này. Như vậy mục đích của kẻ làm chủ phía sau màn, sẽ không là mưu hại thái tử đơn giản như vậy, là một hòn đá ném hai con chim.
“Nhưng ta có nghi vấn, hoàng hậu ru rú trong nhà, tứ hoàng tử cũng không phải thái tử, kẻ làm chủ phía sau màn vì sao phải mang đầu mâu chỉ hướng hoàng hậu, mưu đồ là cái gì? Chung quy không thể là vị trí đứng đầu hậu cung chứ.”
Có một hoàng đế cấm dục hơn mười năm, ngai báu đứng đầu hậu cung có ý nghĩa sao?
Ngụy Uyên buông chén trà, thở dài: “Đầu tiên, tứ hoàng tử mặc kệ có phải thái tử hay không, hắn đều là trưởng tử của bệ hạ. Tiếp theo, kẻ làm chủ phía sau màn là hướng đến ta.”
“???” Hứa Thất An mờ mịt nhìn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.