Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 256: Mua nhà (2)




Hứa Thất An mang theo Trử Thải Vi đi tới chỗ môi giới, một ông lão tóc hoa râm nhiệt tình chào đón: "Xin chào xin chào, quý khách muốn mua hay là thuê nhà?"
Sao lại là một ông già, kiếp trước toàn do những cô gái toàn thân nóng bỏng mặc trang phục công sở chiêu đãi.... Hứa Thất An mắng thầm trong lòng, mặt ngoài mỉm cười: "Ta muốn mua."
Nụ cười trên mặt ông lão càng thêm nhiệt tình, số % trích lợi nhuận giữa mua và thuê không thể so sánh với nhau.
"Quy mô thế nào?"
"3 gian đi."
Nụ cười trên mặt ông lão đã không phải nhiệt tình có thể hình dung, mà là như thấy cha ruột thất lạc nhiều năm, suýt nữa vui phát khóc.
Hắn kích động như vậy cũng có đạo lý, ở trong thành, căn cứ theo địa điểm khác nhau, căn nhà bình thường không nói làm gì, nhà ba gian nằm trong khoảng 5.000 – 10.000 lượng bạc.
Nhà ba gian trở lên, không phải người thường có thể mua được. Năm nay hắn chưa từng bán tòa nhà lớn tới cấp bậc này, có thể nói khai trương một lần ăn một năm.
"Ngài đã nhìn trúng tòa nhà nào chưa?" Ông lão từ tốn hỏi.
"Cho ta một bộ danh sách những tòa nhà giá từ 5.000 tới 7.000 lượng, từ từ chọn." Hứa Thất An mạnh mẽ ngồi xuống, cầm lên chén trà, uống vào loại trà tốt nhất của người môi giới.
Hương vị còn kém xa trà của Ngụy Uyên.
Rất nhanh, mấy tờ giấy được đưa ra, Hứa Thất An tiếp nhận nhìn vài lần, cẩn thận ghi nhớ, trực tiếp loại bỏ ba tờ, chỉ chừa một tờ.
"Vì sao chỉ giữ lại tòa nhà này?" Trử Thải Vi giống như làm ảo thuật, lấy ra từ túi ở thắt lưng một cây kẹo mứt hoa quả.
"Bởi vì những tòa nhà kia ở gần Giáo Phường Ti." Hứa Thất An cười nói.
Trong các tòa nhà Hứa Thất An xem xét, sau khi so sánh vị trí, diện tích, cùng các phương diện khác, Hứa Thất An phát hiện có một tòa vị trí không tệ, diện tích cũng rất lớn, nhưng giá thấp hơn nhiều so với mặt bằng chung, người môi giới đánh dấu là: ất 23.
"Ông lão, vì sao tòa nhà này rẻ như vậy?" Hứa Thất An mở miệng hỏi.
Tòa nhà ất 23 có giá 5.500 lượng bạc, tòa nhà cùng cấp bậc với nó đều có giá hơn 7.000 lượng.
"Rẻ tự nhiên có nguyên nhân của rẻ...." Ông lão nhìn chung quanh một chút, hạ giọng nói:
"Tòa nhà kia rất quỷ dị, người không thể ở được, khách quan vẫn nên chọn cái khác đi."
Hứa Thất An và Trử Thải Vi liếc nhau, nói thầm “Quỷ dị?”. Ta thân là người Đả Canh Nhân, thật đúng là muốn xem rốt cục nó quỷ dị thế nào.
Nhưng Hứa Thất An không lỗ mãng, cẩn thận hỏi: "Sao lại nói như vậy? Tiết lộ cho ta chút tin tức đi."
Kinh thành tuy là địa bàn của Đả Canh Nhân, nhưng quả thật cất giấu rất nhiều bí mật, có lẽ quả thật tồn tại địa phương nào đó tà môn cũng không chừng, Hứa Thất An mới trước đây đã nghe nói rất nhiều truyền thuyết kinh dị về kinh thành.
"Tòa nhà kia có quỷ!"
Ông lão thấp giọng nói, hắn cũng ngồi xuống, thân mình hơi tiến tới phía trước.
"Đại khái bắt đầu từ hai năm trước tòa nhà đó vốn là của một vị phú hộ, ở một đêm nọ, bỗng nhiên nghe thấy trong sân truyền đến tiếng khóc nữ nhân, đặc biệt chói tai. Hạ nhân trong phủ cầm theo đèn lồng đi ra xem xét, thấy một nữ nhân mặc đồ trắng ngồi ở bên cạnh giếng, che mặt khóc lóc.
"Hạ nhân hỏi nàng là ai, nàng không đáp, chỉ tiếp tục khóc. Hạ nhân vốn tưởng là nữ nhân nào của chủ nhân bị tủi thân uất ức, chạy đến trong sân phát tiết, vì thế cầm theo đèn lồng đi tới, không ngờ...."
