Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 227: Dương Thiên Huyễn (2)




Nàng hạ độc ở chỗ nào, đàn hương? Rượu? Mình không quá hiểu rượu, cái này cũng không phải điểm mấu chốt của vấn đề.... Điểm mấu chốt là, nàng đã sớm bố trí thủ đoạn đối phó mình..... Mình hôm nay đến Giáo Phường Ti thuần túy là chủ ý nhất thời, nàng không thể nào biết trước.... Hứa Thất An không hiểu.
Khi yêu nữ tới nơi còn cách Hứa Thất An ba mét, trong mắt hắn bỗng nhiên bắn ra ánh sáng lợi hại, lắng đọng lại toàn bộ cảm xúc.
Xoẹt!
Hắc kim trường đao ra khỏi vỏ, ánh đao lóe lên, ngay sau đó liền tắt mất.
Hứa Thất An không nhìn kết quả, bùng nổ chút lực lượng còn thừa lại, cắm đầu chạy như điên, đầu húc về phía cửa sổ.
Hắn muốn náo loạn động tĩnh to lớn, làm người bên ngoài phát hiện, khiến yêu nữ ném chuột sợ vỡ đồ.
Bịch bịch... Hứa Thất An trùng điệp nện trên đất, chân bị cái gì đó bám lấy.
Đó là một cái đuôi thô to màu xám, lông xù, như là đuôi của hồ ly.
Hứa Thất An quay đầu nhìn lại, bóng người thị nữ đã biến mất, tại chỗ là một người giấy bị chém thành hai đoạn.
"Roẹt..." Đầu lưỡi ướt sững liếm ở trên mặt, Hứa Thất An gian nan quay đầu lại, thấy thị nữ không biết từ khi nào đã xuất hiện ở phía sau.
Đồng tử của nàng biến thành màu hổ phách, nhìn hắn như đang đánh giá con mồi, đầu lưỡi liếm mặt hắn.
"Thật sự là tràn đầy khí huyết, ngửi mùi vị của ngươi, ta đã kìm lòng không nổi."
Nàng nói là sự thật, bởi vì Hứa Thất An thấy nàng xuất hiện phản ứng sinh lý.
Đây là lần đầu tiên mình sinh ra cảm giác chán ghét với một nữ nhân..... Hứa Thất An toàn thân cứng ngắc, cảm giác nguy cơ làm hắn vô cùng lo âu.
Vừa rồi bộc phát ra lực lượng, một nửa là tiềm lực kích phát, một nửa là thuốc tăng lực giấu ở dưới đầu lưỡi.
Xuất kỳ bất ý đánh tới, muốn cho yêu nữ một đao, nhưng Hứa Thất An xem nhẹ thực lực của đối phương.
Hiện tại nên làm gì bây giờ? La to thì khẳng định sẽ bị giế,t chết ngay.
Dùng sức quay cuồng? Dù sao thần tiên cũng khó mà quay cuồng.... Hoặc là chọc tức đối phương chán ghét....
Yêu nữ cười dài vươn đầu ngón tay, chạm tới quầ,n lót của Hứa Thất An.... Đúng lúc này, vẻ mặt nàng bỗng nhiên biến đổi, nhìn sang một bên, quát: "Ai?!"
"Ngươi không cần biết ta là ai, bởi vì người biết tên bản tôn đều đã chết."
Một bóng đen không biết từ khi nào xuất hiện ở trong phòng, đưa lưng về phía hai người, áo trắng hơn cả tuyết.
Yêu nữ phát ra tiếng hô trầm thấp, nhe răng trợn mắt với người áo trắng, nàng quyết đoán lao về phía cửa sổ, tính trốn đi.
Ầm....
Nàng đập trúng tường khí vô hình, bị bắn trở về.
"Đáng buồn làm sao." Người nam áo trắng lắc đầu, thở dài một tiếng, thương hại nói.
Sau đó, hắn búng tay một cái, trận văn dưới lòng bàn chân khuếch tán, bao phủ yêu nữ.
Trong trận văn duỗi ra xiềng xích hư ảo còn chưa đủ chân thật, cuốn lấy cổ tay cổ chân yêu nữ, trói buộc nàng tại chỗ, mặc cho nàng giãy dụa thế nào cũng vô dụng.
"Để lại người sống." Hứa Thất An sợ vị cao nhân tràn đầy phong thái này ra tay giết yêu nữ.
Cao thủ áo trắng khoanh tay mà đứng, hỏi: "Ngươi là Hứa Thất An?"
"Đúng là tại hạ." Hứa Thất An nói: "Tiền bối là...."
"Dương Thiên Huyễn của Ti Thiên Giám, ngươi hẳn là đã từng nghe nói." Người nam áo trắng thản nhiên nói.
Thật có lỗi, thật đúng là chưa nghe qua.... Hứa Thất An ra vẻ giật mình đáp: "Thì ra là Dương tiền bối, kính đã lâu."
