Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 345: Thư (2)




Trước nay nàng vẫn thích dùng hành động thực tế chứng minh hơn, nhưng phần nội hàm bài thơ lại làm hoàng trưởng nữ có cảm xúc mênh mông, so với "Túy hậu bất tri thiên tại thủy, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn", lại càng làm nàng ưa thích hơn.
Thơ quái gì vậy, không có chút thú vị... Phiếu Phiếu nói thầm trong lòng.
Hoài Khánh nhìn chằm chằm tứ hoàng tử, hỏi: "Thơ này do người nào sáng tác?"
Nàng không lưu tâm tin tức trong cung.
Thái tử trả lời: "Là Hứa Thất An."
"Thơ hay!" Phiếu Phiếu vỗ bốp bốp hai tay nhỏ bé, lớn tiếng khen.
"Lời thơ đúng là rất hợp tính hắn." Hoài Khánh cười cười.
"Cái gì vậy, nói như thể ngươi rất hiểu biết hắn vậy." Phiếu Phiếu theo thói quen muốn tranh cãi.
Hoài Khánh vốn không định quan tâm, nhưng thấy vài vị hoàng tử đều đang nhìn mình, trầm ngâm một chút, rồi nói:
"Hứa Thất An này ghét ác như thù, không để ý tiểu tiết lại không để chuyện lớn tổn hại, so với người đọc sách chỉ biết nói đường hoàng ngoài miệng hoàn toàn khác nhau."
"Ngươi đang nói tới chuyện hắn vung đao chém Ngân la?" Thái tử điện hạ cười hỏi.
"Ngày hôm trước nói chuyện với Ngụy Công có nhắc tới người này, " Hoài Khánh quét mắt nhìn các hoàng tử: "Ngụy Công nói, Hứa Thất An nhận chức tới nay, chưa từng tham ô một đồng."
"Vậy ngươi dựa vào cái gì nói hắn không để ý tiểu tiết?" Phiếu Phiếu cảm thấy Hoài Khánh đang nói xấu chó cưng của mình.
Nàng trợn mắt liếc Hoài Khánh một cái.
Hoài Khánh công chúa nói: "Hứa Thất An mê luyến Giáo Phường Ti, đêm không về ngủ, quan hệ với hoa khôi Phù Hương của tiểu các Ảnh Mai rất sâu sắc."
Nụ cười trên mặt Phiếu Phiếu dần dần biến mất, mở to đôi mắt hoa đào đa tình, lớn tiếng nói: "Ngươi nói bậy."
Nàng buồn bực nhai cơm, cảm giác đồ ăn mất hết vị ngon, đập đũa xuống bàn, tức giận nói: "Không ăn nữa."
Đứng dậy, tay nâng làn váy, mang theo cung nữ của mình rời khỏi.
....
Lâm An bị chọc tức rời đi, nhưng không ảnh hưởng mọi người ăn cơm, Thái tử điện hạ có chút xấu hổ, cười giơ lên chén rượu, để cho yến hội tiếp tục.
Sau khi yến hội kết thúc, Hoài Khánh trở lại vườn ngự uyển của mình, uống một tách trà lớn, tiếp theo ở trong khuê phòng ngồi xuống thổ nạp.
Nàng gần đây lặng lẽ tấn thăng Luyện Khí Cảnh, ngày đó tìm Ngụy Uyên nói chuyện chính vì việc này.
Thiên phú của Hoài Khánh rất tốt, nhưng nàng vẫn ẩn giấu, không lộ sơn giấu diếm thủy. Nhưng theo tuổi tác gia tăng, nàng cảm thấy có thể tăng lên tu vi của mình ở một mức độ thích hợp.
Chủ yếu là từ trước tới tận giờ Nguyên Cảnh Đế vẫn không đề cập chuyện cưới xin của các công chúa.
Phụ hoàng tu tiên, mẫu hậu lại theo phật, Nguyên Cảnh Đế không đề cập tới, nàng liền lười quản... Mẫu hậu vẫn như thế, thân là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, lại không để ý chức vụ cùng thân phận của mình chút nào.
"Điện hạ, trong phủ đưa tới một lá thơ, từ bên Thanh Châu gửi tới." Thị vệ vội vàng tiến vào.
Trong phủ là chỉ phủ của Hoài Khánh tại hoàng thành.
Thư tín của các công chúa và hoàng tử không được vào thẳng hoàng cung, sẽ phái đưa đến phủ mỗi người.
Thanh Châu? Hoài Khánh công chúa tưởng rằng Tử Dương cư sĩ viết thư cho nàng, gật đầu nói: "Đưa lại đây."
Thị vệ cung kính dâng lên rồi cáo lui.
Hoài Khánh mở ra phong thư, câu đầu tiên viết: Lúc viết phong thư này, ta đã đến biên giới Thanh Châu....
