Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 423: Gặp thái tử (3)




Hứa Thất An mua một cân quýt xanh, gọi Hứa Nhị lang xuống ngựa, vừa bóc vỏ chà lau quần áo, vừa nói:
“Các cô nương Giáo Phường Ti mùi son phấn quá nặng, dùng chất lỏng vỏ quýt xanh che giấu một chút, nữ nhân mũi thính nữa cũng không ngửi được.”
Hứa Nhị lang vừa tay chân lưu loát làm theo, vừa bắt lấy cơ hội mở ra thuộc tính miệng lưỡi cay độc, trào phúng nói:
“Đại ca tâm tư linh hoạt, không đi đọc sách thật sự là đáng tiếc.”
Hứa Thất An liếc hắn, “Biện pháp Nhị thúc dạy ta.”
Hứa Tân Niên giống như cái gì cũng chưa nói, cúi đầu, nghiêm túc dùng chất lỏng của vỏ quýt xanh bôi lên quần áo.
Sau khi xong việc, Hứa Thất An mang quýt xanh đưa cho Hứa Tân Niên, nói: “Ta phải vào cung phá án, đệ mang quýt về nhà.”
Nhị lang nhíu mày nói: “Phá án? Huynh lại phải phá án gì.”
“Vụ án Phúc phi nghe nói rồi chứ, hoàng đế lão nhi ném nó cho ta.” Hứa Thất An giải thích.
“Vụ án rắm chó này huynh xen vào làm gì?”
Thư viện Vân Lộc có con đường tin tức chuyên môn, chuyện xảy ra ở kinh thành, không thể giấu được tai mắt thư viện.
“Ta lại không từ chối được.”
Hứa Tân Niên cười lạnh một tiếng: “Huynh bảo cha gõ huynh một gậy, lại lấy dưỡng thương làm lý do, vụ án tự nhiên liền từ chối được. Với lại, vụ án này tất nhiên khó tra.”
Nhị lang quả nhiên thích hợp đi quan trường, trình độ bụng dạ xấu xa đạt tiêu chuẩn... Hứa Thất An cười nói: “Thật ra, án trong cung dễ điều tra nhất.”
Bởi vì trong cung cao thủ nhiều như mây, là hang ổ của Nguyên Cảnh đế, những hệ thống loè loẹt kia không thể chen chân. Vụ án Phúc phi, đại khái là vụ án “bình thường” nhất sau khi hắn tới thế giới này từng làm.
Hứa Tân Niên gật gật đầu, chán ghét nhìn quýt xanh: “Quýt xanh vừa chua vừa chát, trong nhà không ai có thể ăn.”
“Mua rồi không thể lãng phí, cho Linh m ăn.”
“Ý kiến hay.”
...
Đại Lý tự.
Cổng nha môn khí phái, Hứa Thất An ngồi ở lưng ngựa, nhìn ba chữ to dát vàng “Đại Lý tự”.
Đại Lý tự chưởng quản thẩm tra xử lí hình ngục án kiện, tương đương với toà án nhân dân tối cao của Hứa Thất An kiếp trước. Cùng Đô Sát viện và Hình bộ được xưng là tam pháp ti.
Bình thường gặp án kiện trọng đại, hoàng đế sẽ lệnh tam pháp ti hội đồng Đả Canh Nhân thẩm tra xử lí. Bởi vậy có thể thấy được, Ngụy Uyên đồng thời chưởng quản nha môn Đả Canh Nhân cùng Đô Sát viện, là quyền thế ngập trời cỡ nào.
Nguyên Cảnh đế chỉ dùng một mình hắn, đã khống chế được văn võ bá quan.
Tương tự, có thể thấy được vận khí Hứa Thất An tốt bao nhiêu, vừa mới gia nhập Đả Canh Nhân, vừa lúc được Ngụy Uyên thưởng thức. Từ một khoái thủ của huyện Trường Nhạc, biến thành người có thể đi ngang ở kinh thành.
“Nhanh đi tìm Đại Lý tự khanh, bảo hắn ra gặp bản quan.” Hứa Thất An lấy ra kim bài, hướng về phía nha dịch trực ở cổng nha môn nói:
“Hắn nếu không ra, bản quan liền vào hoàng cung hướng bệ hạ cáo trạng, nói hắn cố ý làm khó dễ, cản trở phá án.”
Nha dịch vội vàng đi vào.
Một khắc đồng hồ sau, Đại Lý tự khanh dẫn theo hai vị thiếu khanh, cùng với một đám quan viên Đại Lý tự đi ra đón.
“Hứa đại nhân, chưa tiếp đón từ xa, chưa tiếp đón từ xa.” Đại Lý tự khanh cười ha ha đi ra.
Hứa Thất An xuống khỏi lưng ngựa, nhiệt tình lên đón: “Ai da, sao lại kinh động Bùi đại nhân tự mình đi ra, hạ quan hổ thẹn, hổ thẹn.”