Nói đến chỗ này, thanh âm của hắn trở nên trầm thấp, ấp ủ tạo thế, giống như chính mắt chứng kiến một chuyện khủng bố phát sinh.
"Sau đó thì sao?" Trử Thải Vi nắm chặt bàn tay nhỏ, mắt to chớp chớp, bộ dáng vừa khẩn trương vừa chờ mong.
Hứa Thất An nhớ tới nữ nhân kiếp trước vừa sợ hãi vừa thích xem phim kinh dị, nàng rõ ràng là một thất phẩm phong thuỷ sư.
"Lúc đó...." Thanh âm của ông lão dần nhỏ đi, vẻ mặt đen tối đáng sợ: "Nữ nhân ngẩng đầu, khuôn mặt toàn máu thịt mơ hồ, tròng mắt lòi khỏi hốc mắt, hiện ra hai cái lỗ đen, bên trong là từng con giòi bọ đi tới đi lui. Miệng của nàng có màu tím đen, máu tươi đen nhánh tràn ra từ miệng...."
Hứa Thất An thấy cái cổ trắng nõn của Trử Thải Vi đột nhiên nổi lên một tầng da gà, thân thể mềm mại hơi rùng mình.
Ông lão thực hài lòng với phản ứng của Trử Thải Vi, cảm giác rất có thành tựu cười ha hả nói: "Sau khi vị phú hộ đầu tiên rời khỏi đây, hai ba người mua đều gặp sự kiện tương tự, thậm chí càng thêm đáng sợ, từ đó về sau tựa như dính dớp, liên tiếp gặp vấn đề, không phải trong nhà có người xui xẻo bị thương, thì cũng là làm ăn xuống dốc không phanh, của cải đội nón ra đi, không thể không bán căn nhà lại."
Đây là một cò đất có lương tâm.... Hứa Thất An hỏi: "Đã báo quan chưa?"
"Báo rồi, sao lại không báo. Nhưng bởi vì không gây ra tai nạn chết người, sau khi quan phủ tới vài lần, liền không quản nữa. Nhưng mấy phú hộ khác từng mời đại sư, mới đầu quả thật an ổn được một đoạn thời gian, nhưng không bao lâu thì tro tàn lại cháy. Nữ quỷ xuất hiện hàng đêm, làm cho lòng người toàn phủ hoảng sợ.
"Vận mệnh cũng không thay đổi, tiếp tục xui xẻo."
Hứa Thất An gõ gõ mặt bàn, cười nói: "Một tòa nhà thật thú vị, chúng ta muốn xem thử nó trước."
Ông lão phi thường bất ngờ, nội tâm nói thầm hai vợ chồng trẻ tuổi này không phải kẻ ngốc, chắc là trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, cảm thấy mình đặc thù, sẽ được đối đãi ngoại lệ.
"Được, ta đưa hai vị đi xem, chúng ta chậm rãi chọn lựa." Trên mặt ông lão vẫn tươi cười như trước.
.....
Tòa nhà chỉ cách Giáo Phường Ti ba dặm, phía đông là một con sông uốn lượn, phía tây là hoa viên, khoảng cách chủ phố mấy chục mét, không xa không gần, ban ngày không có âm thanh ồn ào, cũng không đến mức phải đi xa mới dạo phố được.
Trong tĩnh ngoài động, là một địa phương tốt.
Ông lão mở ra khóa cửa cổng lớn, cố hết sức đẩy cửa lớn rất nặng, vừa vỗ tay phủi đi tro bụi, vừa làm ra tư thế mời:
"Lão gia phu nhân, mời đi bên này."
Lão gia phu nhân là xưng hô phi thường cung kính, tựa như ở trong trường hợp chính quy được gọi "tiên sinh, thái thái". Nhưng công tử tiểu thư đềi lại là soái ca mỹ nữ.
"Ừm!" Hứa Thất An gật đầu, dẫn Trử Thải Vi đi vào, đánh giá xung quanh. Trong sân lộ ra một loại cảm giác tiêu điều rách nát, đất màu xám, màu sơn của cột và vách tường đều loang lổ. Nếu mùa hè đến còn có thể nhìn thấy cỏ dại mọc đầy.
Hoa viên lộ ra mùi tanh ghê mũi.
Ông lão dẫn bọn họ tới trước sân chính, Hứa Thất An có chút hài lòng, mặc kệ là phong cách, kiến trúc, đều rộng rãi đẹp đẽ hơn tòa nhà của Nhị thúc.
Nhưng ông lão chết sống cũng không muốn dẫn bọn họ đi vào nội viện, xoa tay nói: "Chỉ xem đến đây thôi, bên trong không thể vào được, rất xui xẻo."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.