Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 350: Tử vong tính xã hội (1)




Sắc mặt Lý Diệu Chân lập tức nghiêm trọng hẳn lên, người giấy này là vật phẩm Mị đã từng phụ thuộc, lưu lại khí tức của nàng, vốn phải chỉ đường cho nàng tìm Mị.
Xuất hiện tình huống như vậy, có ba loại khả năng: Một, Mị xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hồn phi phách tán. Hai, Mị bị phong ấn. Ba, Mị rời khỏi Bạch Đế thành, vượt ra khỏi phạm vi cảm ứng của người giấy.
Ba loại khả năng này, mặc kệ là loại nào, đều chứng tỏ Mị đã xảy ra chuyện.
"Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông!" Lý Diệu Chân tự nhủ trong lòng.
....
Dịch trạm!
"Xem hết rồi à, sổ sách có phải hàng thật không?"
Trong phòng, trong miệng Tống Đình Phong ngậm quả sơn trà cứng rắn, hỏi Hứa Thất An đang ngồi trước bàn kiểm toán.
Chu Nghiễm Hiếu thì khoanh chân ngồi tĩnh tọa, thổ nạp luyện khí.
"Ngươi hiểu cái gì gọi là đối chứng sổ sách không, thẩm vấn phạm nhân còn phải đối chất nhau cơ mà." Hứa Thất An tức giận đáp.
"Vậy ngươi tiếp tục xem đi." Tống Đình Phong ngáp một cái, tối hôm qua nghỉ ngơi trong khách sạn không được ngon giấc, nhưng thật ra là do di chứng hắn mới trúng huyễn thuật.
Tống Đình Phong hiện tại đang chờ Trương tuần phủ trở về, sau khi bàn giao nhiệm vụ, hắn liền đi phủ nha ủy thác nha môn tìm kiếm Tô Tô cô nương hắn yêu mến.
"Thôi ngươi làm gì thì làm đi, đừng ở đây làm phiền ta." Hứa Thất An tức giận nói.
"Ta đi nhà xí một chuyến." Tống Đình Phong không thèm cãi nhau với hắn.
Chờ Tống Đình Phong rời khỏi phòng, Hứa Thất An nghiêng đầu, nhìn về phía Chu Nghiễm Hiếu đang thổ nạp: "Ngươi có muốn tìm Tô Tô cô nương không?"
Chu Nghiễm Hiếu mở mắt ra, quét mắt nhìn hắn một cái, không lên tiếng.
"Còn chưa lựa chọn được?" Hứa Thất An cười cười.
"Ừm."
Hứa Thất An không nhịn được mở miệng công kích: "Cái này còn cần phải nghĩ? Ngươi và Tô Tô cô nương đã xảy ra chuyện như vậy, muội muội ở nhà thì đến cái tay cũng chưa cho ngươi sờ. Đã vậy còn không biết xấu hổ đòi ngươi một trăm lạng bạc ròng. Ta thấy lão già chết tiệt kia thèm tiền tới mức phát điên rồi, vậy mà coi con gái mình là... Được rồi, không nên đổ lời bẩn thỉu lên người nàng.
"Ngươi đã từng gặp thẩm thẩm ta chưa? Thẩm thẩm ta rất xinh đẹp đúng không, đại mỹ nhân số một số hai. Nhị thúc ta năm đó cưới nàng, lễ hỏi cũng chỉ có hai mươi lượng. Hôn thê kia của ngươi rốt cục lấy đâu ra tự tin?"
Một trăm lạng bạc ròng, đổi lại người bình thường, trong tình huống không ăn không uống, cũng phải tích lũy từ 5 tới 10 năm.
Một bên là huynh đệ, một bên là hôn thê, Chu Nghiễm Hiếu lựa chọn im lặng. Nhưng trong đầu không khỏi nhớ tới tiếng thở gấp của Tô Tô cô nương, cùng với đủ loại biểu cảm xinh đẹp làm người ta lưu luyến khôn nguôi kia.
Lão Chu vừa muốn nói gì, tầng dưới liền truyền đến tiếng la của Tống Đình Phong: "Ninh Yến, có khách..."
Thanh âm Tống Đình Phong có chút cổ quái, kinh ngạc lẫn cấp bách, nếu muốn hình dung rõ hơn thì đại khái chính là: vợ ơi, mau ra đây xem Thượng Đế!
Là loại giọng điệu này.
Hứa Thất An cất sổ sách vào trong quần áo, ra khỏi cửa đầu tiên, Chu Quảng Hiếu thì nhanh nhẹn mặc giày, đi theo ra khỏi cửa.
Trong đại sảnh dịch trạm, một cô gái mặc trang phục trẻ trung thanh xuân đang ngồi ở bên cạnh bàn uống trà. Dáng người dưới lớp áo tràn ngập vẻ nhanh nhẹn khỏe mạnh, cổ tay áo được xắn lên, tóc vẫn búi đuôi ngựa cao lên.