"Ồ?" Người nam áo trắng nói bằng giọng điệu có chút cao hứng: "Là Thải Vi sư muội nói cho ngươi biết, hay là tên cố chấp Tống Khanh kia?"
"Đều có, đều có...." Hứa Thất An đoán đối phương là một vị đệ tử của Giám Chính.
“Là đồng nghiệp của ta thông báo tiền bối sao?"
"Tiểu Đồng la kia?" Người nam áo trắng gật gật đầu: "Đúng vậy, hơn nửa canh giờ trước hắn đã thông báo Ti Thiên Giám, nói nơi này có Yêu tộc, nên ta mới tới ngoài sân chờ sẵn."
A? Vậy vì sao ngươi không sớm ra tay.... Hứa Thất An há miệng th,ở dốc, mờ mịt khó hiểu.
Giống như xem thấu tâm tư của hắn, người nam áo trắng "a" một tiếng, nói: "Anh hùng thật sự luôn chờ tới cuối cùng mới xuất hiện, ngươi đã hiểu chưa?"
Ta cảm thấy ngươi là đồ mắc bệnh thần kinh.... Hứa Thất An miễn cưỡng cười cười gật đầu.
Dương Thiên Huyễn cũng hài lòng gật đầu, trầm giọng nói: "Ngươi muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi."
Hứa Thất An phun ra một hơi, run rẩy ngồi dậy, nhìn chằm chằm yêu nữ trong trận pháp: "Ngươi là dư nghiệt của Vạn Yêu quốc, hay Yêu tộc phương Bắc?"
Yêu nữ cười lạnh không nói lời nào.
Xiềng xích hư ảo chợt siết lại, từng tia khí cơ như điện giật chạy khắp thân hình yêu nữ, nàng thống khổ hét rầm lên, thân thể mềm mại co giật liên hồi.
"Hắc hắc, trận pháp này do ta tự nghĩ ra, chuyên dùng để tra khảo, nó có thể đả thương nhục thân cùng Nguyên thần của ngươi, rất ít người hoặc yêu có thể thừa nhận thống khổ nó mang lại." Người nam áo trắng khoanh tay mà đứng, thản nhiên nói.
Trong đồng tử màu hổ phách của yêu nữ tản ra sự sợ hãi.
"Vạn, Vạn Yêu quốc, ta là hồ nữ của Vạn Yêu quốc." Nàng nói.
"Án Tang Bạc do các ngươi gây ra?"
"Đúng."
"Hằng Tuệ cũng là người của các ngươi?"
"Đúng."
"Mục đích của các ngươi là cái gì?"
"Nổ nát Tang Bạc, thả vật bên trong ra."
"Bên trong là cái gì?"
"Không biết.... Ta thật sự không biết."
Hứa Thất An nhìn người nam áo trắng, thấy hắn không nói gì, liền tin yêu nữ, tiếp tục hỏi: "Ta còn có ba vấn đề:
"Vấn đề đầu tiên, nếu đã thả ra vật phong ấn, vì sao còn muốn sai Hằng Tuệ làm loạn, sát hại phủ Bình Viễn Bá, tập kích phủ Binh bộ Thượng Thư.
"Vấn đề thứ hai, người cùng các ngươi hợp tác là ai.
"Vấn đề thứ ba, vì sao lại nhằm vào ta."
Yêu nữ do dự một chút, thấp giọng nói: "Hai vấn đề đầu tiên ta không biết, ta ẩn núp ở kinh thành, nghe lệnh làm việc, những thứ khác ta không rõ ràng.
"Về phần đối phó ngươi, là mệnh lệnh ta vừa nhận được cách đây không lâu, chỉ cần Đồng la Hứa Thất An tiến vào Giáo Phường Ti, liền nghĩ biện pháp lấy mạng hắn."
Người nam áo trắng không nói gì, Hứa Thất An nhíu mày, nói như vậy, yêu nữ trốn ở Giáo Phường Ti nhận được mệnh lệnh giết mình, lý do là mình đã vô hạn tiếp cận chân tướng vụ án, cho nên muốn diệt trừ mình?
Ít nhất thì không phải không có thu hoạch, Hằng Tuệ quả nhiên là một cánh cửa đột phá tốt.
"Một vấn đề cuối cùng, Minh Nghiễn cô nương có phải đồng mưu của ngươi không?"
Yêu nữ cười lạnh nói: "Ta thật ra muốn nói...." Khí cơ như điện giật đùng đoàng, sắc mặt nàng đại biến, lắc đầu nói: "Nàng không biết gì cả."
"Tiền bối, ta đã hỏi xong." Hứa Thất An nói.
Nữ yêu này có thể lưu lại cho ta làm công huân không.... Hắn nghĩ như vậy trong lòng, chợt nghe người nam áo trắng nói: "Tốt, yêu nữ này là công huân của ta, ta sẽ mang đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.