Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 159: Quan chủ sự (1)




Thẳng đến lúc nha hoàn đi ra khỏi cửa, nhìn hai huynh muội ôm dính lấy nhau, ngạc nhiên lẫn vui mừng hô: “Đại lang ra tù rồi?”
Hứa Linh Nguyệt lúc này mới nhớ tới mình là hoàng hoa khuê nữ chưa lấy chồng, từ trong lòng đại ca giãy ra, vừa khóc thút thít, vừa cúi đầu đứng, khuôn mặt đỏ như lửa đốt.
Hứa Thất An dắt tay muội muội vào khuê phòng, nha hoàn pha trà cho hắn, an phận thủ thường đứng ở một bên nghe đại lang cùng đại tiểu thư nói chuyện.
“Ngươi đi thông báo hạ nhân, đun chút nước ấm, ta muốn tắm rửa.” Hứa Thất An dặn dò.
Nha hoàn ra ngoài truyền lời, ai biết bọn hạ nhân vừa nghe, sắc mặt ai cũng thay đổi hẳn, nhao nhao lắc đầu từ chối.
Nha hoàn rất tủi thân và uất ức trở về nói cho đại lang, Hứa đại lang cũng rất tức giận, thầm nhủ là các ngươi đám hạ nhân này bay quá, hay là Hứa đại lang ta không cầm nổi đao.
“Vậy ngươi hỗ trợ đi đun nước.” Hứa Thất An nói.
Nha hoàn càng tủi thân và uất ức, nhưng không dám từ chối, miệng mếu rời khỏi.
Hứa Thất An quay đầu, hướng Hứa Linh Nguyệt cười nói: “Bệ hạ cho phép ta lấy công chuộc tội, ta tạm thời không có việc gì.”
Hứa Linh Nguyệt gật gật đầu, khuôn mặt trái xoan tinh xảo có chút tiều tụy, “Đại ca như thế nào động thủ với đồng nghiệp.”
Hứa Thất An liền mang tình huống nói sơ qua một lần, Hứa Linh Nguyệt nghe xong cực kỳ tức giận, siết chặt nắm tay xinh xắn: “Đại ca làm việc muội muội xưa nay yên tâm.”
Nàng lộ ra nụ cười lấp lánh, trong mắt tràn ngập kiêu ngạo.
Trong nháy mắt tươi đẹp động lòng người, Hứa Thất An nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt của nàng.
Hứa Linh Nguyệt thẹn thùng gục đầu xuống.
Sau khi tắm rửa, mặc vào đồng phục Đả Canh Nhân, Hứa Thất An cùng Hứa Linh m ngồi ở dưới mái hiên, khoanh chân, trong tay hai người đều bưng một bát to mỳ trứng gà thịt xé sợi.
Cảnh này hài hòa ấm áp.
Hứa Thất An nói: “Linh m à, đại ca dùng thịt đổi trứng gà với muội được không.”
Hứa Linh m nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không, mẹ nói đại ca lần trước lừa muội bánh bao.”
“Vậy muội cảm thấy đại ca lừa muội sao.”
Nó nghiêng đầu, nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Quên rồi.”
Hứa Thất An nói: “Cho nên, đại ca sao có thể lừa muội chứ, đại ca cũng không phải muốn lừa ăn trứng gà của muội, đại ca chỉ là...”
Hắn chưa nói xong, liền thấy Hứa Linh m hướng mỳ trứng gà, “Phi phi” hai bãi nước bọt.
Hứa Thất An vẻ mặt dại ra.
Hứa Linh m nói: “Nhị ca dạy muội.”
... Người đọc sách quả nhiên đều không phải thứ tốt! Hứa Thất An cúi đầu ăn, bỏ qua trứng gà của cô em út.
Nhưng hắn xấu tính, hù dọa: “Linh m à, mỳ này không thể ăn, có độc.”
“A?” Hứa Linh m mở to mắt, nhìn nhìn cái bát đặt ở trên đùi, lại nhìn nhìn đại ca, kinh nghi bất định.
Hứa Thất An kiên nhẫn giải thích cho nó, phổ cập tri thức khoa học: “Muội trước kia vấp ngã, da bị rách, cha muội có phải dùng nước miếng lau vết thương cho muội hay không?”
Hứa Linh m gật gật đầu.
Hứa Thất An nói: “Cái này là vì nước miếng có thể... Ừm, chính là có thể mang thứ bẩn giết chết, bởi vậy có thể phỏng đoán ra, nước miếng một khi rời khỏi miệng, nó là có độc. Lại bởi vậy phỏng đoán ra, trong mỳ trứng gà của muội có độc, không thể ăn nữa.”
Hắn nói xong, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Linh m tái đi từng chút một.
“Vậy muội sẽ chết sao?” Hứa Linh m méo miệng, lã chã chực khóc hỏi.
“Chết là sẽ không chết, chỉ là sẽ đau bụng rất nhiều ngày.” Hứa Thất An nói.
Hứa Linh m gật gật đầu, an tâm tiếp tục ăn mỳ.
