Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 224: Nữ yêu (1)




A  Nhã thực hài lòng với thái độ các nàng, cười nói: "Bài thơ này cũng sinh ra lúc chơi tửu lệnh, lúc ấy tham dự tiệc rượu, có cả các hoàng nữ."
"Là Trưởng công chúa?" Các hoa khôi suy đoán.
Nếu nói trong các hoàng tử hoàng nữ ai có thể viết ra tuyệt phẩm thất ngôn này, vậy nhất định là Trưởng công chúa Hoài Khánh nổi danh có tài.
"Không phải." A Nhã lắc đầu, liếc mắt nhìn Hứa Thất An một cái, cười nói:
"Tuy chỉ có nửa bài, nhưng trình độ không thua Hứa công tử vịnh mai. Nhưng ta cảm thấy, tài làm thơ của Hứa công tử độc nhất vô nhị, có thể ở hiện trường đột nhiên viết ra hai câu thơ, tài hoa như vậy không thể kém hơn Hứa công tử."
"Đúng vậy đúng vậy, Hứa công tử gần đây có tác phẩm xuất sắc nào không? Ta ngưỡng mộ công tử đã lâu." Một hoa khôi tràn ngập vẻ đa tình ném tới ánh mắt quyến rũ.
Hoa khôi khác không nói gì, nhưng lại cười dài, lộ vẻ thâm tình sâu sắc nhìn hắn.
Các nàng là người cạnh tranh, cũng là người hợp tác, muốn liên thủ ép ra giá trị từ chỗ Hứa Thất An.
Hứa Thất An uống rượu, khẽ cười một tiếng: "Gần đây cảm hứng trống rỗng, không có thơ mới, dù sao bản quan cũng không thể cách ba bốn ngày là lại ra một bài thơ hay."
Nghe hắn nói như vậy, mọi người đầu tiên là thất vọng, lộ ra ảm đạm, sau đó lại nhận thấy được lời này không thích hợp.
Cách ba bốn ngày? Bài thơ mới nhất của Hứa công tử không phải vịnh mai tặng Phù Hương sao, trước đó là tặng Tử Dương cư sĩ "Thiên hạ thùy nhân bất thức quân".
Thơ khuyên học các nàng không biết.
Hai bài thơ đều đã làm được nhiều ngày, truyền xướng rộng rãi, nhưng nhiệt độ chậm rãi hạ xuống. Vậy câu nói cách ba bốn ngày nghĩa là sao.... Nghĩa là, ba bốn ngày trước hắn lại làm thơ mới.
A Nhã nhớ tới nửa bài thất tuyệt truyền ra từ trong cung, nhận được từ ngày hôm trước, thơ truyền vào Giáo Phường Ti tự nhiên cần một chút thời gian, tính toán như vậy, thời gian sẽ không khác lắm.
Nàng mở to mắt đẹp, ngón tay túm mảnh khảnh cẩm khăn, giờ khắc này, thân thể mềm mại kích động đến mức run run, nhìn Hứa Thất An, thanh âm có chút phát run:
"Hứa công tử.... Thơ mới của công tử là...."
Phù Hương phản ứng nhanh nhất, quay đầu qua, con ngươi ngập nước chỉ còn lại hình ảnh của Hứa Thất An.
Đó là một loại kích động hòa cùng khẩn trương, tựa như đột nhiên phát hiện thứ mình yêu thích, thế mà lại ở ngay bên cạnh mình.
m thanh nói chuyện bỗng dừng lại, trong phòng im lặng, các hoa khôi trí tuệ lanh lợi ý thức được cái gì, đều quay đầu, lộ ra ánh mắt phức tạp không hiểu.
Hoặc là chờ mong, hoặc là kinh ngạc, hoặc là mờ mịt.
Hứa Thất An uống ngụm rượu, buông chén, nhìn các mỹ nhân xung quanh, dùng một loại giọng điệu tùy ý nói: "Ngày đó cùng Hoài Khánh công chúa tham gia tiệc rượu, linh cảm nổi lên, liền làm nửa bài thất ngôn này."
Giọng điệu của hắn thoải mái tựa như cái này chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng vài vị hoa khôi nghe mà tim đập thình thịch.
Là hắn.... Suy đoán được chứng thật, A Nhã giờ khắc này có loại cảm giác nước chảy thành sông, đúng là nên như thế.
Đại Phụng vẫn không có ai giỏi thi từ, Hoài Khánh công chúa trước kia không có tác phẩm xuất sắc truyền lưu, bỗng nhiên liên tục đưa ra tác phẩm xuất sắc, chuyện này vốn đã khác thường.
