Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 189: Bí ẩn (1)




Cửu phẩm Phật môn gọi là sa di, cảnh giới này rất có ý tứ, bí quyết trung tâm là thủ giới, trong ba năm không phá giới, liền có thể tấn thăng. Nghe rất đơn giản, nhưng thực hành thì khó hơn lên trời.
Giới luật Phật môn nghiêm ngặt phức tạp, có lẽ sẽ phạm giới ở trong vô tình.
Bát phẩm là võ tăng, không khác biệt với võ giả bao nhiêu, đánh nhau rất giỏi.
Thất phẩm pháp sư, lục phẩm thiền sư, đều không giỏi chiến đấu, đến ngũ phẩm luật giả mới coi như có biến đổi về chất.
Đáng nhắc tới là, lúc Hứa Thất An tìm đọc tư liệu ở phòng công văn nha môn đã phát hiện một chuyện rất thú vị, phẩm chất tiếp theo của cửu phẩm sa di là thất phẩm pháp sư.
Trực tiếp nhảy vọt qua bát phẩm võ tăng.
Tư liệu không ghi lại lý do vì sao, thời gian cấp bách, Hứa Thất An cũng lười bỏ thêm thời gian nghiên cứu hệ thống phật môn, chỉ đoán là trong hệ thống phật môn có khả năng tồn tại hai chiều hướng hoàn toàn khác nhau.
"Phương trượng đang đả tọa, không tiện quấy rầy, mấy vị đại nhân có gì thì cứ nói với ta." Hằng Thanh dẫn mọi người vào phòng trà, mệnh lệnh cho sa di dâng trà lên.
"Trong tự có pháp khí che chắn được Vọng Khí Thuật của Ti Thiên Giám không?" Hứa Thất An ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, gọn gàng dứt khoát đặt câu hỏi.
"Đại nhân vì sao nói lời này?" Hằng Thanh chắp hai tay lại, lắc đầu: "Trong tự không có pháp khí như vậy."
"Đại sư, người xuất gia không được nói dối." Ánh mắt Hứa Thất An biến thành lợi hại.
Hằng Thanh cúi đầu, không đối diện với Hứa Thất An: "Bần tăng nói đều là lời thật."
"Chẳng lẽ vượt qua cửu phẩm sa di cảnh, liền có thể nói dối mà không cần kiêng nể gì cả?" Hứa Thất An ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
Hằng Thanh cúi đầu, không đáp lời, đối với ánh mắt lạnh như băng của các Đả Canh Nhân xung quanh, hoàn toàn không thèm để ý.
Không dùng biện pháp mạnh thì không chịu nghe lời? Hứa Thất An có chút tức giận.
"Ai, xem ra hôm nay tới đây phải tay không mà về." Hứa Thất An rốt cuộc uống cốc trà, thở dài nói:
"Đại sư, ngươi hẳn là biết gần đây ở kinh thành đang rất xôn xao vì vụ án Tang Bạc đúng không?"
Hằng Thanh đại sư không nói lời nào.
Hứa Thất An dùng ánh mắt ý bảo đồng nghiệp an tâm chớ vội, tiếp tục nói: "Ta là người phụ trách giải quyết vụ án này, được chính bệ hạ chọn ra. Nhưng không phải vì ta được lòng bệ hạ, mà là...."
Hứa Thất An thở dài một tiếng, lại không nói tiếp.
Hằng Thanh đại sư nhịn không được nhìn hắn một cái.
"Vừa vặn, chuyện này cũng nghẹn ở trong lòng rất lâu rồi, nếu đã đến đây, vậy liền tâm sự với đại sư một phen." Hứa Thất An nói:
"Vài ngày trước, ta nhận lệnh đi điều tra một tên quan phạm tội, bệ hạ nhân từ, không xử tội lây người nhà trong phủ. Nhưng lúc xét nhà, vài người đồng nghiệp thấy nữ quyến trong phủ xinh đẹp, liền nổi lên ác ý, muốn mạnh mẽ làm nhục..... Trong đó có một cô gái chỉ mười hai mười ba tuổi.
"Ta không thể chịu đựng được chuyện như vậy, cho nên ngăn cản bọn họ, cuối cùng xảy ra xung đột với thượng cấp, cũng suýt nữa giết luôn thượng cấp. Ta bởi vậy mà bị phán tử tội. Cho nên bệ hạ giao án Tang Bạc cho ta xử lý, để ta lập công chuộc tội.
"Bạn tốt của ta nói, lúc đó ta quá xúc động, quyết định chính xác phải là tạm thời nhẫn nhịn, sau đó lại báo về nha môn, nhưng như vậy thì cô gái đã sớm bị làm nhục....."