Hứa Thất An: “???”
...
Ăn mỳ xong, tới phòng Hứa nhị lang, ở trong thư phòng tìm được tấm gương ngọc thạch nhỏ của mình, Hứa Thất An thu vào trong lòng, ngẫu nhiên phát hiện Nhị lang bày ở góc bàn vài tờ giấy, dùng cái chặn giấy đè.
Trang giấy dùng lối viết thảo viết rậm rạp, là phân tích đối với tình cảnh của Hứa Thất An, đánh giá đối với Ti Thiên Giám cùng thư viện Vân Lộc có thể sinh ra tác dụng hay không.
Đại khái ban đêm yên tĩnh, ngồi ở thư phòng suy nghĩ, tùy tay viết xuống suy nghĩ.
Tiểu lão đệ vẫn là rất có lòng... Hứa Thất An cười cười, rời khỏi thư phòng.
Hắn một đường ra roi thúc ngựa chạy về nha môn, lập tức đi gặp Ngụy Uyên.
Ngụy Uyên đã sớm chờ đợi, chỉ chỉ vị trí bên người Dương Nghiễn, ôn hòa nói: “Ngồi.”
Dương Nghiễn mặt không biểu cảm mang một phần hồ sơ đưa tới.
Ngụy Uyên nói: “Vụ án này, ta để Kim Ngọc đường, Xuân Phong đường, Trấn Tà đường, ba đường liên thủ đi làm. Quan chủ sự là ngươi!”
Hứa Thất An cả kinh.
Ngụy Uyên cười nói: “Bệ hạ tự mình hạ khẩu dụ.”
Ánh mắt giao hội, Hứa Thất An bỗng nhiên hiểu, Ngụy Uyên muốn thông qua chuyện này đề bạt hắn... Trực tiếp ủy nhiệm hắn làm quan chủ sự, mà không phải hợp tác cùng nhau phá án.
Hứa Thất An mở hồ sơ ra, cẩn thận đọc hết, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Dưới Tang Bạc có phải phong ấn cái gì hay không?”
Trong mắt Ngụy Uyên hiện lên nét lạ.
Khuôn mặt quanh năm không có vẻ mặt của Dương Nghiễn cũng lộ ra biểu cảm giật mình.
Chân tướng trong Tang Bạc phong ấn thứ nào đó, vẫn là Ngụy Uyên sáng nay nói cho hắn, mà Nam Cung Thiến Nhu thông minh hơn hắn, cũng là ở tối hôm qua Tang Bạc xảy ra biến cố, liên tưởng đến ngày đó nghĩa phụ ở phòng kho tìm đọc tư liệu, hồ sơ, lúc này mới mơ hồ có chút phán đoán, nhưng không dám xác nhận.
Thẳng đến sáng nay nghĩa phụ thản nhiên nói cho bọn họ chân tướng.
Nhưng tiểu Đồng la này, thế mà nói thẳng ra dưới Tang Bạc phong ấn thứ nào đó.
Ngụy Uyên thu liễm vẻ mặt bất ngờ, cười nói: “Nói một chút suy luận của ngươi.”
Hứa Thất An thân mang tội, ước gì được ở trước mặt Ngụy Uyên biểu hiện bản thân, nói: “Tang Bạc tuy là cấm địa Đại Phụng chúng ta, nhưng đối với người ngoài mà nói, thứ duy nhất có giá trị chỉ sợ cũng là trấn quốc thần kiếm.”
Nói tới đây, hắn nhìn về phía hồ sơ: “Nhưng bên trên viết, trấn quốc thần kiếm không có gì đáng lo. Như vậy mục tiêu của tặc nhân chính là thứ khác.
“Cho nên ty chức đoán, trong Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu khẳng định có cái gì? Mà thứ này, lại vì sao phải đặt ở Tang Bạc? Ty chức lại lớn mật đoán, có thể thứ đó cần trấn quốc thần kiếm để phong trấn.”
Hứa Thất An thật ra là ở sau khi biết được đáp án, suy luận ngược lại quá trình.
Hắn lối suy nghĩ rõ ràng cùng logic kín kẽ, tranh thủ nhiệm vụ của Dương Nghiễn, đối với tiểu Đồng la dưới trướng này càng thêm thưởng thức cùng coi trọng.
Chẳng những thiên tư xuất chúng, hơn nữa thông minh, năng lực mạnh, đáng giá bồi dưỡng.
“Ngụy Công là biết nhỉ...” Hứa Thất An thử nói.
Ngụy Uyên thản nhiên lắc đầu: “Bệ hạ chưa nói rõ, nhưng trong lòng ta có vài phần phán đoán...” Hắn sắc mặt nghiêm túc, giọng điệu ẩn chứa cảnh cáo:
“Nhiệm vụ của ngươi là tra ra nổ tung phá hủy Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu là người phương nào gây ra, chuyện truy hồi món đồ kia không quan hệ với ngươi. Gặp được phiền toái không thể giải quyết, báo cho Dương Kim la là được, hắn sẽ ra mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.