Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 278: Chuyện ma trong nhà (2)




Hứa Bình Chí mở mắt ra, nghĩ một lát, "Với tính tình của nàng, chắc chắn đấu không lại người ta."
"Hừ!" Thẩm thẩm không nói gì, chỉ yêu kiều hừ một tiếng.
Hứa Bình Chí an ủi: "Biết đâu Trữ Yến tương lai sẽ cưới một người vợ ngốc thì sao."
Thẩm thẩm vừa nghe, liền cảm thấy có đạo lý, âm thầm cầu nguyện cháu trai tương lai cưới một người vợ ngốc. Như vậy nàng có thể bắt nạt người ta.
"Đúng rồi, còn chưa viết thư cho Nhị lang, chúng ta đã dọn tới tòa nhà mới, hắn còn không biết chuyện này, nếu hắn về đi tới ngoại thành, sẽ không tìm thấy chúng ta." Thẩm thẩm tâm mở miệng.
"Chuyện này không cần nàng quan tâm, nàng còn không biết được mấy chữ." Hứa Bình Chí cũng không biết được bao nhiêu mặt chữ, lại nói:
"Trữ Yến sẽ viết."
....
Nhoáng một cái đã qua hai ngày, cuộc sống của Hứa Thất An phi thường bình tĩnh, mỗi ngày tuần phố, tu luyện, thỉnh thoảng tới Hạo Khí Lâu làm sâu sắ,c tình cảm với Ngụy Uyên.
Bởi vì Công bộ Thượng Thư rơi đài, nhiệt độ tranh đấu giữa các đảng hạ xuống không ít, tạm thời không có đảng phái nào nhằm vào Đả Canh Nhân.
Buổi tối hôm nay, Hứa Thất An về nhà, phát hiện Nhị thúc không có mặt.
"Hôm nay tuần tra ban đêm." Thẩm thẩm trả lời.
Cũng có khả năng là tới Giáo Phường Ti... Hứa Thất An mắng thầm trong lòng.
Nhị thúc là Ngự Đao vệ bách hộ, khi thì ban ngày tuần phố, khi thì ban đêm tuần phố, cơ chế công việc giống Đả Canh Nhân. Nếu Hứa Thất An không bị cuốn vào nhiều vụ án liên tục như vậy, chờ đợi hắn cũng là công việc lúc đêm lúc ngày.
Trước kia Hứa Thất An cũng tín nhiệm Nhị thúc giống thẩm thẩm, nhưng từ lần “ngẫu nhiên gặp mặt” tại Giáo Phường Ti, cùng với thao tác dùng vỏ quýt loại trừ mùi nước hoa, Hứa Thất An liền rõ ràng.
Miệng đàn ông, gạt người gạt cả quỷ.
Hình như mình cũng không có tư cách mắng Nhị thúc... Hứa Thất An cúi đầu ăn cơm.
Đến ban đêm, Hứa Thất An bỗng nhiên bị một tiếng thét chói tai làm bừng tỉnh, hắn mở mắt ra, xoay người ngồi dậy đồng thời đưa tay cầm lấy hắc kim trường đao treo bên giường.
Đi vào sân, thấy nha hoàn của Linh Nguyệt ngồi yên, nến rơi trên đất, mặt nàng trắng bệch, chỉ tới phương hướng miệng giếng, run run nói không nên lời.
"Ngươi nhìn thấy cái gì?" Hứa Thất An trầm giọng hỏi.
Cửa mở ra, Hứa Linh Nguyệt mặc áo khoác cũng đi ra xem xét tình huống.
Ở phòng phía đông, phòng thẩm thẩm sáng đèn, nàng mang theo Lục Nga ra khỏi cửa.
"Làm sao vậy?" Thẩm thẩm cau mày.
Nhiều người hẳn lên, sợ hãi trong lòng nha hoàn yếu bớt đi rất nhiều, nàng chỉ vào miệng giếng, run giọng nói: "Trong giếng, trong giếng có một cái đầu."
Vài tiếng thét chói tai cùng nhau vang lên.
Hứa Linh Nguyệt sợ đến mức mặt mày tái nhợt, lui đến phía sau Hứa Thất An, gắt gao túm lấy ống tay áo của hắn. Thẩm thẩm cũng sợ hãi nhích lại gần.
"Ngươi, ngươi không phải đã nói...." Thẩm thẩm mở to mắt đẹp, hoảng sợ không thôi.
Nàng không nói ra cả câu "đã diệt xong quỷ rồi sao", chuyện này không thể để cho hạ nhân trong phủ biết.
Trong giếng có đầu? Hứa Thất An nắm chặt hắc kim trường đao, vỗ vỗ bàn tay của muội muội, ra hiệu đừng hoảng sợ, hắn chậm rãi tới gần miệng giếng.
Oán linh trong giếng quả thật đã bị tiêu trừ, khu vực dùng để nuôi quỷ bên kia cũng bị tinh lọc, lẽ ra không có khả năng tái xuất oán linh.
Chẳng lẽ là.... Hứa Thất An bước tới, đến phía bên kia cái giếng, quả nhiên thấy Tiểu Đậu Đinh ngồi ở cạnh giếng, bộ dáng lộ vẻ buồn ngủ.