Hứa Thất An lộ ra vẻ thống khổ rối rắm: "Người đời đều nói phật pháp khôn cùng, phổ độ chúng sinh, xin hỏi đại sư, ta đến cùng là làm đúng hay sai."
Lữ Thanh chấn động, lộ ra vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới phía sau việc Hứa Thất An bị phán tử hình còn giấu một chuyện như vậy.
Hắn quả nhiên không giống như những nam nhân khác.... Trong con ngươi của nàng tràn ngập vẻ mềm mại.
Khuôn mặt Hằng Thanh hơi đổi, không nghĩ tới tên tay sai triều đình này vậy mà là hạng người nhiệt huyết thiện lành như vậy. Thế là a di đà phật một tiếng rồi nói:
"Thí chủ chỉ cần không thẹn với lương tâm, vậy thì không sợ dính nhân quả."
"Đại sư cũng thấy ta làm sai." Hứa Thất An ảm đạm nói.
Hằng Thanh do dự một chút, đáp lời: "Thí chủ từ bi cứu người, không sai chỗ nào."
Hứa Thất An truy hỏi: "Nhưng vì sao triều đình muốn phán ta tội chết?"
Hằng Thanh đại sư trấn an: "Đời là biển khổ, thân ở trong đó thì rất nhiều thời điểm không thể tự do làm theo ý mình, thiện tâm chưa chắc sẽ thu được thiện báo. Nhưng dù đến muộn thì nhất định nó cũng sẽ đến. Vụ án Tang Bạc trong âm thầm là do số trời tác động, cũng là cơ hội chuyển mình của thí chủ."
"Đại sư, ta ngộ rồi!" Hứa Thất An bừng tỉnh, quay đầu nói với mọi người:
"Mọi người đều đã nghe được, Hằng Thanh đại sư nói, Đại Phụng là biển khổ, vụ án Tang Bạc là báo ứng của hoàng thất. Thất thần làm cái gì, mau bắt người."
Vút vút vút.... Mọi người lập tức đứng dậy, âm thanh rút đao vang lên xoèn xoẹt.
...
Trong một căn phòng.
Phương trượng Thanh long tự là Bàn Thụ đại sư, tuổi đã sáu mươi hai, đầu trọc không còn sáng loáng như khi còn trẻ, râu bạc trắng dài xuống tận ngực.
Là ngũ phẩm luật giả, hắn đã dừng bước ở cảnh giới này hơn hai mươi năm.
Hệ thống Phật môn chú trọng chữ ngộ, có một số cao tăng ra sức thiền định mấy chục năm, tận đến lúc chết không thể tiến thêm một bước.
Mà có một số tăng nhân, vào một đêm bình thường đang nằm trên giường, trong một khoảnh khắc bỗng ngộ ra vạn pháp, trực tiếp tăng tiến bằng mấy chục năm khổ tu.
Bàn Thụ đại sư có thể là loại trước, cũng có thể là loại sau, trước khi ngộ đạo, không ai xác định mình có thể ngộ đạo không.
Cái này gọi là ngộ đạo, phật pháp vô biên.
"Phương trượng, phương trượng...." Một vị chấp sự đi vào bên ngoài sân, lo lắng hô: "Trong tự xuất hiện một đám Đả Canh Nhân, đã trói lại Hằng Thanh Giám viện, nói hắn chửi bới triều đình, miệt thị hoàng thất, muốn bắt bỏ tù."
Bàn Thụ phương trượng mở mắt, dùng thanh âm ôn hòa nói: "Ta đã biết."
Cửa phòng tự động mở ra, thân hình Bàn Thụ phương trượng biến mất.
....
Đả Canh Nhân bắt theo Hằng Thanh Giám viện đi ra hướng bên ngoài chùa, tăng nhân xung quanh ngày càng tụ tập nhiều, ánh mắt lộ vẻ đối địch, mơ hồ hình thành thế bao vây, chỉ cần có người đi đầu, sẽ lập tức vây lại đám tay sai triều đình này.
Nhưng uy thế của Đả Canh Nhân quá mạnh, vây quanh đám tiểu nhân này, nói không chừng ngày mai bọn chúng sẽ mang theo quân số gấp mấy lần quay lại, san bằng Thanh long tự.
Bởi vậy, không có người nào hành động thiếu suy nghĩ.
"Đại sư không phải sợ, đi nha môn Đả Canh Nhân, chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp, rất nhanh sẽ thả ngươi trở về." Hứa Thất An trấn an.
Lúc này nụ cười của Hứa Thất An ở trong mắt Hằng Thanh đại sư giống như ác ma mỉm cười. Hoàn toàn không có chút tác dụng an ủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.