Trang phục không giống như dành cho nữ nhi mặc, càng tô đậm thêm vẻ tiêu sái cùng soái khí của nàng.
Rõ ràng là mỹ nữ tướng quân tư thế oai hùng hiên ngang... Nào giống Thánh nữ Thiên tông đạo môn.... Sư môn bắt học trò phải giữ tâm cảnh lạnh nhạt không quan tâm thế sự, kết quả ngươi lại thành nữ hiệp nhiệt tình vì lợi ích chung.... Hứa Thất An nói thầm trong lòng, mặt ngoài mỉm cười nói:
"Lý tướng quân, lại gặp mặt rồi."
Đôi mắt tiểu tử này lại hõm sâu hơn... Trạng thái tinh thần không được tốt.... Hẳn là do bị Mị hấp thụ tinh khí. Đôi mắt sáng sủa trong trẻo của Lý Diệu Chân nhìn kỹ hắn, vuốt cằm nói: "Hứa đại nhân."
Hứa Thất An ngồi xuống chỗ đối diện nàng, hai bên trái phải là Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu, dịch tốt tiến lên rót trà, sau đó lui ra.
Hai bên đều không vội vã mở miệng, tự mình suy tư.
Nàng hẳn là đến đây vì Mị, chậm chạp không thấy Mị trở về, biết đã xảy ra vấn đề.... Hứa Thất An uống trà trầm ngâm, tự hỏi nên ứng đối như thế nào.
Trả lại Mị cho nàng?
Hắn không nỡ, người vợ ảo xinh đẹp phiên bản giới hạn số lượng như vậy, chỉ nhìn một cách đơn thuần cũng rất vui mắt, hắn còn muốn mang về kinh thành cho Linh m được mở mang tầm mắt.
Hơn nữa, năng lực phụ thân người khác rất hữu dụng, áp dụng cho nhiều loại tình huống, nhiều loại hoàn cảnh.
"Mấy vị đại nhân..." Lý Diệu Chân xoa xoa chén trà, châm chước từ ngữ rồi hỏi: "Hôm qua có thấy một người tên là Tô Tô không?"
Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu đồng loạt nhìn qua.
Đến rồi, đã đến lúc vạch trần sự thật cho hai tiểu đệ này biết.... Khóe miệng Hứa Thất An nhếch lên, tạo thành nụ cười xấu xa: "Đã gặp rồi, nàng và hai đồng nghiệp của ta còn kết thành một loại duyên phận khó giải."
Nghe đến đó, khuôn mặt ba người có biểu lộ không giống nhau. Tống Đình Phong nhìn Chu Quảng Hiếu, nội tâm nói thầm, rõ ràng là kết duyên cùng ta, liên quan quái gì tên Chu Quảng Hiếu này?
Lý Diệu Chân thì đảo mắt nhìn tới hai Đồng la, có chút thương hại, nghe ý tứ của Hứa Thất An, Tô Tô khẳng định đã hút tinh khí hai người.
Nhưng nàng càng thêm khẳng định "Mị" ở trong tay Hứa Thất An, nếu không hắn sẽ không nói ra loại lời này.
"Thật có lỗi, là ta suy nghĩ không chu toàn, không biết đại nhân có thể trả lại cho ta không?" Lý Diệu Chân thành khẩn hỏi.
"Lên kế hoạch làm hại mệnh quan triều đình, âm mưu trộm lấy tin tức cơ mật, đây là tội chết, Lý tướng quân biết điều này không?" Hứa Thất An híp mắt, tựa như cười mà không phải cười hỏi.
Lý Diệu Chân bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, không biện giải cũng không tức giận, tựa như hoàn toàn không thèm để luật pháp Đại Phụng vào mắt.
Hứa Thất An bỗng nhiên ý thức được, số 2 là một nhân tố phản nghịch nhà nước, tuy nàng hiệp nghĩa can đảm, nhưng không thể che giấu nàng vi phạm lệnh cấm hiệp khách, hơn nữa còn cực kì căm hận Nguyên Cảnh Đế không để ý triều chính.
Quan trọng nhất là, số 2 là cao thủ ngũ phẩm. Đối với nàng mà nói, những kẻ đang ngồi trước mắt đều là rác rưởi....
Thay đổi thái độ.... Hứa Thất An cười ha hả hẳn lên: "Nhưng bản quan không phải loại người không hiểu lý lẽ, chuyện có thể thương lượng sẽ không cố tình bắt chẹt. Chủ yếu là kính nể lòng dạ Lý tướng quân, đã hơn một năm qua đi khắp các nơi diệt trừ cái ác, hành động vì nước vì dân như vậy, làm bản quan tự xấu hổ.”
"Nhưng bản quan thực vừa ý Tô cô nương, Lý tướng quân có thể bỏ thứ yêu thích không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.