Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 332: A, nữ nhân (1)




Số 4 trước kia làm quan, hắn và quốc sư có giao tình, biết chuyện này không có gì kì lạ, nhưng số 2 làm sao mà biết được rõ ràng như thế?
Hứa Thất An do dự hồi lâu, không hỏi ra vấn đề này trong group chat Địa Thư.
Việc này rõ ràng liên quan đến thân phận của số 2, đối với các thành viên Thiên Địa hội là vấn đề có vẻ mẫn cảm, số 2 cũng chưa chắc sẽ trả lời.
Cho dù trả lời, nói không chừng cũng muốn hắn trao đổi đồng giá.
Hắn lúc này đang ở Vân Châu, không thể tránh được bởi vì vụ án Dương Xuyên Nam mà gặp mặt số 2, đến lúc đó, nói bóng nói gió là được.
Không cần thiết phải "trả tiền".
Hứa Thất An nghĩ một hồi, cảm thấy mình hẳn nên nói cái gì đó, gửi tin: 【 Với tài trí và sự nhạy bén của Hứa Thất An, tuy là mới tới Vân Châu, nhưng chỉ sợ đã thu hoạch phong phú. Số 2, nếu ngươi muốn dùng nhan sắc dụ dỗ hắn, phải nắm chặt thời gian. 】
Đây là nhắc nhở xuất phát từ lòng quan tâm giữa các thành viên chung group chat, không phải Hứa Thất An ham thích sắc đẹp.
Số 2 không trả lời hắn.
Tiếp theo, group chat Địa Thư lâm vào im lặng, không còn người tiếp tục gửi tin.
Hứa Thất An thu lại tiểu kính Ngọc Thạch, thổ nạp, quan tưởng, dưỡng thần, nghiên cứu mật mã mà Chu Mân lưu lại trước khi chết.
Ngày hôm sau, buổi sáng, Trương Tuần Phủ mang theo Khương Luật Trung và các Đả Canh Nhân rời khỏi dịch trạm, đi ra ngoài tra xét dân tình Vân Châu. Có lẽ còn có thể đi vong quanh các châu huyện một vòng, Tống Bố Chính Sứ cũng dẫn người đi cùng.
Thấy đôi mắt Hứa Thất An không giấu được vẻ mỏi mệt, Trương Tuần Phủ hiểu chuyện để hắn ở lại dịch trạm nghỉ ngơi, nhưng phải nhớ phá giải manh mối mà Chu Mân còn lưu lại.
"Tuy bị coi là công cụ hình người thực khó chịu, nhưng ở lại dịch trạm rất hợp ý của mình.... Một khi con người ở trong trạng thái hết sức mỏi mệt, sẽ rất ghét ra ngoài.... Vì sao tinh thần lực của mình còn chưa tới cực hạn, lão tử muốn ngủ...."
Ăn sáng xong, Hứa Thất An đau đầu xoa xoa trán.
Trừ hắn ra, những Đả Canh Nhân còn ở lại chỉ có năm người, Hổ Bí vệ lại có ba mươi người.
Tống Đình Phong ngáp miệng đi xuống lâu, không buộc Đồng la, cũng không đeo trường đao đặc chế, nhìn quanh trái phải: "Hôm nay vì sao im lặng như thế, bọn họ đâu hết rồi?"
Hứa Thất An cúi người ăn uống, cũng không ngẩng đầu lên, "Tuần Phủ đại nhân thị sát dân tình, những người khác đi theo bảo vệ."
Ánh mắt Tống Đình Phong sáng lên: "Ta có một ý tưởng lớn mật..."
Hứa Thất An lập tức ngắt lời: "Thu hồi ý tưởng lớn mật của ngươi lại, bởi vì Tuần Phủ đại nhân có một bộ hình pháp rất nghiêm ngặt."
"Không thú vị!" Tống Đình Phong ngồi ở bên cạnh bàn, dặn dò dịch tốt đưa lên đồ ăn sáng, thở dài nói:
"Nói tới chuyện này, chúng ta đã nửa tuần không được chơi nữ nhân."
"Đó là ngươi, còn ta đã mười tám ngày không chơi nữ nhân.... Quả thật có chút đói bụng." Hứa Thất An cũng thở dài theo.
"Đói thì ngươi ăn nhiều một chút." Tống Đình Phong liếc mắt nhìn thức ăn.
Lão Tống vẫn chưa đủ đen tối... Hứa Thất An không để ý tới hắn, tiếp tục sự nghiệp ăn uống vĩ đại, không tới mấy phút sau, Chu Quảng Hiếu cũng xuống lầu.
"Quảng Hiếu, hay là đi Giáo Phường Ti đi." Tống Đình Phong kêu gọi đồng nghiệp.
"Được rồi được rồi.... Ngươi muốn chết thì chết một mình đi, đừng kéo thêm đồng đội, có thể đi dạo ở trong thành, nhưng không thể đi Giáo Phường Ti, kỷ luật chính là kỷ luật." Hứa Thất An tức giận nói.
