Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 265: Hứa Thất An không có sơ hở (2)




"Người đang làm trời đang nhìn, ngươi nghĩ im lặng là có thể trốn tránh vương pháp?" Hình bộ Thượng Thư cười lạnh lắc đầu:
"Bản quan đã tra xét gia sản các ngươi, định ra con sổ, đợi bệ hạ xem xong, các ngươi đừng mong chạy.
Đương nhiên, bản quan vẫn đồng ý cho các ngươi cơ hội. Là ai sai bảo các ngươi tham ô ngân lượng, ức hiếp dân chúng? Có phải là Ngụy Uyên không?"
Không có người trả lời hắn.
Đột nhiên, có người cười lạnh nói: "Tham ô? Thượng Thư đại nhân xin nói cho ta biết, ta tham ô bao nhiêu bạc? Lão tử nhận chức Đả Canh Nhân hơn 10 năm, một đồng tiền cũng không tham ô."
Hừ, miệng lưỡi còn lợi hại gớm nhỉ..... Hình bộ Thượng Thư nhìn theo thanh âm, thấy nam nhân nói chuyện, hắn đầu tiên không phải là nhìn vào nam nhân, mà là bị nhà tù sạch sẽ hấp dẫn.
Dưới mặt đất, cỏ khô đã bị dọn tới một góc sáng sủa, mạng nhện cũng không thấy đâu, chiếu vẫn rách nát như trước, nhưng suốt nhất tề thiếp hợp ở phô thượng, mỗi một chi tiết đều gọn gàng ngăn nắp.
Hình bộ Thượng Thư buồn bực trong lòng, nhìn kỹ nam nhân nói chuyện, đây là một Đả Canh Nhân có vẻ mặt bảo thủ, tuy trên người mặc áo tù, lại cho người ta một loại cảm giác sạch sẽ sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, tóc hơi búi, tay áo xắn lên cực kỳ đối xứng.
Nhìn nam nhân này, nhìn gian nhà tù này, từ Hình bộ Thượng Thư, tới các quan viên Hình bộ khác đều sinh ra một loại cảm giác thư sướng kì lạ....
"Người này tên là gì?" Tôn Thượng Thư khoanh tay đứng hỏi.
"Lý Ngọc Xuân."
"Tham ô bao nhiêu ngân lượng? Ở trong thành có mấy căn nhà?"
Quan viên mở tài liệu ra nhìn một lát, mãi mà không nói chuyện, bị Tôn Thượng Thư nhìn lướt qua, mới thấp giọng mở miệng:
"Ở bên trong thành có một căn nhà đơn sơ, trong nhà có một mẹ già, một người vợ đang mang thai, còn tiền tài... Hình bộ chỉ tìm được trong nhà hắn năm mươi lượng bạc."
"Năm mươi lượng bạc?" Tôn Thượng Thư chấn kinh, đường đường là một Ngân la, nhưng lại chỉ có gia sản năm mươi lượng bạc.
"Các ngươi tra xét kiểu gì vậy?" Tôn Thượng Thư cảm thấy việc này do người Hình bộ làm việc qua loa.
Quan viên thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói một lát, nghe xong, tôn Thượng Thư im lặng, tựa như lười tiếp tục quan tâm nam nhân yêu sạch sẽ này, xoay người bước đi.
Đại lao khôi phục im lặng, Khương Luật Trung dựa lưng vào vách tường, thở dài một tiếng.
"Lão Khương, có tính toán gì không?" Kim la bên cạnh gõ tường hỏi.
"Có thể có tính toán gì đây, sau khi bị cách chức, tìm con đường khác làm ăn. Ta sẽ không làm ám tử, vợ con đều ở kinh thành." Khương Luật Trung tức giận nói.
"Hắc, ta không có con cái, xem ra phiêu bạt giang hồ cũng là lựa chọn không tệ, kinh thành không phải nơi tốt đẹp gì." Vị Kim la kia nói.
"Chó má." Khương Luật Trung cười lạnh một tiếng: "Ngươi trước đó còn nói định cưới vợ sinh con, yên ổn sinh hoạt ở kinh thành. Lão tử chỉ hận mấy năm nay không cướp đoạt tiền tài, chỉ lấy một ít lợi nhỏ, nếu không lần ngồi nhà lao này quá oan uổng."
"A, thế ngươi đợi ra tù vào rừng làm cướp đi."
"Cút."
Kết quả xấu nhất là bị cách chức, ít nhất không sợ mất mạng, vũ phu cao phẩm, chỉ cần không phạm sai lầm quá lớn, triều đình sẽ không dùng cực hình.
Một vũ phu cao phẩm phát cuồng, lực phá hoại không thể khinh thường.
"Ài!" Lại là một tiếng thở dài, cuối cùng chìm vào im lặng.
Rời khỏi đại lao, Hình bộ Thượng Thư hỏi: "Sao không tìm ra tên họ Hứa khốn kiếp kia?"