Hoài Khánh liền biết người viết thư là Hứa Thất An, thơ rất dài, ước chừng hai trang, nàng để tâm đọc tiếp, nhìn thấy vụ án nha môn thủy vận Vũ Châu tham ô, vẻ mặt Hoài Khánh công chúa liền trở nên nghiêm trọng.
Đọc xuống chút nữa, bỗng nhiên cảm thấy không phải quá đúng tiêu chuẩn. Bởi vì nội dung của nó không còn là một cấp dưới báo cáo công việc với cấp trên, mà càng như là một người nam nhân tâm sự với cô gái trong lòng....
" Xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu, trung thông ngoại trực bất mạn bất chi, hương viễn ích thanh đình đình tịnh thực, khả viễn quan nhi bất khả tiết ngoạn (Mọc ra từ bùn mà không lây nhiễm, bên ngoài thẳng tắp gọn gàng, hương thơm ngát thấm vào ruột gan, nhưng chỉ có thể đứng ngắm nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn)...."
Hoài Khánh công chúa thì thào lặp lại, đắm chìm trong những từ ngữ tuyệt mỹ, trong đầu hiện lên hình ảnh hoa sen nở rộ.
"Hứa Trữ Yến không đọc sách thật sự là đáng tiếc, đáng tiếc..." Nói xong, Hoài Khánh công chúa lật phong thư, lấy ra một đóa liên hoa khô.
Hắn viết phong thư này là vì thổ lộ tình yêu với ta? Hoài Khánh công chúa lâm vào trầm tư.
Nếu bản cung đưa thưa vào hoàng cung, hắn có mười cái đầu cũng không đủ chém.
Nàng gấp lại phong thư, kẹp trong một quyển sách nhìn qua rất bình thường.
Sau đó hứng thú dạt dào kêu cung nữ tới mài mực, mang câu tả hoa trong thư viết lại, treo ở trong thư phòng.
Nhìn bức chữ này, Hoài Khánh khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
....
"Điện hạ làm sao vậy?"
"Không biết, khi trở về từ chỗ Thái tử liền bắt đầu rầu rĩ không vui."
"Chắc là bị Trưởng công chúa bắt nạt.... Nhưng mà không giống, nếu như bị Trưởng công chúa bắt nạt, điện hạ lúc này đã chửi ầm lên, mắng xong liền không sao."
Trong sân, vài cung nữ cùng nhau nói chuyện, Lâm An vừa phát tiết xong, trong phòng ngủ chỉ có hai cái cung nữ làm bạn bên cạnh, những người khác không dám tới gần.
"Điện hạ cần gì không vui vì Hoài Khánh công chúa..." Một cung nữ khuyên nhủ.
"Không phải vì nàng!" Phiếu Phiếu cả giận: "Là tên cẩu nô tài kia."
Hai cung nữ sửng sốt trong chốc lát, cuối cùng mới phản ứng lại, biết được "cẩu nô tài" là ai, có một người trong đó còn từng bị Hứa Thất An vỗ mông.
Các cung nữ nhìn nhau, vẻ mặt nghi hoặc, nội tâm nói thầm cẩu nô tài của điện hạ đã rời kinh hơn nửa tháng rồi mà.
"Sao hắn còn có thể trêu chọc điện hạ?"
"Ta cũng không biết." Lâm An lộ thần sắc buồn bực, "Chỉ là trong lòng không thoải mái."
"???"
Lúc này, một thị vệ đi vào trong sân, cầu kiến Lâm An công chúa. Cung nữ thấy là thị vệ trong phủ nhà mình, vậy là tiến tới gõ cửa:
"Điện hạ, thị vệ trong phủ cầu kiến, nói ngài có thư tín, tới từ bên Thanh Châu."
Thư tín tới từ Thanh Châu? Lâm An ngây ngẩn cả người, vòng tròn xã giao của nàng rất nhỏ, trừ các huynh đệ tỷ muội trong hoàng cung, các huynh đệ tỷ muội tôn thất, thì chỉ còn người nhà của bọn họ, ngẫu nhiên sẽ viết thư cho nàng để mời nàng tham gia tiệc trà xã giao.
Nhưng nàng không quen ai ở Thanh Châu.
"Thơ do ai gửi?" Một cung nữ hỏi.
"Không biết." Cung nữ bên ngoài hồi đáp.
Cung nữ kia nhìn Lâm An, thấy nàng gật đầu, liền quay đầu hô: "Đưa vào."
Cung nữ bên ngoài tiếp nhận thư trong tay thị vệ, sau khi chuyển giao cho cung nữ mở cửa, liếc mắt nhìn Lâm An đang ngồi ở bên giường, nghiêng người, xem qua không quá vui vẻ một cái, thức thời rút lui.
Mở cửa là cung nữ thanh tú từng bị Hứa Thất An vỗ mông, nàng mở ra phong thư, nhìn thoáng qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.