Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 347: Cửa hàng thịt chó (2)




Đơn thuần là thơ thì không có linh hồn, có điển cố cùng chuyện xưa, lập tức làm người ta bàn tán say sưa.
Rất nhiều người đọc sách tin là thật, cảm thấy Phù Hương là cô gái được vận mệnh chọn trúng, tiếp xúc nhiều một chút, nói không chừng mình cũng có thể giống Hứa Thất An, viết ra bài thơ tuyệt tác truyền lại đời sau, lưu danh bách thế.
Công ty lăng xê ngôi sao phiên bản Đại Phụng!
Nhưng từ khi Hứa đại nhân rời kinh, nương tử liền thường xuyên thở dài thở ngắn, cách ba ngày là phái người đi tìm hiểu tin tức một lần, hỏi Hứa đại nhân đã về kinh chưa.
Lúc này, gã sai vặt trông cửa chạy vào, trong tay cầm một lá thư, cách đó từ rất xa đã vung vẩy:
"Phù Hương nương tử, có thư từ Thanh Châu, do Hứa đại nhân gửi đến."
Hứa Thất An không dám kí tên bên ngoài lá thư gửi các công chúa, nhưng thư gửi cho Phù Hương cùng trong nhà thì không cần cố kỵ.
Phù Hương đang buồn bực, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo phản ứng rất mạnh, ném bỏ cái giỏ trúc, hoa mai cũng không cần, nâng theo làn váy chạy tới đón, không để nha hoàn truyền tin.
Nàng đoạt lấy lá thư từ trong tay gã trông cửa, ánh mắt tỏa sáng, như là tiểu cô nương đột nhiên thu được lễ vật mình ưa thích, đắm chìm trong sự vui vẻ.
Hứa lang thế mà gửi thư cho mình.... Cảm giác vui vẻ trong lòng Phù Hương rất lớn, bởi vì nàng ý thức được mình ở trong lòng nam nhân kia vẫn có chút địa vị, không phải đơn thuần quan hệ xá.c thịt, lúc thèm thì đến chán chê thì đi.
Suy nghĩ này làm cho thân thể nàng lâng lâng, lại có chút đầu váng mắt hoa.
"Nương tử..." Nha hoàn nhỏ giọng nhắc nhở, nụ cười trên mặt nương tử quá mức ngây ngốc.
Phù Hương không thèm quan tâm nàng, một tay đè váy, một tay cầm thư, bước chân chạy nhanh trở về phòng ngủ, đóng cửa lại liền khẩn cấp mở ra, vừa nhìn vừa đi tới giường, ngồi ở mép giường.
Nàng im lặng đọc, xem kỹ từng câu từng chữ, bởi vì quá lâu mới có một bức thư, cho nên sợ xem quá nhanh sẽ không còn.
Thấy Hứa Thất An nói không đi Giáo Phường Ti Thanh Châu, trong lòng Phù Hương không hiểu sao rất cao hứng, thấy hắn nói lúc nhớ hắn phải nhớ cắt móng tay, Phù Hương sửng sốt trong chốc lát mới hiểu được.
"Phì!"
Vẻ mặt Phù Hương đỏ bừng, hờn dỗi kêu một tiếng ôm thư trong ngực như ôm bảo bối, nằm ngửa xuống giường, nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn không nhịn được mỉm cười.
.....
Thư gửi tới Ti Thiên Giám thì hơi trễ hơn một chút, vừa mới đến giờ cơm, vì tấn thăng luyện kim thuật sư mà Trử Thải Vi cảm giác mình đã dùng hết sự cố gắng của cả năm sau rồi.
Sang năm phải làm cá ướp muối ngồi chơi xơi nước, đợi vài năm mới thử tấn thăng phẩm tiếp theo, dù sao cũng không nên mệt mỏi như vậy.
Khuôn mặt trứng ngỗng mượt mà đã hao gầy hơn vài phần, cằm cũng nhọn hơn.
Nàng đang ngồi ở nhà ăn, cùng các sư huynh đệ ăn bữa tối, nhưng trước khi ăn, Trử Thải Vi định xem thư Hứa Trữ Yến gửi cho nàng.
Nàng có chút vui vẻ nho nhỏ.
"Vũ Châu có một loại món ngon, tên là chân giò hun khói, chân giò hun khói là đồ ngon chỉ có ở phía nam, phương bắc rất khó kiếm....
"Đồ ăn ngon ở Thanh Châu nhiều đếm không xuể, để ta kể từng loại cho cô nghe...."
Nhìn một hồi, Trử Thải Vi mở to hai mắt, nuốt nước miếng ừng ực. Chờ xem xong lá thư, đồ ăn ở Ti Thiên Giám lập tức trở nên tầm thường.
Lại cảm thấy khó có thể nuốt xuống.
"Hứa Trữ Yến đáng giận..." Trử Thải Vi đập bàn đứng lên, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
"Thải Vi sư muội đi đâu vậy?"