"Hình như chạy thoát rồi." Quan viên trả lời.
"Phát lệnh truy nã chưa?"
"Đã viết xong, chờ nha môn tuyên bố là được."
Tôn Thượng Thư hài lòng gật đầu: "Vậy tiểu tử kia tham ô bao nhiêu bạc?"
"Hôm qua phái người tra xét Hứa phủ, chỉ cướp được mấy trăm xấp tơ lụa lăng la, bạc thì không có bao nhiêu." Quan viên nói.
Tôn Thượng Thư "ừm" một tiếng: "Trước tiên tịch thu tơ lụa, chờ mọi chuyện xong xuôi, chia cho người trong nha môn."
"Cái này... Chúng ta không dám tịch thu mấy thứ kia." Quan viên thấp giọng đáp.
Ánh mắt Tôn Thượng Thư lợi hại hẳn lên: "Hả?"
Quan viên cười khổ nói: "Đó là do bệ hạ ban cho, không ai dám lấy, một khi Hứa Bình Chí viết cáo trạng...."
".... Nghe nói hắn thường đi Giáo Phường Ti?" Tôn Thượng Thư tìm kiếm con đường khác.
"Đúng vậy, chúng ta đã phái người hỏi tú bà Giáo Phường Ti, họ Hứa kia trong hai tháng ngắn ngủi, đã ngủ với 8 vị hoa khôi Giáo Phường Ti, cũng là khách quen với Phù Hương của tiểu các Ảnh Mai."
"Vậy là đủ rồi." Tôn Thượng Thư cảm thấy phấn chấn: "Thì ra bạc đều đã tiêu trên người nữ nhân, lời khai của các cô gái Giáo Phường Ti cũng có thể làm chứng cớ."
Quan viên lộ vẻ khó xử nói: "Nhưng lời khai của họ đều phi thường thống nhất...."
Tôn Thượng Thư dùng ánh mắt chất vấn nhìn hắn, quan viên phẫn uất nói: "Những cô gái đó nói, họ ngưỡng mộ tài hoa của hắn, tự nguyện hầu hạ, không thu một đồng."
Thân hình Tôn Thượng Thư suýt nữa đứng không vững, bụng dạ khó thở.
"Tên vô liêm sỉ này, không có sơ hở thì tạo ra sơ hở cho hắn, không có tiền thì đưa tiền cho hắn!" Tôn Thượng Thư trầm giọng nói:
"Bản quan tuyệt đối không bỏ qua cho tên khốn này."
Nổi giận đùng đùng trở về, cầm cốc trà lên uống, mông còn chưa ngồi ấm, lại viên đã vội vàng tiến vào bẩm báo:
"Thượng Thư đại nhân, trong cung truyền lời, bệ hạ triệu kiến."
Tôn Thượng Thư nhìn đồng hồ nước, lúc này giờ lâm triều đã qua. Bệ hạ triệu kiến, hoặc là có chuyện, hoặc là cuộc họp nhỏ.
Bệ hạ làm sao chăm chỉ như vậy? 3 ngày qua đã triệu tập thần tử hai lần rồi.... Hình bộ Thượng Thư vuốt cằm nói: "Bãi giá!"
Tôn Thượng Thư đến ngự thư phòng, giữa không gian rộng mở xa hoa chỉ có ba người, bọn họ phân biệt là Nguyên Cảnh Đế ngồi trên ghế cao; Vương thủ phụ đa mưu túc trí; Ngụy Uyên mặc áo xanh, hai bên thái dương bạc màu.
Thượng Thư đại nhân nhìn phía Vương thủ phụ, phát hiện sắc mặt đối phương nghiêm trọng, ánh mắt nặng nề, điều này làm Tôn Thượng Thư vốn tưởng đây chỉ là cuộc họp nhỏ phải sửng sốt.
Ngụy Uyên lại làm cái gì rồi.... Hắn nghiêng đầu nhìn kỹ Ngụy Uyên, nhưng đại hoạn quan tài trí nổi bật này vẫn lộ vẻ hiền hòa, thâm trầm ẩn giấu, làm người khác nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng hắn.
Nội tâm Tôn Thượng Thư xuất hiện dự cảm không lành, sau khi hành lễ liền im lặng đứng tại vị trí của mình.
Thời gian cứ vậy trôi qua, các đại thần lục tục tới nơi, chắp tay chào hỏi, Nguyên Cảnh Đế trong cả quá trình đều nhắm mắt dưỡng thần, tận đến khi nghe thấy thanh âm của Công bộ Thượng Thư.
Nguyên Cảnh Đế mở mắt, quan sát các đại thần, tham gia được cuộc họp đều là cấp bậc lão đại, quan lớn bình thường còn chưa đủ tư cách.
"Ngụy ái khanh, nói cho mọi người nghe đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.