"Có biện pháp tránh né kỷ luật không?" Tống Đình Phong dùng giọng điệu nói giỡn mở miệng hỏi.
"Có." Hứa Thất An liếc hắn một cái: "Ta đề nghị ngươi từ chức."
Từ chức là thao tác thịnh hành ở đời trước của hắn, nhưng lúc nhậm chức trong cục, hắn vẫn rất giữ kỷ luật. Bằng không, cũng sẽ không vì quý tiện lâm nhật kí dặm một câu, lựa chọn từ chức, mà không phải....
Ăn xong đồ ăn sáng, ba người thay đổi trang phục bình thường, rời khỏi dịch trạm.
....
"Thấy được không? Chính là tên bị tửu sắc hút cạn kia, nhiệm vụ của ngươi là quyến rũ hắn."
Bên đường, ở một tòa trà lâu, Lý Diệu Chân cũng đã thay thành y phục bình thường đứng ở một căn phòng trên lầu hai, ánh mắt xuyên qua cửa sổ, nhìn ba người cách đó không xa chậm rãi đi dạo.
Cạnh nàng là một cô gái xinh đẹp mặc quần tinh xảo, tóc đen nhánh, đeo các loại trang sức xinh đẹp.
Khuôn mặt nữ nhân này mềm mại, da thịt nhẵn nhụi, hai mắt tựa như trân châu đen, cái miệng nhỏ nhắn đỏ ửng.
Ngực lớn mông cong, cái gì cần đều có.
"Sau khi quyến rũ thì sao nữa?" Cô gái xinh đẹp che miệng cười khẽ, nhìn tới Hứa Thất An, giống như đang đánh giá con mồi.
"Tiếp cận hắn, giám thị nhất cử nhất động của hắn, nói bóng nói gió tìm thu hoạch của hắn." Lý Diệu Chân nói xong, dừng một lát, lại bổ sung:
"Nhưng chớ hút tinh lực của hắn, thân thể người này có vẻ đã rất yếu ớt, không chịu được ngươi tàn phá."
Về phần chân thân của Mị có thể bại lộ không, hai người đều không lo lắng, vũ phu thô lỗ không có năng lực ngự quỷ, rất thiếu nhạy cảm với âm khí, lúc trước ở sơn trại quyến rũ Chu Xích Hùng, hắn là võ giả Luyện Thần Cảnh mà Mị cũng không bị nhìn thấu.
Chỉ cần không bại lộ địch ý, kích phát linh giác của võ giả Luyện Thần Cảnh, sẽ không tồn tại khả năng bị nhìn thấu.
"Chủ nhân, vậy ta đi đây!" Mị thản nhiên cười cười, lúc lắc eo nhỏ rời khỏi.
Ở trong tay người bán hàng rong bên đường, Tống Đình Phong mua ba lượng cao sơn trà, cắt thành bốn miếng vuông vắn, có chút cùng loại với đường nhuận hầu của Hứa Thất An ở kiếp trước.
Ở kinh thành không tìm được món ngon như vậy, vừa ngọt yết hầu vừa dễ chịu, là đặc sản chỉ Vân Châu mới có.
Con mẹ nó, ngay cả khối đường còn cứng rắn hơn lão tử... Tống Đình Phong vừa ăn vừa nhìn chung quanh, cảm khái nói: "Cùng là Vân Châu, nhưng Bạch Đế thành lại rất đặc biệt, nêu chỉ nhìn tình cảnh ở chỗ này, ta còn tưởng rằng Vân Châu thật sự là nơi ca múa thái bình."
Một đường đi tới, bọn họ vượt qua nhiều châu huyện, trông thấy nhiều ruộng tốt bỏ hoang đã lâu, thôn trang rách nát không người ở. Hiểu thấu sự tiêu điều của Vân Châu.
Nhân dân sinh hoạt gian khó!
"Rõ ràng có đất đai phì nhiêu như vậy, cày ruộng không lo lỗ vốn, dựa vào núi nuôi được ba đời, còn ở gần vùng biển, thừa thải ruộng muối...." Chu Quảng Hiếu im lặng ít lời, hiếm thấy mở miệng nói một đống thứ, buồn bực hỏi:
"Vì sao rơi vào hoàn cảnh như thế?"
Tống Đình Phong cùng Hứa Thất An cũng lộ vẻ mặt thổn thức, Tống Đình Phong trầm giọng nói: "Lần này đến Vân Châu, vừa vặn thanh trừ căn bệnh này, giải quyết Đô Chỉ Huy Sứ cấu kết sơn tặc, nạn trộm cướp Vân Châu sẽ tốt hơn rất nhiều.
"Ngươi nói rất đúng, không thể mê đắm Giáo Phường Ti, đại trượng phu làm việc vì nước vì dân, đánh ra một phen sự nghiệp.... Con mẹ nó, đại mỹ nhân!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.