"Ta muốn đi Thanh Châu, còn có Vũ Châu!"
"A?"
"Đi tửu lâu, ta không thèm dùng đồ ăn của Ti Thiên Giám, quá kém cỏi!"
.....
Trước hoàng hôn, Hứa Linh Nguyệt mang theo Tiểu Đậu Đinh từ đường quen về phủ, phía sau là hai tên tôi tớ cao to vạm vỡ.
Thẩm thẩm mặc váy dài màu đỏ, thêu hơn trăm con bướm, tay nàng cầm kéo cắt tỉa bồn hoa ở đại sảnh.
Thẩm thẩm làm chủ mẫu căn nhà này cảm thấy thực không thú vị, bọn nhỏ vừa lớn lên, chưa cưới vợ, bởi vậy còn chưa có nàng dâu ác độc đấu đá với nàng.
Hơn nữa người Hứa phủ ít, không giống những gia đình xa hoa khác, một đám người bên nội bên ngoại, trọng trách quản lý tòa nhà của thẩm thẩm cũng không nặng nề.
Mỗi ngày dùng trà, tỉa hoa, thuận tiện mang theo tôi tớ trong phủ ra khỏi cửa đi dạo phố.
Nhắc tới nội thành, quả là so với ngoại thành lại càng phồn hoa và an toàn hơn, nàng đi ở trên đường cũng không cần sợ gặp ác bá. Bởi vì nội thành có Đả Canh Nhân tuần tra, có ngũ vệ kinh thành, có phủ nha bộ khoái.
Nàng đã bằng đó tuổi rồi, mà đi dạo phố vẫn có nam nhân mất hồn mất vía nhìn chằm chằm nàng, thật đáng ghét.
Hứa Linh Nguyệt vào nhà, thấy bóng lưng mẫu thân cúi người tỉa cây, eo nhỏ tinh tế, cái váy rộng thùng thình vẫn không che giấu được sự đẫy đà căng tròn bên dưới.
Nàng có chút hâm mộ.
"Mẹ, con đã về rồi..." Trên cổ Hứa Linh m khoác dây của cái cặp nhỏ, tiếp theo nàng chạy như điên, cái cặp vung lên hạ xuống liên hồi.
Nó làm thân hình của nàng không giữ được thăng bằng, cuối cùng cái đầu đụng vào mông của thẩm thẩm.
"Hô to gọi nhỏ cái gì?" Thẩm thẩm quay đầu mắng.
Răn dạy con nhỏ xong, nàng nhìn con gái lớn: "Linh m ở thục đường biểu hiện thế nào?"
Tiểu Đậu Đinh đi học, đây là yêu cầu mà Hứa Nhị lang nói ra trong lần trước về nhà. Tuyệt đối không có ý tứ phát tiết bất mãn, thuần túy là không muốn nhìn em gái nhỏ mất đi cơ hội học tập.
Vì thế Hứa Nhị thúc liền nhờ người ở bên trong thành tìm một nhà thục đường có danh tiếng, tiên sinh dạy học là một lão tú tài, học vấn rất lợi hại. Cử nhân sẽ không dạy trẻ nhỏ như vậy.
Cho dù là tú tài, dạy nhi đồng đã là giết gà dùng dao mổ trâu, nhưng không có biện pháp, các gia trưởng đều trả nhiều tiền.
Đứa nhỏ học chung với Hứa Linh m, cũng không phải con nhà bình dân.
Hứa Linh Nguyệt nhìn muội muội không tim không phổi, thở dài, dịu dàng nói:
"Tiên sinh nói, lúc học bài nàng luôn đọc bằng giọng to nhất, cũng là nghiêm túc nhất. Nhưng sau khi đọc xong nàng liền quên, hôm nay rốt cuộc nhớ được ba câu Tam Tự kinh... Tiên sinh cao hứng đến mức suýt nữa chảy nước mắt."
Thẩm thẩm cảm thấy thật dọa người, dùng đầu ngón tay dí lên đầu con gái nhỏ: "Ngu ngốc, đọc sách cần dùng đầu óc. Không phải cứ to mồm là được."
"Con không phải ngu ngốc, không đúng không đúng không đúng." Hứa Linh m lớn tiếng kháng nghị.
"Ngươi chính là đồ ngốc."
"Mẹ mới ngu ngốc, bởi vì con do mẹ sinh ra." Tiểu Đậu Đinh tranh cãi với nàng.
"...." Thẩm thẩm á khẩu không trả lời được, sau đó đánh mông nàng bốp bốp mấy cái, da dày thịt béo nên Hứa Linh m còn không sợ chút nào, tiếp tục chứng minh mình không ngu ngốc.
Thẩm thẩm thở dài, không muốn tranh chấp với con gái nhỏ nữa, trừ bỏ việc làm mình tức giận ra thì không có một chút hiệu quả nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.