Hứa Thất An bảo Đại Lý tự khanh đi ra tiếp kiến, chính là muốn cho hắn khó coi, làm mất mặt hắn. Đường đường một trong cửu khanh, tự mình ra cổng nha môn tiếp kiến một Đồng la nho nhỏ, mất hết mặt mũi... Mọi người từng có khúc mắc, tìm được cơ hội làm khó dễ, sao có thể không lợi dụng cho tốt.
“Nên vậy mà, nên vậy mà.”
Đại Lý tự khanh dẫn Hứa Thất An đi vào trong, nói: “Hứa đại nhân trở về vừa lúc, vụ án Phúc phi ngoài ngươi ra ai cũng không được. Nhưng bản khanh nhắc nhở Hứa đại nhân một lần, vụ án này hung hiểm, đừng hãm sâu.”
Đây là đang vui sướng khi người gặp họa.
Vụ án Phúc phi, làm được thì đắc tội phe thái tử. Không làm được đắc tội Nguyên Cảnh đế.
Ít nhất ta đổi được một cái tử tước, đắc tội lão hoàng đế tính là cái gì... Hứa Thất An cười ha ha nói:
“Không sao không sao, trước khi rơi vào, nhất định mang những lão già chướng mắt kia cùng nhau kéo vào. Dù sao có kim bài trong tay, quyền lực tiên trảm hậu tấu, không dùng thì uổng.”
Đại Lý tự khanh nheo mắt, “Hứa đại nhân rất biết nói đùa.”
“Hứa đại nhân lần này đến Đại Lý tự, là vì thái tử mà đến?”
“Đúng vậy.”
.....
Hứa Thất An ở trong “phòng giam” gặp được thái tử, cái gọi là phòng giam, thật ra là một gian phòng sạch sẽ, bố trí không tính là xa hoa, nhưng thứ gì cũng có.
Thái tử bị giam cầm ở trong phòng, trước khi vụ án điều tra rõ, không thể rời khỏi.
Không hổ là thái tử, ngồi tù cũng khác với người thường... Hứa Thất An thầm nhủ.
Chờ sau khi quan môn lại viên rút đi, hắn ôm quyền nói: “Ty chức Hứa Thất An, ra mắt thái tử điện hạ.”
“Ngươi là đến thẩm vấn bản cung à, phụ hoàng cho ngươi chủ thẩm án này?” Thái tử ngồi ở bên cạnh bàn, đánh giá Hứa Thất An.
“Tam pháp ti qua loa tắc trách từ chối, đều không muốn nhúng tay việc này, chỉ có tìm ta tên lưu manh này, dù sao người mà ta đắc tối đã đủ nhiều.” Hứa Thất An nhún nhún vai, ở bên cạnh bàn ngồi xuống, rót cho bản thân chén nước.
Động tác này của hắn đều bị thái tử thấy ở trong mắt.
“Xin thái tử điện hạ kể lại chi tiết việc ngày đó.”
Thái tử khẽ gật đầu, tìm từ một lát, chậm rãi nói: “Ngày đó bản cung ở chỗ mẫu phi dùng xong bữa trưa, tuyết đọng chưa tan, ta dẫn theo thị vệ quay về đông cung, trên đường gặp một vị cung nữ bên người Phúc phi, cung nữ đó nói, Phúc phi mời bản cung đi qua một chuyến.
“Ta chỉ theo nàng đi Thanh Phong điện, Thanh Phong điện là tẩm cung của Phúc phi. Sau khi vào Thanh Phong điện, cung nữ dẫn ta lên lầu các, bảo ta ở phòng ngoài chờ đợi, nói Phúc phi đang thay quần áo.
“Ta lúc ấy uống nhiều rượu, rất khát nước, liền uống nước trà trên bàn giải khát, không biết sao lại mơ mơ màng màng ngủ mất.
“Sau đó nữa liền bị tiếng thét chói tai làm bừng tỉnh, không ngờ lại là Phúc phi ngã lầu chết, mà bản cung thành nghi phạm lớn nhất.”
Hứa Thất An không có vẻ mặt gì hỏi: “Lúc ấy trong lầu các không có cung nữ?”
“Phòng ngoài không có, bên trong không biết.”
“Vị cung nữ kia đâu?”
“Mất tích rồi.”
Mất tích rồi à... Mắt Hứa Thất An hiện lên ánh sáng sắc bén, hai cánh tay chống lên mặt bàn, nhìn chằm chằm thái tử: “Thái tử điện hạ làm sao biết cung nữ mất tích.”
Có một khắc như vậy, thái tử thế mà lại bị khí thế sắc bén của Đồng la nho nhỏ này chấn nhiếp.
“Bản cung tuy đang ở lao ngục, nhưng tự có cách hỏi thăm chuyện bên ngoài.” Thái tử lạnh mặt, thản nhiên nói.
Hắn vì mình trong nháy mắt vừa rồi kinh sợ mà cảm thấy tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.