"Đại ca làm gì vậy..."
Bị Hứa Thất An dùng vỏ đao gõ tỉnh, Tiểu Đậu Đinh ôm cái đầu, mắt rưng rưng hỏi.
"Sao ngươi lại ở chỗ này?" Hứa Thất An mở miệng.
"Ta đói bụng, ra đây tìm đồ ăn." Tiểu Đậu Đinh nhìn miệng giếng, vẻ mặt chịu phục: "Nó nhịn giỏi thật, đứa nhỏ tới cửa nhà mà cũng không chịu ra."
Hứa Thất An nghĩ chắc nha hoàn thấy đầu Hứa Linh m cúi vào miệng giếng xong rồi ngẩng lên, nội tâm có loại cảm giác nghẹn khuất đầy mình muốn chửi tục mà không chửi được.
"Đại ca bảo phòng bếp lấy đồ ăn cho ngươi." Hứa Thất An bế nàng trên tay, đi trở về.
"Linh m?" Thẩm thẩm chấn động, ngay sau đó mày liễu dựng thẳng, "Đứa nhỏ phá phách này, sao hơn nửa đêm còn vụng trộm chuồn ra ngoài dọa người..."
Nàng tới bây giờ mới phát hiện Linh m không ở trong phòng.
Hứa Thất An ngắt sự tức giận của nàng: "Nó chỉ là đói bụng thôi."
Tuy nàng đã ăn ba bát trong bữa cơm chiều, nhưng nàng vẫn đói bụng.
Thẩm thẩm thầm thở phào, hừ một tiếng, tay chống thắt lưng, trợn to mắt đẹp, liếc nhìn con gái nhỏ.
Hứa Thất An trấn an muội muội cùng thẩm thẩm, cùng với mấy nha hoàn, kêu bọn họ đi ngủ, sau đó đi phòng bếp mang chút điểm tâm lên cho Hứa Linh m ăn no.
Tiểu Đậu Đinh không cần dỗ dành, ăn một hồi liền lăn ra ngủ.
Hứa Thất An trả lại nàng cho Lục Nga, về phòng tiếp tục ngủ, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa.
"Đại ca..." Ngoài cửa truyền đến thanh âm thanh thúy dễ nghe của Hứa Linh Nguyệt.
"Làm sao vậy?" Hứa Thất An không mở cửa, đêm hôm khuya khoắt, ca ca không thể mở cửa cho muội muội đi vào, chuyện này không hợp lễ nghĩa.
"Ta, ta không ngủ được, sợ hãi..." Hứa Linh Nguyệt dừng một chút, bổ sung: "Mẹ cũng không ngủ được, vừa rồi Lục Nga gặng hỏi, mẹ liền nói ra chuyện ma quái ở tòa nhà này. Nói xong, cả hai cùng sợ hãi.
"Cha không có nhà, các nàng cũng không dám ngủ."
Các nàng không dám ngủ thì liên quan gì tới ta, mọi người ngồi xuống chơi mạt chược suốt đêm? Hứa Thất An nhớ lại kinh nghiệm trước đây, cảm động lây, vì thế kiên nhẫn nói:
"Đừng sợ, trong nhà không có quỷ."
Hứa Linh Nguyệt không đáp, do dự vài giây, "Đại ca có thể tới giúp chúng ta không?"
"Giúp mọi người?" Hứa Thất An nói thầm, cái này đương nhiên không được, nếu chỉ là một mình ngươi, ta có thể chấp nhận, nhưng thêm thẩm thẩm thì không được.
"Ta biết rất quá đáng, đại ca ngày mai còn phải đi nha môn làm việc, nhưng mẹ bảo ta nhất định phải đến nhờ nhị ca canh cửa."
Hứa Linh Nguyệt đúng là đủ xấu, bản thân nàng sợ hãi ngủ không yên, lại đổ lỗi cho mẫu thân.
Canh cửa sao.... Nhị thúc khẳng định đang phong lưu khoái hoạt ở Giáo Phường Ti, mình lại phải canh cửa cho con gái hắn.... Hứa Thất An thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tốt."
Hắn mặc xong quần áo, vì làm ổn định trái tim thẩm thẩm cùng muội muội, cố ý mang theo hắc kim trường đao.
"Ta ngồi ở bên ngoài, các ngươi mau ngủ đi." Hứa Thất An gõ gõ cửa phòng.
"Tốt, đa tạ đại ca."
"Đa tạ đại lang."
Trong phòng truyền đến thanh âm của muội muội cùng Lục Nga, mềm mại dễ nghe. Thẩm thẩm quật cường không mở miệng.
Hứa Thất An khoanh chân ngồi xuống, vừa vận chuyển khí cơ, vừa quan tưởng trong não, sau một lúc lâu, bên tai truyền đến thanh âm nói chuyện rất nhỏ của thẩm thẩm:
"Lỡ quỷ tiến vào từ cửa sổ, Trữ Yến lại đang ngủ thì làm sao bây giờ?"
"... Mẹ đừng nói bừa, đại ca mang theo đao."
Thẩm thẩm vừa nghe vậy, trong lòng nhất thời yên tâm hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.