Chỉ là nghe được tin tức, thật sự không thể liên hệ với Hứa Thất An. Chờ nghe được hắn nói chuyện, nghĩ đến thân phận Đả Canh Nhân của hắn, cùng với tài làm thơ siêu phàm thoát tục, lớn gan thử một lần, không nghĩ tới thật sự đoán trúng.
Hiện tại tác giả bài thơ này là người nào, bên Giáo Phường Ti còn chưa biết, bên ngoài vô số người tò mò. Chỉ riêng tin tức này, đã là một câu chuyện chắc chắn rất hot.
"Hứa lang...." Phù Hương dùng ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn, vô cùng quyến rũ, đối với người thích thi từ như nàng mà nói, cái này còn hấp dẫn hơn mọi lời ngon tiếng ngọt nhiều.
Những hoa khôi khác, ngoại trừ sợ hãi than thở, kinh ngạc với tài làm thơ của Hứa Thất An, còn có một điều khác làm cho tim đập thình thịch, mơ hồ vượt qua bản thân thi từ.
.... Hắn thế mà có thể đi vào hoàng thành, tham dự tiệc rượu giữa các hoàng tử công chúa.
Cái này đại biểu Hứa Thất An là tâm phúc của một vị hoàng tử hoàng nữ nào đó, bằng không thể được mang tới tiệc rượu. Từ đó, giá trị của hắn liền không chỉ còn là thi từ.
Dung mạo coi như tuấn lãng, lại là Đả Canh Nhân, tay nằm quyền thế.... Đương nhiên, các hoa khôi nhìn quen quan to hiển quý. Chút quyền thế ấy của Đả Canh Nhân không tính là cái gì, nhưng nếu Đả Canh Nhân này tài hoa hiếm có thiên hạ thì sao, nếu Đả Canh Nhân này được vị hoàng tử hoàng nữ nào đó coi trọng thì sao?
Quầng sáng này liền rực rỡ hẳn lên, so với làm thiếp cho mấy lão già gần đất xa trời hấp dẫn hơn nhiều.
"Không thể để Phù Hương chiếm hết chỗ tốt, phải đoạt lấy hắn.... Hiện tại Phù Hương đã là hoa khôi nổi tiếng nhất Giáo Phường Ti, nếu lại để nàng nhận được một bài thơ tuyệt tác, các tỷ muội còn lại sẽ không có ngày ngẩng đầu...."
Nghĩ đến đây, các hoa khôi càng cười chân thành hơn, một đám mỹ nữ đủ loại hình, liên tục ném tới ánh mắt muốn dụ hoặc Hứa Thất An.
Bầu không khí trong phòng tiếp đãi trong chớp mắt nóng hẳn lên.
Sau khi tửu lệnh kết thúc, bị cảm giác say sưa thúc giục, các hoa khôi hào phóng vung quyền, một đám kéo tay áo, lộ ra những cánh tay, bàn tay trắng nõn trơn mềm.
Chủ yếu là Hứa Thất An không ngại, cho các nàng dũng khí.
.....
Sắc trời dần tối lại, khách tới Giáo Phường Ti nhiều hẳn lên, sau đó nhận thấy được một chuyện rất kỳ quái.
Hôm nay rất nhiều hoa khôi đều đóng cửa từ chối tiếp khách, không chầu chay.
Có người khó chịu đi tìm tú bà, tú bà nói mấy cô nàng này muốn tạo phản sao, không ra ngoài thì sao có thể kiếm bạc.
Thế là kêu người đi hỏi thăm, hỏi mới biết được, những hoa khôi từ chối tiếp khách đều đã đi Thanh Trì viện, tổng tổng cộng tám người, nói cách khác, trong Thanh Trì viện có tới chín hoa khôi.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Nghe thanh âm.... Các nàng hình như thực vui vẻ, chẳng lẽ là chiêu đãi đại nhân vật nào?"
"Không có khả năng, bây giờ đang kinh sát, nào có đại nhân vật dám chơi đùa như vậy. Ai sẽ ngu xuẩn đến mức tự tay đưa nhược điểm cho kẻ địch?"
"Có lẽ chỉ là các nàng cùng nhau chơi đùa mà thôi."
"Đoán mò làm gì, qua hỏi một câu là được."
Có vị khách nhân gõ cửa Thanh Trì viện, thủ vệ Tiểu Thanh Y mở cửa, bị cảnh tượng trước mắt dọa cho giật mình.
Ở ngoài cửa Thanh Trì viện, có hơn mười vị khách vây quanh.
"Các nương tử đang làm cái gì bên trong?" Một người trẻ tuổi quần áo đẹp đẽ quý giá đưa ánh mắt nhìn vào trong sân, trầm giọng hỏi.
"Đang chiêu đãi khách." Tiểu Thanh Y nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.